Saved Font

Trước/785Sau

100 Cách Cưng Vợ

Chương 191: Xung Đột

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 191: XUNG ĐỘT

Nếu không phải đã cài dây an toàn, có lẽ cả người cô sẽ đụng vào cửa kính, người này chắc chắn là cố ý.

Thẩm Dĩnh bĩu môi, nhưng có một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo nào đó bên cạnh, không dỗ dành cũng không được, cô đưa tay kéo lấy cánh tay của anh lung lay, nịnh nọt nhỏ giọng dịu dàng nói: “Lần sau em chú ý hơn là được.”

"Chú ý cái gì." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, thật ra hành động nhỏ này của cô đã làm cho lòng anh cảm thấy mềm nhũn, chỉ là làm bộ mà thôi.

"Chú ý không để cho người phụ nữ khác quyến rũ anh đi mất…” Thẩm Dĩnh cố ý trêu đùa anh, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của đối phương, khóe miệng cô lại tiu nghỉu, thấy không nói chuyện được, cả người liền xông đến: “Không phải em bỏ rơi anh, chỉ là đi chơi cùng anh khiến em rất vui nên mới không lo lắng.”

Trong lòng Lục Hi đã sớm vì sự chủ động của cô mà tốt lên, mọi sự tức giận đã biến mất, bây giờ cũng chỉ là ỷ lại việc được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, muốn cô dỗ dành mình nhiều một chút.

Đàn ông, trưởng thành và trầm ổn trước người ngoài, nhưng trước mặt người phụ nữ mình yêu, cũng trở thành một đứa trẻ bướng bỉnh.

"Em lo lắng cái gì, hả?"

"Lo lắng nói chuyện với anh." Thẩm Dĩnh dùng mặt cọ cánh tay của anh: "Đừng tức giận, đừng tức giận."

Lục Hi đang muốn nói chuyện, đèn giao thông phía trước nhanh chóng đổi sang màu xanh, tay anh đặt lại về phía tay lại, chuẩn bị giẫm chân ga, một bóng đen lao đến bên cạnh anh, sau đó môi mỏng liền bị một đồ vật mềm mềm ướt ướt chạm vào.

Động tác của anh cứng đờ, sửng sốt hai giây mới nhận ra là mình…bị hôn?

Lại nhìn về phía kẻ đầu têu, đã sớm trở lại ngồi đúng vị trí, khuôn mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp mở miệng nói: “Lục...đèn xanh…đi thôi.”

Một tiếng còi xe ở phía sau phát ra, Lục Hi khẽ mỉm cười, hơi thở cấp bách từ môi anh phát ra, giống như trực tiếp thổi vào trong lòng cô.

Không thể không nói việc lấy lòng như vậy của Thẩm Dĩnh vẫn rất có tác dụng, mặc dù trên đường trở về hai người đều không nói lời nào, nhưng bầu không khí lại không hề giống lúc trước.

Rất kỳ diệu, làm cho người khác động lòng.

Xe lái đến cổng biệt thự, đỗ ở chỗ đậu xe bên trái ở sân trước, lốp xe vừa mới dừng lại, dường như Thẩm Dĩnh đồng thởi mở cửa ra lập tức lao ra khỏi xe.

Không có mặt mũi gặp người khác, thật sự là không có mặt mũi nhìn người khác!

Lục Hi cũng không kịp cản cô, nhưng sau vài bước cũng theo phía sau cô, đợt chút nữa tiến vào biệt thự cô cũng không có chỗ nào để trốn.

Nhưng điều mà hai người không ngờ tới chính là sắp có một cơn bão táp sắp xảy ra.

Thẩm Dĩnh vào cửa sau đó thay giày, sợ Lục Hi đuổi theo nên trực tiếp chạy lên lầu hai.

Dì Lý đang ở trong phòng khách quét dọn, thấy cô vội vội vàng vàng, không nhịn được phải dặn dò: “Cô Thẩm chậm một chút, cẩn thận bị ngã!”

Thẩm Dĩnh vội vội vàng vàng đáp: "Không sao, dì Lý yên tâm!”

Nói xong thì người cô cũng đã chạy đến hành lang lầu hai, nhưng chân trước vừa mới bước ra, chân sau liền ngơ ngác, vừa đúng lúc gặp được Giang Sở Tinh từ trong phòng đi tới.

Trên người cô ta mặc chiếc váy ngủ dài tay viền ren màu trắng, chiều dài xuống đến bắp chân, lộ ra đôi chân thanh mảnh, trên cổ áo còn có một cái nơ bướm màu trắng, cùng vài thiết kế nhỏ nhỏ dễ thương, gợi cảm nhưng lại không đánh mất vẻ đáng yêu.

Vốn chính là một bộ váy ngủ rất phổ biến, sở dĩ khiến Thẩm Dĩnh sửng sốt chính là bộ váy ngủ này dường như là của cô.

Cô nhớ rất rõ là Lục Hi cho người đưa tới kiểu dáng mới này, cô rất thích, nhưng ngại vì vấn đề thời tiết nên cô không mặc nó, hoàn toàn mới, thậm chí cô cũng chưa cắt mác xuống.

Lúc này lại mặc ở trên người Giang Sở Tinh, màu sắc kích thước cũng rất phù hợp, chính là quần áo cùng với khí chất của cô ta khác biệt rất nhiều.

Thẩm Dĩnh cau mày, áo ngủ của cô sao lại có ở trên người của Giang Sở Tinh?

Rõ ràng Giang Sở Tinh cũng thấy cô lên lầu, không hề ngại ngùng chào cô: “Trở về rồi sao?”

Vẻ mặt tự nhiên, giống như Thẩm Dĩnh mới là người mặc quần áo của người khác vậy.

Cái gì cô cũng có thể nhường nhịn, chính xác, dù sao Giang Sở Tinh là bệnh nhân, chung quy lại cô cũng sẽ không đi so đo với bệnh nhân, nói cái gì cũng chưa tính, nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra, không nói một tiếng nào lấy quần áo của cô ra mặc, lại còn là áo ngủ, mặc dù là hoàn toàn mới nhưng đây là đồ cá nhân của cô, cô ta có quyền gì động vào?

Thẩm Dĩnh biết, cô ta vào đây ở sẽ không tránh khỏi mâu thuẫn và phiền phức, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân không tức giận, bước vài bước đến trước mặt Giang Sở Tinh, ánh mắt nhìn trên người cô ta, cuối cùng nhìn vào khuôn mặt Giang Sở Tinh, ánh mắt nhìn chằm chằm, không chút né tránh: "Cô Giang, mặc dù tôi biết bộ đồ ngủ này rất đẹp, nhưng trước khi cô mặc nên báo cho tôi một tiếng.”

Cô cố gắng không tức giận đã là giới hạn, lại còn nói chuyện khéo léo với Giang Sở Tinh thì thật sự không làm được, dứt khoát trực tiếp nói thẳng vào mặt cô ta.

Giang Sở Tinh cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, sau đó giống như đã hiểu ra, áy náy nói: "Thật xin lỗi, vì tôi lấy tương đối ít đồ đến, trong tủ cũng không có kiểu dáng phù hợp với tôi, cho nên tôi liền đi tìm một cái, không nghĩ cô sẽ để ý như vậy…”

"Đúng vậy, tôi chính là rất để ý." Thẩm Dĩnh trực tiếp mở miệng: "Làm phiền cô đổi lại và trả cho tôi.”

Dường như không ngờ mình sẽ vì một bộ quần áo mà bị vạch mặt, đáy mắt Giang Sở Tinh hiện lên một chút bất ngờ, nhưng khi cô ta nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở đầu bậc thang, lập tức thái độ mềm mỏng: "Cô, cô muốn tôi cởi ra ngay ở đây? Sao cô lại có thể nó như vậy…”

Trên mặt Thẩm Dĩnh hiện lên một dấu chấm hỏi, lúc nào cô nói để cô ta cởi ở đây, cô chỉ nói để cô ta đổi lại trả cho mình.

Nhưng sau một giây, thấy Lục Hi xuất hiện ở bên người, cô liền hiểu rõ, Giang Sở Tinh này là cô ý nói cho Lục Hi nghe thấy.

Thật đúng là... Tâm cơ.

"Làm sao vậy?" Lục Hi nhìn hai người đang đứng đối diện nhau, liếc mắt hỏi Thẩm Dĩnh.

Giang Sở Tinh thấy anh không quan tâm mình trước mà lại đi quan tâm đến người khác, hàm răng cứng lại, hận không thế xông lên xé rách khuôn mặt kia.

Thẩm Dĩnh thở dài một hơi, chỉ vào quần áo trên người Giang Sở Tinh: "Cô ấy mặc quần áo của em.”

Lục Hi lúc này mới nhìn lướt qua, có điều trước đó chưa từng thấy Thẩm Dĩnh mặc qua nên cũng không có ấn tượng gì.

Giang Sở Tinh không đợi Lục Hi hỏi thì đã chủ động giải thích: “Anh Lục Hi, em không có ý gì khác, chẳng qua là em thấy trong tủ quần áo không có bộ đồ nào dễ chịu nên mới đi tìm một cái khác, em cũng không biết cô Thẩm lại để ý như vậy, cái này là đồ mới…”

"Mới cũng là treo trong tủ quần áo của tôi, cô có thể tùy tiện mặc vào sao?” Thái độ của Thẩm Dĩnh rất cứng rắn, chuyện này đối với cô chính là giới hạn cuối cùng, không có khả năng nói một hai câu liền bỏ qua.

Giang Sở Tinh bị cô nói khiến mặt đỏ tới mang tai, bộ dạng tủi thân: “Vậy cô cũng không thể nói tôi đứng ngay ở đây cởi quần áo ra…”

"Tôi không nói cô cởi ở chỗ này, tôi cho cô vào trong phòng đổi lại…”

"Được rồi." Lục Hi ngắt lời đối thoại của hai người, nhìn thoáng qua váy ngủ trên người Giang Sở Tinh: “Sở Tinh, em muốn gì có thể nói với anh, đừng tự tiện dùng đồ của người khác, chỉ lần này, lần sau không được như vậy nữa.”

Thẩm Dĩnh nghe được mấy chữ cuối cùng, phút chốc nhìn về phía anh: "Chỉ lần này?"

Cô lạnh lùng cười chế giễu: "Anh bảo cô ta trả lại váy cho em.”

"Dĩnh Dĩnh." Lục Hi nhíu mày, kéo cô đến bên cạnh mình: “Nếu em thích anh sẽ cho người mang một chiếc tới…”

"Như vậy không giống!" Thẩm Dĩnh cao giọng: “Đây chính là đồ của em, có mười bộ giống cũng không phải cái này.”

Trước/785Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối