Saved Font

Trước/43Sau

[12 Chòm Sao] Tuổi Học Đường

Chap 31: Vậy Thôi Xin Em Đừng Nhớ Lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bảo Bình khẽ nhấp nháy mắt, cố gánh đẩy đi cơn them ngủ của mình. Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt Bảo Bình, cô liền theo phản xạ lấy tay che đi. Bảo Bình nhích người, liền cảm thấy mình được một thứ gì đó kìm chặt. Bảo Bình cau mày, đưa tay sờ thử thứ đang ôm chặt eo mình, nó ấm và cứng cáp vô cùng. Trong đầu Bảo Bình bắt đầu tưởng tượng ra nhiều thứ, đêm qua cô thiếp đi trên xe Song Tử, đoán rằng nơi cô ngủ qua đêm là khạh sạn. Bây giờ, với tình cảnh thế này, một nam một nữ thuê phòng khách sạn, lại nằm chung trên một chiếc giường… Thật mờ ám a.

Bảo Bình quay lại, bắt gặp khuôn mặt Song Tử vẫn đang nhắm nghiền mắt. Chỉ là Bảo Bình cô thật sự không muốn đẩy tên con trai vừa mới quen biết này ra, hơi ấm từ hắn vô cùng ấm áp, vô cùng thân thuộc. Ngắm hắn không biết bao lâu, nhìn vòm ngực rắn chắc vẫn đều đều phập phồng lên xuống kia khiến Bảo Bình thật sự cảm thấy an toàn. Thứ duy nhất cô không ngờ tới được là môi Song Tử bỗng nhoẻo lên nụ cười nhưng mắt vẫn nhắm

- Đẹp trai lắm đúng không ?

Bảo Bình ngạc nhiên không thốt được lời, có cảm giác một hơi nóng nào đó đang tụ lại trước hai má. Bảo Bình nhanh chóng choàng ngồi dậy, quay lưng về phía Song Tử, cô đoán chắc hắn đang cười.

- Sao lại như thế này ?

Một hồi lâu không thấy Song Tử trả lời, Bảo Bình mới nhận ra câu hỏi của mình hơi… “ ngắn “.

- Tại sao lại ngủ thế này ? – Bảo Bình hỏi lại.

Song Tử khẽ cười, nhìn bóng lưng cô cô gái bé nhỏ

- Hết cách thôi. Qủa thật là qua bao năm, cậu đúng là nặng hơn đấy! – Song Tử không hề có chút tế nhị mà bình luận rất rõ ràng.

Bảo Bình không biết đêm qua có xảy ra chuyện gì không nữa, chỉ là ngại quá nên không dám hỏi Song Tử. Bảo Bình nhảy ra khỏi giường, đi thẳng vào nhà tắm, còn để lại một câu:

Bảo Bình đóng sầm cửa phòng tắm lại, tên Song Tử còn nói thêm một câu vô cùng khoái chí:

Bảo Bình tối mặt.

Song Tử dẫn Bảo Bình đi tản bộ ở công viên sau khi “ xử lí “ xong đống đồ ăn sáng. Không khí vào mùa xuân ở Nhật vẫn còn se se lạnh, nhưng không khí háo hức của mọi người thật khiến người ta chẳng có cảm giác lạnh chút nào.

Bảo Bình vừa đi vừa đá mấy viên sỏi trên đường.

- Chúng ta từng hẹn hò ?

Song Tử không ngại trả lời nhanh.

- Vậy điều gì đã khiến chúng ta chia tay ?

Bước chân của Song Tử châm lại một chút, phải trả lời Bảo Bình làm sao đây, chẳng lẽ nói rằng lời chia tay chính là Song Tử anh quyết định ? Thằng ngu nào lại nói như thế chứ !

Song Tử giả vờ đánh trống lãng, rất tự tiện nắm lấy bàn tay đang lạnh cóng của Bảo Bình. Song Tử chà xát lòng bàn tay mình với tay Bảo Bình, còn lấy hai tay của mình đặt gần miệng, thổi phù phù những hơi thở ấm áp của anh vào đó.

- Ấm hơn không ?

Bảo Bình chăm chú nhìn từng động tác của Song Tử, hầu như đều không lơ là bất cứ hành động của hắn. Đáng yêu – từ đó để chỉ hắn trong lúc này.

Thấy Bảo Bình nhìn chằm chằm vào mình, Song Tử khẽ cau mày, đưa tay vẫy qua lại trước mặt Bảo Bình. Song Tử khẽ cười:

- Bị vẻ đẹp của tớ cuốn hút rồi đúng không? Đừng lo, tớ sẽ cho cậu ngắm tớ suốt đời.

“ Đáng yêu “ ? Vứt ngay từ đó vào sọt rác. Bảo Bình nhanh chóng rút tay ra khỏi Song Tử, đi nhanh về phía trước. Hắn đúng là một kẻ quá trời tự mãn !

- Thân hình của tớ cũng rất tuyệt a. Nếu cậu muốn tớ sẽ cho ngắm miễn phí.

Mặt Bảo Bình chảy đầy mấy vạch hắc tuyến. Đồ trơ trẽn. Sao cô lại có thể làm bạn gái tên này được nhỉ

Tại một quán café .

Song Tử đang định quay trở về Zodiac, có lẽ nơi đó sẽ giúp Bảo Bình nhớ lại quá khứ dễ dàng hơn. Nhưng… ở đó thì có rất nhiều bạn bè của hai người, họ sẽ làm gì nếu như Song Tử anh đem về một Bảo Bình mất trí như thế ?! Đảm bảo bọn chúng sẽ lấy thân anh ra băm vằm cả trăm ngàn miếng mất. Về việc tìm lại trí nhớ của Bảo Bình có vẻ không mấy khả quan lắm, nếu như việc cứ chậm chạp thế này thì chừng nào Song Tử anh mới có thể đứng bên cạnh Bảo Bình với từ cách bạn trai duy nhất đây?!

Song Tử nhấp một ngụm café, đặt bức ảnh mang hình một cô gái với mái tóc màu trắng ngà xuống bàn. Song Tử tựa lưng vào ghế nệm, nhìn ra ngoài cửa kính. Hay là… đừng để Bảo Bình nhớ lại nữa ?! Vì những điều trong kí ức thật sự không mấy tốt đẹp, nhất là việc Song Tử anh đi cùng một cô gái khác. Bảo Bình sẽ ra sao nếu như cô ấy nhớ lại, liệu cô ấy có còn cho anh được ở bên cạnh trong phạm vi một mét hay không ?

Đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại reo báo có cuộc gọi đến, Song Tử hơi giật mình đặt ly café xuống bàn, là Bảo Bình gọi.

- Mới đó đã nhớ tớ rồi sao ?

- Xin hỏi đây có phải là anh Song Tử, người thân của bệnh nhân Bảo Bình không ạ ? – Giọng nữ ở bên kia có vẻ hấp hối, và chắc chắn đây không phải

- P-Phải… Bảo Bình đã xảy ra chuyện ?

- Xin anh lập tức tới bệnh viện XX để làm thủ tục nhập viện cho cô Bảo Bình.

- Chuyện gì đã xảy ra ?

Song Tử hoảng loạn đứng dậy, giọng gần như hét

- Làm ơn nhanh lên. Bác sĩ, cô ấy… *Cạch*

Song Tử hít thở không thông, Bảo Bình rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?

Tại bệnh viện XX.

" Cô ấy có sao không bác sĩ ? "

" Bệnh nhân có đang mắc chứng bệnh gì không ? "

“ Não của cô ấy có một khối u, không lớn nhưng không phải không nguy hiểm. Hiện tại lại mất trí nhớ, chỉ mong cậu đừng ép và cũng bảo rằng cô ấy đừng ép mình nhớ lại chuyện trong quá khứ, bởi vì nếu bệnh nhân làm vậy… chỉ sợ tính mạng không

bảo toàn.

Bước vào phòng bệnh của Bảo Bình, nhìn cô gái nhỏ nằm bất động với đầy các dây chuyền xung quanh, đôi mắt yếu ớt vẫn nhắm nghiền. Song Tử nhớ mồn một từng lời của bác sĩ, thật muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Bảo Bình trong khoảng thời gian ba năm đó, điều gì đã để lại trong não một khối u. Song Tử rất muốn Bảo Bình nhớ lại, nhớ lại kí ức tốt đẹp của bọn họ, nhưng nếu việc này nguy hiểm tới tính mạng của Bảo Bình…

- Vậy thôi xin em đừng nhớ lại.

_END CHAP 31_

Trước/43Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tối Cường Võ Đế