Saved Font

Trước/56Sau

7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 29: Đã Đợi Được Nàng 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mộ Thanh Yên rời khỏi thiên lao không lâu, thiên lao âm u bỗng xuất hiện một vệt sáng màu xanh biếc.

Ánh sáng lóe lên, Dao Cơ từ trong đi tới.

Thanh điểu quỳ rạp trên mặt đất nhìn thấy Dao Cơ, kích động không thôi. Hắn liều mạng phát ra tiếng, nhưng nói không ra lời, chỉ có thể bật ra tiếng ô ô.

“Thanh điểu ”

Dao Cơ ngồi xổm xuống, váy màu xanh biếc rực rỡ với thiên lao dơ bẩn đối lập rõ ràng.

“Ô ô ô ô ô ”

Dao Cơ vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt đầy máu của thanh điểu.

“Rất thống khổ đúng không?”

Thanh điểu liều mạng lắc đầu, vẫn luôn kêu ô ô.

“Ta biết ta rất có lỗi với ngươi, nhưng ta không có cách nào khác. Ta nỗ lực nhiều như vậy, không cho phép có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.”

Dao Cơ than nhẹ, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên một tia ưu thương.

“Nếu trước khi Thương Lăng khôi phục ký ức mà ta không thể bắt được tâm hắn, ta liền xong rồi.”

“Trước đây hắn đã cảnh cáo ta, không cho ta can thiệp vào chuyện của hắn. Nhưng nếu không can thiệp, sao ta có thể liên quan với hắn đây?”

“Một khi đã can thiệp thì ta không thể quay đầu lại. Hoặc là chiếm được hắn, hoặc là hai bàn tay trắng. Ta bây giờ là đang đập nồi dìm thuyền!”

“Yêu một người có gì sai? Ta làm tất cả đều vì hắn.”

“Thanh điểu, ngươi nhất định có thể hiểu ta, đúng không? Ngươi sẽ không trách ta đúng không?”

Nghe Dao Cơ nói xong, thanh điểu khóc nức nở. Hắn rất muốn nói cho Dao Cơ biết, Tư Mệnh không hề mất đi ký ức, Quân Bắc Hàn đã bày xong cạm bẫy. Nhưng hắn không thể, hắn không thể nói chuyện, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tự chui đầu vào lưới.

Hắn hận!

“Xin lỗi thanh điểu, để cắt đứt mọi hậu hoạn, ngươi nên mang theo bí mật của ta mà đi thôi. Đêm nay ta với hắn có thể ở bên nhau.”

Dao Cơ duỗi tay, một đạo lục quang lóe sáng. Thanh điểu thống khổ tuyệt vọng giãy giụa.

Loading...

“Dừng...”

Hắn chỉ kịp nói ra một chữ, thân thể bị lục quang đốt cháy, cuối cùng hóa thành tro tàn. Dao Cơ thở dài. Ánh sáng xanh lóe lên, biến mất không tung tích.

Đêm đó, gió thổi nhẹ nhàng, tràn ngập hương vị khiến người ta nôn nóng. Bên trong Quảng Trần Cung, Lãnh Lâm Sương mặc váy dài xanh biếc,trang điểm nhẹ nhàng, quốc sắc thiên hương.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Lãnh Lâm Sương đứng dậy, cúi đầu cung nghênh Quân Bắc Hàn.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

“Bình thân.”

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Quân Bắc Hàn vào tẩm điện, Tiểu Linh Tử cầm trong tay một cái hộp đi theo.

“Nhìn xem có thích không?”

Tiểu Linh Tử cười mở cái hộp trong tay ra. Trong hộp xuất hiện một bộ váy màu hồng cánh sen, rực rỡ lóa mắt, nhìn rất đẹp. Lãnh Lâm Sương nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy trong hộp, tươi cười rạng rỡ.

“Rất đẹp, thần thiếp rất thích.”

“Thích thì mặc vào để trẫm nhìn xem.”

Lãnh Lâm Sương gật đầu, cầm váy về phòng nhanh chóng mặc bộ váy hồng cánh sen kia đi ra. Khi nàng ta bước ra, Quân Bắc Hàn đang rót rượu.

“Ái phi quả nhiên cho trẫm kinh hỉ, thực sự quá xinh đẹp.”

“Đa tạ hoàng thượng khích lệ.”

Lãnh Lâm Sương cười đến trong lòng nở hoa.

“Lại đây, uống cùng trẫm một chén.”

Lãnh Lâm Sương nhận chén rượu. Hai chén rượu khẽ chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy. Quân Bắc Hàn và Lãnh Lâm Sương cùng uống một hơi cạn sạch. Đột nhiên, Quân Bắc Hàn đứng lên.

“Trẫm chợt nhớ còn một số việc phải làm, ái phi hãy hưởng thụ thật tốt đêm nay.”

Quân Bắc Hàn nói xong lập tức đi ra ngoài cửa. Lãnh Lâm Sương thấy Quân Bắc Hàn bỗng nhiên đứng dậy rời đi, nụ cười cứng đờ trên mặt, ngu người.

“Hoàng thượng, bây giờ người muốn đi đâu...”

Lãnh Lâm Sương đứng lên, lại cảm thấy đầu choáng váng. Cô ta bắt đầu cảm thấy thân thể giống như bị lửa đốt, toàn thân khô nóng, mặt đỏ tới mang tai, cơ thể cảm nhận được từng đợt sóng triều. Hô hấp của Lãnh Lâm Sương khựng lại. Đây là... Mị dược? Cơ thể cô ta rõ ràng là tiên thể, làm sao có thể trúng mị dược của trần gian?

Chuyện gì xảy ra vậy? Là ai hạ dược cô ta?Lẽ nào? Hô hấp Lãnh Lâm Sương căng thẳng, lồng ngực đau đớn. Cô ta không dám nghĩ, cũng không dám tin tất cả chuyện này do Quân Bắc Hàn làm!

Lãnh Lâm Sương đang định vận tiên lực bức mị dược ra khỏi cơ thể, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Từ bên ngoài có ba nam nhân đi vào, một đại hán râu quai nón cao lớn, một tên mập mạp người đầy mỡ, một tên lùn nhỏ gầy. Dáng vẻ và phong cách mỗi người không giống nhau, nhưng giống nhau ở điểm, cực kì đáng khinh bỉ, cực kì xấu xí.

“Các ngươi là ai? Đi ra ngoài cho ta!” Lãnh Lâm Sương hét lớn.

Nhưng ba người kia không hề dao động, còn đóng cửa phòng lại.

“Chúng ta tới hầu hạ nàng đó!”

Tên lùn nhỏ gầy xoa xoa tay, thoạt nhìn vô cùng háo sắc.

“Đại mỹ nhân thật đẹp!”

“Đêm nay thật có phúc!”

Lãnh Lâm Sương cười lạnh: “Muốn chết ư!”

Cô ta vừa nhấc tay, định đánh ra một đạo tiên lực. Bỗng nhiên, cô ta phát hiện tiên lực của mình bị phong bế! Chuyện gì đã xảy ra? Lãnh Lâm Sương cúi đầu cẩn thận quan sát mình. Bộ váy này có vấn đề. Cô ta vận tiên lực một lần nữa, nhưng bộ váy trên người căng cứng, tiên lực cũng không thể thoát ra ngoài.

Lúc này cô ta vô cùng hoảng sợ. Tiên lực cô ta bị phong bế! Cô ta duỗi tay, không để ý trước mắt có ba nam tử, phải đem váy kéo xuống. Nhưng mặc dù cô ta xé thế nào, bộ váy này vẫn gắt gao bao lấy người cô ta, không chút sứt mẻ.

Lãnh Lâm Sương rốt cục cũng nhận ra, Khổn Tiên Thừng! Cô ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi. Tại sao, tại sao lại có thể như vậy? Quân Bắc Hàn không phải chẳng biết gì sao?

Lẽ nào... Thanh điểu đã bán đứng cô ta? Lãnh Lâm Sương đột nhiên lùi lại mấy bước, bỗng nhiên chạy đến phía cửa sổ. Nhưng cô ta vừa đụng tới cửa sổ, phù quang trên cửa lóe lên, cô ta lại bị bắn ngược trở về!

Cả phòng đều bị phong tỏa! Lãnh Lâm Sương kinh hoàng, vào lúc này, ba tên nam nhân đáng khinh kia sờ đến người cô ta.

“Không muốn, không muốn đâu!” Một loạt tiếng kêu thê lương thảm thiết từ Quảng Trần Cung vang lên tận mây xanh, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Trường Nhạc Cung.

Mộ Thanh Yên vừa mới tắm xong, ra khỏi phòng tắm. Mùi hương trên người nàng lan tỏa trong không khí, khiến người ta mê loạn. Đi vào tẩm điện, Mộ Thanh Yên nhìn thấy Quân Bắc Hàn ngồi bên cạnh bàn.

Thằng nhãi này, càng ngày càng không có quy củ. Nói đến là đến, không thèm thông báo gì. Mộ Thanh Yên ngồi xuống bên cạnh Quân Bắc Hàn.

“Tại sao hôm nay hoàng thượng lại có hứng thú tới đây?”

“Một ngày không gặp như cách ba thu.”

“Đêm nay lật thẻ bài của ai?”

“Lãnh Lâm Sương.”

Mộ Thanh Yên sửng sốt, nàng bỗng nhiên gấp gáp nói: “Ngươi sẽ không dùng cách tống cổ mấy phi tử khác đến tống cổ nàng ta chứ?”

Nghìn vạn lần không được! Dao Cơ là tiên, người phàm căn bản không làm gì được cô ta! Làm như vậy là rút dây động rừng, tăng thêm thù hận. Cô ta sẽ còn quay lại trả thù, mất nhiều hơn được. Mộ Thanh Yên nói xong định đứng lên, nàng phải ngăn cản chuyện này xảy ra. Ai ngờ, Quân Bắc Hàn vòng tay từ phía sau ôm nàng vào trong lòng.

“Đừng làm loạn. Lãnh Lâm Sương không phải người bình thường, như vậy sẽ phản tác dụng.”

Mộ Thanh Yên đẩy Quân Bắc Hàn ra, sau đó Quân Bắc Hàn ôm càng chặt hơn.

“Nàng nói ả là tiên, chúng ta là người phàm, không có cách nào khác đối phó với ả sao?”

Mộ Thanh Yên sửng sốt, quay đầu khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.

“Làm sao ngươi biết?”

“Thanh Yên, đừng nghĩ ta quá ngốc chứ?”

Quân Bắc Hàn thở dài: “Nếu không phải để tìm biện pháp đối phó với tiên, ta giữ ả lâu vậy làm gì?”

“Ngươi tìm được rồi?”

“Ừ”

Mộ Thanh Yên khiếp sợ, nàng hoàn toàn không ngờ Quân Bắc Hàn đã biết nhiều như vậy.

“Ngươi định đối phó với nàng ta như thế nào?”

“Ăn miếng trả miếng. Trước đây ả muốn để người khác vấy bẩn nàng, để nàng lõa thể treo ba ngày ba đêm thị chúng. Nếu ả thích chơi như vậy, ta sẽ giúp ả.”

“Nhưng mà chuyện này… không ổn...”

“Không ổn? Thanh Yên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia thì người bị hủy trong sạch, bêu xấu trước đám đông chính là nàng. Đến lúc đó nàng định làm thế nào?”

“Nhảy sông tự sát? Hay là mang sự cười nhạo xem thường trên lưng, khổ sở sống hết một đời?”

Quân Bắc Hàn trầm giọng nói: “Ta cũng không nghĩ bất kỳ biện pháp nào đối phó với ả. Biện pháp chính là ả nghĩ ra.”

Mộ Thanh Yên thở dài. Nhớ lại năm đó ở phong yến tiếp đón Thương Lăng, một điệu múa khuynh thành của Dao Cơ làm kinh diễm tứ phương, bây giờ lại rơi vào kết cục này.

Nếu như cô ta có thể yên lặng đợi ở tiên giới, hoặc tâm tư không ác độc như vậy, mọi chuyện sẽ không thay đổi như thế này.

Nghe được tiếng Mộ Thanh Yên thở dài, Quân Bắc Hàn đưa tay vuốt lông mày đang nhíu lại của Mộ Thanh Yên.

“Thanh Yên, lòng nàng vẫn quá mềm yếu.”

“Nàng có biết kết cục của thanh điểu ra sao không? Lãnh Lâm Sương tự tay giết chết hắn, hủy thi diệt tích, chết không toàn thây.”

“Hắn ta mến mộ ả như thế, vì ả mà chấp nhận làm một con thanh điểu, nhưng ả vẫn ra tay được. Đầu tiên là hủy giọng nói, sau là hủy thi thể chỉ vì lợi ích của bản thân. Nàng nói xem ả độc ác đến mức nào?”

“Loại người này, nếu như thả ả ra, về sau ả đối phó với nàng thì nàng có thể lường được sao? Ta không dám tưởng tượng.”

Quân Bắc Hàn ôm chặt Mộ Thanh Yên, đầu tựa vào bờ vai nàng.

“Lòng nàng mềm yếu, về sau những thứ chuyện dơ bẩn này để ta làm thay nàng. Nàng không cần nhìn cũng không cần hiểu, chỉ cần sống vui vẻ là được rồi.”

Mộ Thanh Yên không ngờ tới thanh điểu sẽ có kết cục như vậy. Ngay cả nàng cũng không xuống tay được, Dao Cơ lại có thể xuống tay được, thật đáng sợ. Nàng cũng không ngờ, Quân Bắc Hàn có thể làm việc ngoan tuyệt như vậy. Rất có phong thái của Quân Diệp Hoa năm đó.

“Thế giới này vốn dơ bẩn, đặc biệt ở trung tâm quyền lực, dục vọng đều tụ lại. Nếu muốn sinh tồn chỉ có thể ác hơn.”

“Thanh Yên, ta không phải người tốt nhân từ nương tay gì cả. Tất cả nhân từ của ta đều dành cho nàng, đừng phụ ta.”

Mộ Thanh Yên xoay người ôm lấy Quân Bắc Hàn, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. Thì ra, khi nàng không biết, hắn đã ở ngai vị đế vương nhận hết máu tanh dơ bẩn.

“Thanh Yên, ta muốn nàng. Đừng cự tuyệt ta được không?”

Mộ Thanh Yên cúi đầu, má ửng hồng. Lúc này, Quân Bắc Hàn bưng lên hai chén rượu, một chén đưa cho Mộ Thanh Yên.

“Uống rượu giao bôi cùng ta.”

Mộ Thanh Yên nhận chén rượu, vòng qua cổ tay Quân Bắc Hàn.

Mộ Thanh Yên mới uống một ngụm, tay run lên, cái chén rơi xuống đất. Rượu còn chưa đến miệng, Quân Bắc Hàn đã bị dọa cho giật mình, khiếp sợ nhìn nàng.

“Làm sao vậy?”

” Túy Lê Hoa...”

Mộ Thanh Yên còn chưa dứt lời, thân thể mềm nhũn đổ xuống.

Trước/56Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thiếu Nữ Thần Y Đại Điềm Thê