Saved Font

Trước/56Sau

7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 33: Độc Sủng 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mộ Thanh Yên sửng sốt, đêm qua nàng đã làm bao nhiêu chuyện vậy? Chẳng những nhắc đến Thương Lăng và Minh Húc, còn mắng Quân Bắc Hàn một trận? Mặc dù Mộ Thanh Yên cảm thấy việc này không ổn, nhưng nếu mắng sảng khoái như vậy thì có thể chứng minh, quả thực say rượu nói lời thật lòng.

“Thái hậu, bây giờ nàng đang suy nghĩ làm sao cho trẫm biết chuyện xưa sao?”

Mộ Thanh Yên lắc đầu: “Làm sao lại như vậy?”

“Biểu tình trên mặt bán đứng nàng.”

“Ai? Hoàng thượng, tâm ai gia sâu như biển, lẽ nào nhìn biểu tình là có thể đoán được ư?”

“Ồ?”

Quân Bắc Hàn hứng thú nhìn Mộ Thanh Yên, chờ nghe nàng tiếp tục đánh trống lảng. Nhưng Mộ Thanh Yên cắn răng, tâm hung ác, duỗi tay ra, ôm lấy cổ Quân Bắc Hàn.

“Hoàng thượng, ai gia cảm thấy hôm nay thời tiết rất tốt.”

“Sau đó thì sao?”

“Chớ phụ một mảnh cảnh xuân.”

Mộ Thanh Yên nói xong ngẩng đầu hôn lên môi Quân Bắc Hàn, cực kì chủ động. Quả nhiên, cái hôn này làm Quân Bắc Hàn liền quên muốn tính toán gì tất. Đai lưng gỡ xuống, vạt áo mở rộng, trên ghế quý phi, một mảnh kiều diễm, cảnh xuân vô hạn. Ánh mặt trời vụn vặt rơi xuống, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ yêu kiều mê người.

“Thanh Yên.”

“Ừ?”

“Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta”

“A... Hoàng thượng, chàng không biết lúc hoan ái phải chuyên tâm sao?”

“Hả, ta thấy nàng hình như không đủ chủ động, ta nghĩ nàng đang suy tư chuyện khác đấy...”

“...”

Hiện tại Mộ Thanh Yên rất muốn tiện tay đánh chết tên khốn này, chiếm tiện nghi còn khoe mẽ!

“Thanh Yên, nàng thật là chủ động.”

“...”

Thời gian trôi qua, mặt trời dần dần lên cao, Mộ Thanh Yên vô lực nằm trên ghế quý phi, toàn thân đều đau, khắp nơi đều đau... Quân Bắc Hàn phủ quần áo lên thân thể Mộ Thanh Yên, ôm nàng về phòng, thu thập sạch sẽ. Lăn lộn nửa ngày, trong chốc lát Mộ Thanh Yên liền ngủ mất.

Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên ngủ say, duỗi tay nhẹ nhàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười cưng chiều.

“Thanh Yên, chờ làm hoàng hậu của trẫm đi.”

Nói xong, Quân Bắc Hàn đứng dậy rời khỏi Trường Nhạc Cung. Bên trong Ngự Thư phòng, Quân Bắc Hàn đang cùng Doãn An Nhiên thương lượng quốc sự, lúc này Tiểu Linh Tử đi tới.

“Hoàng thượng, Ngọc Tuyết cô nương tới.”

“Để cho nàng vào đi.”

Ngọc Tuyết từ bên ngoài đi vào, một đôi mắt thỏ linh lợi đảo khắp nơi. Nhìn thấy Doãn An Nhiên, con thỏ theo bản năng lộ ra hai cái răng cửa. Doãn An Nhiên nhíu mày, thì ra con thỏ này còn để bụng chuyện lần trước suýt chút nữa bắn chết nàng ta ư? Nhưng con thỏ để lộ răng cửa, chẳng những không dọa người, ngược lại rất ngu ngốc.

“Chuyện này cứ định vậy đi, từ giờ ngươi tự mình đi làm, nếu thiếu cái gì thì nói cho trẫm, trẫm sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.”

Loading...

“Đa tạ hoàng thượng, vi thần lĩnh mệnh.”

“Lui ra đi.”

“Vi thần cáo lui.”

Doãn An Nhiên lui xuống, Quân Bắc Hàn vẫy tay với con thỏ: “Qua đây.”

Con thỏ tung tăng nhảy nhót đến bên người Quân Bắc Hàn thì dừng lại.

“Còn nhớ rõ chuyện sáng nay trẫm hỏi ngươi chứ?”

Con thỏ gật gật đầu.

“Nhớ rõ.”

“Ngươi xác định không nhớ lầm chứ?”

“Làm sao lại nhớ lầm được? Trước đây chính là người giết đại yêu quái, ta mới tránh được một mạng. Lúc trước người rất uy phong, nổi tiếng là chiến thần lục giới!”

“Tên không sai? Thương Lăng?”

“Không sai, đại danh Thương Lăng không ai không biết không ai không hiểu!”

“Trẫm trải qua mấy lần lịch kiếp?”

“Không biết được, nghe nói lịch kiếp là bảy thế, nhưng ta chỉ tìm được một đời này.”

Quân Bắc Hàn gật đầu, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.“Việc này tuyệt đối không thể để cho thái hậu biết được.”

Con thỏ gật gật đầu.

“Ta cam đoan không nói.”

Quân Bắc Hàn thở dài, một tay đỡ đầu, trên mặt có chút phiền muộn.

“Hoàng thượng làm sao vậy?”

“Thỏ, ngươi nói thử xem nàng thích Thương Lăng hay thích trẫm?”

“Hoàng thượng chính là Thương Lăng, Thương Lăng chính là hoàng thượng, có gì khác nhau sao?”

Con thỏ chớp mắt, vẻ mặt ngốc nghếch.

Quân Bắc Hàn thở dài: “Đàn gảy tai trâu.”

“Ta là thỏ!”

“Ngươi có thể đi rồi.”

“Ừ” con thỏ gật đầu, tung tăng nhảy ra ngoài.

“Đứng lại!”

Con thỏ vội dừng lại: “Hoàng thượng còn có việc gì?”

“Việc ta nói cho ngươi, ngươi nói lại cho ta nghe.”

“Không được nói chuyện người biết mình là Thương Lăng cho thái hậu.”

Tròng mắt con thỏ linh hoạt chuyển động: “Hoàng thượng, người không tin ta sao?”

Quân Bắc Hàn nhìn con thỏ, nhướn mày: “Đây là lần đầu tiên ngươi bán đứng trẫm ư?”

Con thỏ rụt người lại, tung tăng nhảy nhót ra ngoài. “Hoàng thượng, ta cam đoan lần này không bán đứng người.”

Quân Bắc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi trung tâm, đáng tiếc quá ngốc, không hiểu được lời nói khách sáo.”

Con thỏ đi ra cửa, sau đó, một thân ảnh đột nhiên ngăn đường đi của nàng. Con thỏ thu lại khuôn mặt tươi cười, lộ ra hai cái răng cửa uy hiếp Doãn An Nhiên.

Ai ngờ, Doãn An Nhiên đưa tay nhéo chặt tai con thỏ.

“Ai da, tên người xấu này, sao ngươi kéo tai ta, đau!”

Con thỏ kêu lên, lỗ tai xù luôn bị kéo ra ngoài.

“Ngươi là con thỏ ngu xuẩn. Mỗi lần nhìn thấy ta đều bày ra vẻ mặt ngu xuẩn thân mật sao?”

“Ngươi là người xấu, ta muốn đánh chết ngươi!”

Con thỏ định dùng yêu lực, Doãn An Nhiên vội bắt lại tay nàng.

“Đây là cửa Ngự Thư phòng, ngươi mưu sát đại thần triều đình không sợ hoàng thượng tức giận à?”

Doãn An Nhiên nói xong, con thỏ lập tức thu lại yêu lực, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Doãn An Nhiên.

“Trứng thối, ngươi mau buông tai ta ra, kéo sắp hỏng rồi á!”

“Hoàng thượng vừa mới phái ta đi điều tra chuyện Quảng Trần Cung bị cháy, liên quan đến những chuyện quỷ quái các ngươi, ta chỉ là người mới, ngươi tới chạy chân cho ta đi.”

Doãn An Nhiên tích chữ kiệm lời, vẻ mặt nghiêm túc.

“Dựa vào cái gì? Ta không đi!”

“Hoàng thượng vừa nói ta cần gì đều có thể nói, có muốn vào chứng thực chút không?”

Con thỏ như bong bóng xì hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ngươi ham ăn biếng làm như vậy, chính là báo ân sao?”

“Được rồi được rồi, ta đi theo ngươi là được chứ gì!”

“Vậy thì đi thôi!”

Doãn An Nhiên buông tai con thỏ, đi ra ngoài.

“Chờ một chút, ta muốn đến Trường Nhạc Cung gặp thái hậu.”

“Làm gì? Gấp gáp đi bán đứng hoàng thượng sao?”

Con thỏ trợn to hai mắt, khiếp sợ chỉ vào Doãn An Nhiên: “Ngươi, ngươi nghe lén!”

“Giọng ngươi lớn như vậy, ta là người tập võ, muốn không nghe thấy cũng khó.”

“Ta đem chuỗi hạt châu này cho thái hậu, để thái hậu phòng thân khi ta không ở đấy.”

Con thỏ giơ chuỗi hạt trong tay, trên chuỗi hạt vốn dĩ có bảy viên hạt châu, đã dùng ba viên, còn lại bốn viên. Đây là đồ vật duy nhất có thể bảo vệ thái hậu, đến đưa lại cho nàng.

“Đi thôi.”

“Ngươi cũng đi?”

“Nếu như ngươi bán đứng hoàng thượng, ta còn có thể tử hình ngươi tại chỗ.”

“Ta mới không bán đứng hoàng thượng!”

“Ngươi không, nhưng đầu óc ngươi sẽ.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Con thỏ ngu xuẩn, ngu tới tận nhà.”

Doãn An Nhiên xoay người đi về phía Trường Nhạc Cung. Con thỏ bất đắc dĩ phồng má, trừng mắt nhìn hắn, trong lòng xé hắn đến ngàn vạn mảnh, tung tăng nhảy nhót chạy theo.

Trường Nhạc Cung.

Mộ Thanh Yên vừa mới tỉnh lại, ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu. Nàng nhìn gương mặt mình trong gương, mày liễu cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn lả lướt, cười quyến rũ, quả thực rất có tố chất làm yêu hậu.

“Tử Tô, ai gia đối đãi với ngươi thế nào?”

“Thái hậu đối đãi với nô tỳ rất rất tốt.”

“Vậy vì sao ngươi lại phản bội ai gia đưa đầu về phía hoàng thượng?”

“Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của thiên tử, nô tỳ thân bất do kỷ ạ.”

“Ồ, Tử Tô, lời này là hoàng thượng dạy ngươi à?”

“Thái hậu anh minh.”

Mộ Thanh Yên yếu ớt thở dài, Quân Bắc Hàn càng ngày càng méo rồi, thật sự là không thể cứu nữa.

“Thái hậu, Ngọc Tuyết cô nương cùng Doãn đại tướng quân cầu kiến.”

Mộ Thanh Yên sửng sốt, con thỏ tới thì thôi đi, cả Doãn An Nhiên cũng tới là thế nào?

“Đã biết, để bọn họ chờ ở chính điện đi.”

Khi Mộ Thanh Yên lười biếng đi tới chính điện, con thỏ cùng Doãn An Nhiên đã chờ ở đó.

“Tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế.”

“Bình thân.”

Ánh mắt Mộ Thanh Yên quét qua con thỏ, lại quét đến Doãn An Nhiên.

“Các ngươi cầu kiến có chuyện gì?”

“Thái hậu, chuỗi hạt châu này cho người, trước đây thừa tướng cho ta, hiện tại còn thừa lại bốn hạt châu.”

“Tại sao ngươi không cầm?”

“Ta muốn đi cùng đại tướng quân đến...”

“Thái hậu nương nương, là như thế này, hoàng thượng cắt cử vi thần đi làm nhiệm vụ, vi thần thỉnh cầu Ngọc Tuyết cô nương giúp đỡ, phải rời đi một thời gian.”

Doãn An Nhiên ngắt lời con thỏ, đáp lại Mộ Thanh Yên. Mộ Thanh Yên nhíu mày, gì? Có chuyện ư? Ánh mắt Mộ Thanh Yên quét một vòng trên người con thỏ, lại quét một vòng trên người Doãn An Nhiên, sau đó lộ một nụ cười lười biếng.

“Nói thế thì Ngọc Tuyết vừa mới đến chỗ hoàng thượng nhỉ?”

Con thỏ gật đầu: “Đúng vậy, chẳng những đến, còn đến hai lần!”

Mặt Doãn An Nhiên tối sầm, có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ồ? Hoàng thượng hôm nay có khỏe không?”

“Ngài rất khỏe, tâm tình rất tốt nha.”

“Tâm tình tốt, lại gặp ngươi hai lần, có chuyện tốt gì phải không? Sao chỉ chia sẻ với ngươi, không chia sẻ cùng ai gia? Không phải là hắn thích ngươi chứ?”

Chân mày Mộ Thanh Yên hơi cau lại, vẻ mặt thất vọng.

“Không phải, không phải, thái hậu người đừng hiểu lầm! Ngài nói chuyện của người mà!”

“Hử? Chuyện gì của ai gia?”

“A... Ta...”

Con thỏ sững sờ, nội dung cụ thể không thể nói! Làm sao bây giờ, trả lời thế nào đây? Nhưng không trả lời thì thái hậu sẽ hiểu lầm.

“Thái hậu nương nương, không khéo vi thần cũng ở đó, hoàng thượng hỏi có biện pháp nào có thể bảo đảm phượng thể thái hậu an khang không. Dù sao thái hậu cũng vừa mới bị tập kích, không thể không đề phòng.”

Doãn An Nhiên nhanh chóng tiến đến phía trước một bước, chặn con thỏ ở phía sau. Mộ Thanh Yên nhíu mày, thằng nhãi này tới quấy rối à?

“Tướng quân có lòng.”

“Đa tạ thái hậu khích lệ.”

“Như vậy cảm ơn các ngươi, chuỗi hạt châu này ta nhận.”

Mộ Thanh Yên nắm chuỗi hạt châu trong tay, mỉm cười.

“Ngọc Tuyết, ở chỗ ai gia có phòng bếp mới, nghe nói thức ăn chay làm rất ngon, đặc biệt là củ cải, sẽ có hàng trăm phương pháp nấu, ngươi muốn nếm thử không?”

“Có ạ có ạ!”

“Thái hậu nương nương, nhiệm vụ khẩn cấp, sợ rằng Ngọc Tuyết cô nương không thể phân thân ra được, chỉ có thể đợi lần sau.”

“Ồ?”

Mộ Thanh Yên kéo rất dài âm cuối.

“Thái hậu nương nương, chúng thần xin cáo từ.”

“Ừ”

Sau khi được cho phép, Doãn An Nhiên lôi con thỏ đi. Lúc rời khỏi đại điện, hắn nghiến răng nghiến lợi kéo lỗ tai con thỏ.

Trước/56Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nuốt Linh Kiếm Chủ