Saved Font

Trước/56Sau

7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 45: Họa Quốc Yêu Hậu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mộ Thanh Yên mở hai mắt ra bò dậy từ dưới đất.

Một đầu tóc xanh của Mộ Thanh Yên trong vòng một đêm biến thành ba nghìn sợi bạc, làn da nàng trở nên tái nhợt, hai tròng mắt đỏ như máu, mà tai nàng cũng nhọn ra.

Thần sắc nàng có chút mê ly, bược chân có chút lảo đảo, từng bước một, đầu cũng không quay lại ra khỏi sơn động.

Bên trong sơn động, Dao Cơ quỳ rạp trên mặt đất mở hai mắt ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm u.

“Những yêu xà này là ta chuẩn bị cho ngươi, hút qua máu của con trai ngươi, cắn trên thân thể ngươi, đem yêu độc truyền cho ngươi, ngươi sẽ trở thành yêu...”

“Bây giờ con trai ngươi chết, yêu độc này, cũng khó mà giải...”

“Tư Mệnh, nếm thử tư vị thân bại danh liệt đi, ha ha ha... Khụ khụ khụ...”

Dao Cơ cười xong phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, trên cổ tay vẫn còn đang chảy máu không ngừng.

Lúc này, phía trên Lộ Trạch sơn, một đạo tiên quang xẹt qua, chớp mắt sau, bên trong sơn động, xuất hiện một nam tử đầu đội ngọc quan, mặc một bộ lam sắc cẩm y.

“Muội muội! Muội muội! Sao muội lại biến thành dạng này!”

“Ca... Ca ca...”

“Tiên giới đã phát hiện việc muội hạ giới, đã phái Cửu Hình Tư hạ giới bắt muội!”

“Khụ khụ...” Dao Cơ ho khan, phun ra một ngụm máu.

“Muội, muội, muội muội, là ai làm muội bị thương thành thế này!”

“Ca ca...” Dao Cơ khóc lớn.

“Đừng sợ, huynh mang muội về nhà, tránh Cửu Hình Tư trước rồi nói.”

Lam quang lóe lên, bên trong sơn động, Dao Cơ cùng nam tử áo lam biến mất không thấy gì nữa.

Bên trong sơn động, một mảnh tử thi, hoàn toàn yên tĩnh.

Thẳng đến một lúc sau, từng đợt vó ngựa truyền đến, đánh vỡ sự vắng vẻ trong sơn động.

“Hoàng thượng, bên kia có sơn động, bên ngoài có dấu chân, dường như có người vừa mới đi qua!”

“Dừng lại, đi xuống xem một chút!”

“Vâng, hoàng thượng!”

“Xuy...”

Quân Bắc Hàn tung người xuống ngựa, tâm thần bất định đi vào trong sơn động.

Loading...

Chỉ thấy bên trong sơn động lạnh lẽo, thi thể độc xà độc xà đỏ như máu đầy đất, trên thi thể còn lượn lờ từng tia hắc khí, nhìn đặc biệt tà dị.

“Hoàng thượng, trên những độc xà này có yêu độc, là hút máu người dưỡng thành, nếu người nào bị cắn sẽ biến thành yêu, rơi vào yêu đạo.”

Trưởng lão Huyền Băng Tông phái tới đi phía sau Quân Bắc Hàn tra xét độc xà trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Người Quân Bắc Hàn run lên, yêu độc ư, hắn vẫn tới chậm một bước sao?

Hắn tiếp tục đi vào trong sơn động, chỉ thấy trong đám thi thể độc xà lại có một cái tã lót!

Đó là tã lót của Vân Triệt!

Quân Bắc Hàn thất tha thất thểu đi tới, thân thể mềm nhũn, quỳ xuống, vươn tay, run run rẩy rẩy kéo tã lót.

Chỉ thấy bên trong tã lót, thi thể nhỏ nhắn lạnh như bang của Vân Triệt an tĩnh nằm đó, không có tiếng động, không có nhiệt độ.

Quân Bắc Hàn ôm lấy Vân Triệt, toàn thân run rẩy.

“Triệt nhi... Triệt nhi của ta...”

Quân Bắc Hàn thấy cổ tay nhỏ của Vân Triệt bị người ta cắt, tã lót dính đầy máu, tim hắn co rút đau đớn.

“Con bị lấy máu mà chết sao? Triệt nhi...”

Quân Bắc Hàn lạc giọng, thần sắc đau thương, bọn thị vệ đứng phía sau hắn, lần đầu phát hiện, thì ra vị đế vương ngoan độc này cũng có lúc có dáng vẻ tịch liêu lạnh lẽo thế này.

“Dao Cơ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...”

“Khởi bẩm hoàng thượng, cả tòa Lộ Trạch sơn đều lục soát qua, không có hoàng hậu thân ảnh!”

“Khởi bẩm hoàng thượng, bên ngoài Lộ Trạch sơn dường như có yêu quái!”

Quân Bắc Hàn bỗng nhiên đứng dậy, ôm thi thể Vân Triệt đi, trở mình lên ngựa.

“Bắt yêu!”

Dưới chân Lộ Trạch sơn, trên đường hồi kinh, Mộ Thanh Yên một mình ngẩn ngơ đi tới.

Hai mắt nàng đỏ như máu, làn da trắng bệch, đôi tai nhọn, ba nghìn sợi tóc như tuyết, dọc theo đường đi khiến rất nhiều người chú ý.

“Trời ạ, đây... Đây là yêu quái sao?”

“Thật đáng sợ! Chạy mau đi! Có yêu quái tới kìa!”

“Mau báo quan! Có yêu quái đi ra hại người kìa!”

Những nơi Mộ Thanh Yên đi qua, bách tính chạy trốntán loạn, trong vòng mười trượng xung quanh, không có một bóng người.

Nàng cứ đi chẳng có mục như vậy thẳng về phía kinh thành, thẳng đến cổng thành.

Sauk hi vào thành, quân đội tuần phòng doanh kinh thành nhanh chóng bao vây Mộ Thanh Yên lại.

“Yêu nghiệt, chớ có đi loạn! Mau mau giơ tay chịu trói!”

“Yêu nghiệt, không được nhúc nhích, bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt!”

Mộ Thanh Yên giống như chưa tỉnh, tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt máu đỏ nhìn vô cùng khủng bố.

“Động thủ! Bắt lấy ả ta!”

Binh sĩ tuần phòng doanh nhất tấn công về phía Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên rốt cục cũng có phản ứng, đối mặt binh sĩ xông lên, nàng đưa tay, đầu ngón tay sắc nhọn trực tiếp cắt đứt yết hầu đối phương.

Trong chốc lát đã có mười mấy binh sĩ ngã dưới tay nàng.

Một màn này khiến tất cả mọi người tuần phòng doanh kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ bắt đầu liên tiếp lui về phía sau, không còn dám dễ dàng xông lên chịu chết.

Giá trị vũ lực của Mộ Thanh Yên thật sự rất cao, bọn họ chỉ cần vừa tiếp cận, cơ bản không có còn khả năng sống sót.

Một đám lính tuần phòng doanh bao vây Mộ Thanh Yên lại, ngăn cách với bách tính.

Nhưng bọn họ chỉ là bao quanh xa xa, không dám tới gần nàng.

Không tới gần nàng, nàng cũng sẽ không ra tay đả thương người.

Một trong chớp mắt, Mộ Thanh Yên liền từ cửa thành đi tới cửa lớn hoàng cung.

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân thống lĩnh Ngự Lâm Quân xông tới.

Không giống với tuần phòng doanh, thân là tâm phúc Quân Bắc Hàn, Kính Chí Tân liếc mắt liền nhận ra yêu quái trước mắt này chính là thái hậu Mộ Thanh Yên!

“Thống lĩnh, làm sao bây giờ?”

“Không nên tới gần người, không nên thương tổn người, mau đi báo cho hoàng thượng, để ngài lập tức quay lại!”

“Vâng thống lĩnh!”

Mộ Thanh Yên dưới sự bao vây của Ngự Lâm Quân rất nhanh đi vào trong hoàng cung, một đường đi về phía Kim Loan điện.

Trước Kim Loan điện, văn võ bá quan đang chờ vào triều, nhưng chờ hồi lâu đều chưa thấy Quân Bắc Hàn xuất hiện, cũng không có bất kỳ người nào đến thông báo.

Nước không thể một ngày không có vua, Quân Bắc Hàn chậm chạp không xuất hiện, đám văn võ bá quan chỉ có thể chậm rãi chờ.

Chẳng ai biết, hắn đột nhiên đi đâu rồi.

Nhưng mà, đám văn võ bá quan không có chờ được Quân Bắc Hàn mà lại chờ Mộ Thanh Yên đã hóa thành yêu.

Thấy Mộ Thanh Yên, tất cả văn võ đại thần đều khiếp sợ.

“Yêu, yêu quái!”

“Thái hậu Mộ Thanh Yên, thực sự là yêu quái đó!”

“Trời ạ! Đất nước sắp diệt vong, tất có yêu nghiệt! Thì ra thái phó nói không sai, thực sự là yêu quái!”

“Nhanh, nhanh ngăn ả lại, đừng để ả qua đây, dơ bẩn Kim Loan điện này!”

Đám văn võ bá quan thấy Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc từng bước một đi tới, không khỏi liên tiếp lui về phía sau, lui dần về phía sâu Kim Loan điện.

Mắt thấy Mộ Thanh Yên từng bước tiếp cận văn võ bá quan, thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân rốt cục không thể phóng túng để nàng đi vào.

“Thái hậu xin dừng bước, bằng không...”

Kính Chí Tân còn chưa dứt lời, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đưa tay, xé nát một binh sĩ trước gót chân nàng, máu huyết văng khắp nơi, nhiễm hồng toàn bộ Kim Loan điện.

“Yêu nghiệt! Chớ có kiêu ngạo! Lên đi…, giết ả!”

Không biết ai hét lớn một tiếng, toàn bộ Ngự Lâm Quân sợ hãi, tất cả mọi người tấn công về phía Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên ngước mắt, trong ánh mắt đỏ hồng đã không có thanh tỉnh cùng lý trí.

Lúc Ngự Lâm Quân đánh về phía nàng, nàng không tránh không né, trực tiếp nghênh đón.

Mộ Thanh Yên sau khi hóa yêu cũng không có bất kỳ pháp thuật gì, bằng võ công Mộ phủ bồi dưỡng mười mấy năm qua, tới một người giết một người.

Mộ Thanh Yên giống như là một cái máy gặt sinh mệnh, giết người chỉ là việc trong nháy mắt.

Nàng ra tay tàn nhẫn, không dung tình, dưới chân nàng, thi thể thành đống, máu chảy thành song khiến người thấy tê cả da đầu, quả thực đáng sợ.

Càng ngày càng nhiều Ngự Lâm Quân vây quanh Mộ Thanh Yên, Mộ Thanh Yên dù tàn nhẫn cũng chống đỡ không được nhiều người công kích.

Dần dần, vết thương trên người Mộ Thanh Yên càng ngày càng nhiều, toàn thân đều giống như ngâm trong vũng máu, đặc biệt đáng sợ.

Mái tóc bạc của nàng cũng bị máu nhuộm đỏ, yêu dã mà thê lương.

Tốc độ giết người của Mộ Thanh Yên cuối cùng cũng chậm lại, máu nàng chảy ồ ạt, dần dần không chịu nổi.

Văn võ đại thần bên ngoài Ngự Lâm Quân thấy Mộ Thanh Yên dần dần không cầm cự nổi, mới thở phào một cái.

Thế là, bắt đầu ngươi một lời ta một tiếng quát lên.

“Giết ả, nhanh giết ả yêu nghiệt này!”

“Đúng vậy, yêu nghiệt hại quốc, nhất định phải giết, tuyệt đối không thể để lại!”

“Chết rồi phải phân thây, đốt xác, bằng không thi thể dị biến, lại sẽ có hậu hoạn vô cùng!”

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân do dự, nếu như hiện tại hạ lệnh tru diệt Yêu Hậu Mộ Thanh Yên, là thời cơ tốt nhất, dù sao người đã không cầm cự nổi.

Thế nhưng nếu cứ giết người như vậy... Lỡ như hoàng thượng trở về thì sao? Hoàng thượng biết người đã hóa yêu không?

Ngay trong chớp mắt Kính Chí Tân do dự, một võ quan trong đám văn võ đại thần bỗng nhiên lao ra, nhặt lên một thanh trường mâu từ dưới đất đâm về phía Mộ Thanh Yên.

“Ta tới thu yêu nghiệt này, trừ yêu tà vì Thanh quốc!”

Trường mâu đâm về phía Mộ Thanh Yên, nàng nhích ra một chút, tránh trái tim, nhưng vẫn bị đâm vào trong lồng ngực.

Thân thể Mộ Thanh Yên mềm nhũn, lập tức ngã xuống.

Nhưng vào lúc này, một thanh trường kiếm trực tiếp bay vào từ ngoài Kim Loan điện, một kiếm đâm vào lòng ngực võ quan kia.

Võ quan kia nhẹ buông tay lui lại mấy bước, dưới sự khiếp sợ vạn phần của hắn ta, thị vệ Ngự Lâm Quân tránh ra một con đường.

Chỉ thấy Quân Bắc Hàn một thân long bào còn chưa cởi xuống, thần sắc lo lắng nhìn hết thảy.

“Hoàng... Hoàng thượng... Người...”

Võ quan kia còn chưa nói hết lời, đã trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.

Thấy một màn như vậy, Kính Chí Tân đại thở dài một hơi, may mà hắn không ra tay giết Mộ Thanh Yên, bằng không một kiếm mất mạng chính là hắn!

“Hoàng thượng, xin người xử tử yêu nghiệt đi!”

“Hoàng thượng, không thể nương tay được, mau mau xử tử yêu nghiệt này, ả đã không chống đỡ nổi!”

“Hoàng thượng, tất cả lấy giang sơn xã tắc làm trọng, ả đã thành yêu, giết nhiều người như vậy, không giữ lại được đâu!”

Đám văn võ bá quan phía sau Ngự Lâm Quân trong khoảnh khắc đều quỳ xuống trước Quân Bắc Hàn, đau khổ cầu xin.

Quân Bắc Hàn giẫm lên máu cùng thi thể đi về phía Mộ Thanh Yên, trước khi nàng ngã xuống, ôm lấy nàng từ phía sau.

Lúc ôm Mộ Thanh Yên, toàn thân Quân Bắc Hàn đều dính máu, trong tay một mảnh ẩm ướt dinh dính, toàn thân hắn đều run rẩy.

“Hoàng thượng...”

“Cút, đều cút ra ngoài cho trẫm!”

“Nhưng...”

“Trễ một bước nữa, trẫm khiến các ngươi đời này cũng không ra được!”

Nghe nói thế, đám văn võ bá quan sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội chạy khỏi Kim Loan điện.

“Vây toàn bộ Kim Loan điện lại, không cho phép bất kỳ kẻ nào vào.”

Trước/56Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Thiên Kiếm Chủ