Saved Font

Trước/56Sau

7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 48: Phiên Ngoại : Cứu Vân Triệt 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Thuốc đúc lại thân thể.”

Thấm Tử Nhân nghe nói như thế, nụ cười trên mặt như trước, phảng phất đã sớm thành thói quen.

“Khiến người thương tâm, mỗi lần tới đều là hỏi muốn đồ vật của người ta, không có một lần là chân tâm thật ý muốn đến thăm ta sao?”

“Cho ta.”

“Ai, lồng ngực đau quá, đau quá, quả thực đau đến không có cách nào hô hấp.”

Thấm Tử Nhân một bên lắc đầu, một bên chuyển thân, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả trái cây.

“Ai kêu người ta tâm địa thiện lương, đối với ngươi có mười phần thật tình? Thôi thôi, ngươi muốn liền cho ngươi, đây là Vân Tơ Quả. Muốn đúc lại thân thể người phàm, cái này là đủ.”

“Không đủ.”

Thấm Tử Nhân thần sắc không thay đổi, nụ cười như trước, chuyển thân, trong tay thay một sợi rễ.

“Bảo bối của ta đều ở chỗ này, ngươi đừng lừa ta, đây là Phạn Thiên Căn. Muốn đúc lại thân thể tiên nhân, cái này là đủ.”

“Không đủ.”

Lúc này, thần sắc Thấm Tử Nhân rốt cục thay đổi, nàng thu hồi Phạn Thiên Căn.

“Không đủ thì không có, đi nhà khác, tiễn khách.”

Thấm Tử Nhân xoay người, đang muốn bay đi, lại nghe được Thương Lăng lên tiếng, ngạnh sinh sinh dừng chân lại.

“Tử Đằng Tâm.”

Thấm Tử Nhân kinh ngạc quay đầu lại nhìn Thương Lăng, đôi mi thanh tú nhíu lại.

“Tử Đằng Tâm của ta quý như vậy, ngay cả khôi phục thần thể đều đủ, ngươi muốn tới làm cái gì? Tứ hải bát hoang này nơi nào còn có chân thần cho ngươi cứu?”

“Ngươi không cần phải để ý đến.”

“Mặc kệ, ta liền không cho, Tử Đằng Tâm trân quý. Ba ngàn năm nảy mầm một lần, ba ngàn năm nở hoa một lần, ba ngàn năm kết tâm một lần, một viên Tử Đằng Tâm, cần 9000 năm đấy!”

Thấm Tử Nhân một bộ ta thật đau lòng, dáng vẻ ngươi đừng mơ tưởng lấy đi.

“Ngươi có ít nhất trên trăm miếng.”

Thương Lăng thần tình không thay đổi, sắc mặt như trước.

Trong nháy mắt, Thấm Tử Nhân sắc mặt liền biến, nàng vặn lông mi, vẻ mặt tức giận.

“Đây là đang làm lộ tuổi tác của ta sao? Ngươi không biết làm lộ tuổi tác nữ nhân là một chuyện rất quá đáng sao?”

Lúc này, thần sắc Thương Lăng rốt cục có biến hóa, hắn quay đầu nhìn về phía Thấm Tử Nhân.

“Coi như ta thiếu ngươi một ân huệ.”

Thương Lăng lời này vừa nói ra, sắc mặt Thấm Tử Nhân trong nháy mắt đại biến.

Loading...

“Ôi má ơi, ta không nghe lầm chứ? Đây là Thương Lăng sao? Lời nợ nhân tình như vậy đều tính ra miệng!”

Thấm Tử Nhân vẻ mặt hưng phấn, vây quanh Thương Lăng vài vòng, trên mặt đất rơi xuống nhiều đóa hoa tử đằng.

“Thương Lăng a Thương Lăng, ai quan trọng như vậy, vậy mà làm khối băng vạn năm ngươi mở miệng?”

Tâm tình Thấm Tử Nhân nhất thời rất tốt, gió khẽ động, thổi ra trận trận mùi hoa.

“Muốn Tử Đằng Tâm, đúc lại thần thể, chẳng lẽ lại có chân thần gì sống lại?”

Thương Lăng mặt không chút thay đổi cùng Thấm Tử Nhân hưng phấn hình thành cực kì đối lập.

Nhưng Thấm Tử Nhân lại làm không biết mệt, vây quanh Thương Lăng xoay nhiều vòng.

“Cho ta.”

Thấm Tử Nhân dừng lại, cổ tay chuyển một cái, một viên Tử Đằng Tâm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

“Ừ, cho ngươi.”

Thương Lăng tiếp nhận Tử Đằng Tâm, sau đó nhìn về phía Thấm Tử Nhân.

“Băng Liên Linh Bàn.”

Thấm Tử Nhân sững sờ, nụ cười trong khoảnh khắc biến mất, chân mày vặn vẹo, suýt chút nữa nổi đóa.

“Ngươi đây là muốn đem tất cả gia sản của ta móc đi sao? Thứ gì tốt nhất, ngươi liền chọn thứ đó sao?”

“Ừm.”

“...”

Thấm Tử Nhân yếu ớt thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Thôi thôi, quen biết nhiều năm như vậy, ta đều có thói quen, nếu không có chuyện trọng đại, nếu là không đào tuyệt đỉnh bảo bối, ngươi sẽ không tới tìm ta, ta sớm nên giác ngộ sớm.”

Thấm Tử Nhân cổ tay chuyển một cái, một cái Băng Liên Linh Bàn óng ánh trong suốt xuất hiện ở trong lòng bàn tay nàng.

“Đây, cầm đi.”

Thương Lăng nhận Băng Liên Linh Bàn, sau đó cất bước xoay người rời khỏi.

Thấm Tử Nhân đi một vòng, rơi xuống cánh hoa tử đằng, đi theo phía sau Thương Lăng.

Thương Lăng đi thẳng đến đỉnh Đại Hoang Vân Hải mới dừng bước.

Đỉnh Đại Hoang Vân Hải có một bích thủy linh hồ, phía trên linh hồ, hiện lên một điểm linh quang.

Liếc mắt nhìn sang thì biết rõ đây là nơi linh khí nồng đạm nhất, phong phú nhất Đại Hoang Vân Hải.

Thương Lăng vung tay lên, Băng Liên Linh Bàn xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.

Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng để xuống, lập tức phóng tới phía trên bích thủy linh hồ.

Sau đó, cổ tay hắn chuyển một cái, một cái hộp gỗ xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Lúc này, hắn vạn năm không trở mặt, rốt cục có một tia động dung, hắn mở hộp ra, thi thể Vân Triệt yên tĩnh nằm ở bên trong.

“Trời ạ, hài tử này là ai?”

Thấm Tử Nhân kinh ngạc nhìn Vân Triệt trong hộp, vẻ mặt không hiểu.

“Là người phàm!”

“Xem ra, vừa mới đầy tháng?”

“Hài tử này dáng dấp thật là đáng yêu!”

Thấm Tử Nhân bước lên trước mặt, nhìn kỹ một chút, thần sắc biến đổi.

“Làm sao toàn thân hài tử này máu đều bị khô?”

“Ai vậy? Lòng dạ độc ác như vậy, hài tử nhỏ như vậy cũng ra tay?”

Thương Lăng im lặng không lên tiếng, hắn đem thi thể Vân Triệt đặt giữa không trung, sau đó đem bàn tay mình đặt trên lồng ngực.

Vận pháp lực, một hồi u quang hiện lên, một đoàn máu đỏ từ tim hắn bay ra.

Thương Lăng kêu lên một tiếng đau đớn, mặt không đổi sắc.

Máu từ ngực hắn hướng phía Vân Triệt, rót vào trong thân thể còn nhỏ của hắn.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thân thể Vân Triệt rốt cục có từng tia huyết sắc, không còn tái nhợt như một thây khô.

Thấy một màn như vậy, Thấm Tử Nhân khiếp sợ không thôi.

Thương Lăng đang làm gì!

Vậy mà dùng máu trong tim mình cho hài tử người phàm chú huyết?

Hài tử này có lai lịch gì, vậy mà có thể làm cho hắn làm đến nước này!

Đây chính là máu trong tim đấy!

Trong lòng mất máu, không có mấy vạn năm, cơ bản không cách nào khôi phục lại!

Một lúc nữa, máu dừng chuyển vận, Thương Lăng thu pháp lực.

“Hả? Làm sao chỉ có một nửa? Còn thiếu một nửa mâu đâu!” Thấm Tử Nhân không hiểu hỏi.

“Còn một nửa kia, chờ mẫu thân hắn tới.”

Thấm Tử Nhân nghe nói như thế, trợn mắt há mồm.

Chờ mẫu thân hắn?

Một nửa máu là Thương Lăng, một nửa máu chờ mẫu thân hắn?!

Cái này chẳng phải có nghĩa là, hài tử này là của Thương Lăng cùng một nữ tử khác?

“Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì?”

Thấm Tử Nhân quả thực không thể tin được chính tai nàng!

Thương Lăng im lặng không lên tiếng, đem hồn phách trở lại trong cơ thể Vân Triệt, đem Tử Đằng Tâm dung nhập vào trong Băng Liên Linh Bàn.

Tiếp hắn vận pháp lực, đem Băng Liên Linh Bàn đóng lại, đưa vào ngay chính giữa bích thủy linh hồ, nơi linh khí nhiều nhất.

“Thương Lăng! Ngươi khi nào thì thành thân! Làm sao ta không biết!”

“Nữ tử kia là ai? Thần thánh phương nào? Vậy mà có thể bắt ngươi được?”

“Ngươi đây là đi lịch kiếp hay là đi tán gái đấy?”

Thương Lăng không trả lời, nhưng không ngăn Thấm Tử Nhân thất thất bát bát hỏi liên tục.

Cuối cùng, Thương Lăng mới mở miệng.

“Lần sau đưa nàng tới gặp ngươi.”

Thấm Tử Nhân trừng lớn hai mắt, sau đó khóe miệng toét ra, lộ ra một nụ cười thật lớn nụ cười.

“Đây chính là ngươi nói, ta nên nhìn một cái, ngươi tảng băng trăm vạn năm không động tâm, rốt cuộc là bị ai làm lay động!”

Thấm Tử Nhân cười đến vẻ mặt ái muội.

“Thay ta chiếu cố Vân Triệt.”

“Không thành vấn đề, chớ quên đem người mang đến là được.”

“Đi.”

“Không tiễn!”

Thương Lăng thân hình lóe lên bay khỏi Đại Hoang Vân Hải.

Thấm Tử Nhân nhìn bóng lưng hắn rời đi, yếu ớt thở dài, xoay người, nhìn về phía Vân Triệt bên trong bích thủy linh hồ.

“Tiểu bảo bối, mau mau tốt nha.”

Thấm Tử Nhân hất tay áo một cái, nhiều đóa hoa tử đằng phiêu tán ra ngoài, bên cạnh Băng Liên Linh Bàn xoay một vòng, điểm một cái linh quang từ trên tử đằng hoa rơi xuống, rót vào bên trong Linh Bàn.

Tiên giới, núi Xích Lĩnh.

Trước cửa Xích Đế Cung, Thương Lăng chậm rãi đáp xuống, hắn giương mắt nhìn về phía Xích Đế Cung cao vút trong mây, thần sắc băng lãnh.

Lúc này, thủ vệ trước cửa Xích Đế Cung đi lên trước, hướng phía Thương Lăng thi lễ.

“Thương Lăng Ttượng thần, xin hỏi là tới bái phỏng Xích Đế sao?”

“Mang Dao Cơ giao ra đây.”

Thủ vệ đồng sững sờ, một chút không hiểu ý tứ của Thương Lăng, hắn lại hỏi một lần nữa.

“Thương Lăng thượng thần là tới tìm thần nữ sao?”

Thương Lăng không trả lời, dưới chân hắn, một tầng băng dần dần kết, sau đó nhanh chóng hướng Xích Đế Cung khuếch tán.

Thủ vệ vừa nhìn điệu bộ này, lập tức bị dọa sợ, hắn một chút cũng không dám dây dưa, đầu cũng không quay lại chạy nhanh vào bên trong Xích Đế Cung.

“Không, không, không tốt, Thương Lăng thượng thần tới!”

“Tới thì tới, vội vội vàng vàng làm gì, còn không mau cho mời khách quý?” Một thủ vệ khác khinh bỉ nguýt hắn một cái.

“Không phải...”

Thủ vệ kia lời còn chưa dứt, khối băng đã nhanh chóng lan tràn ra, nhanh chóng lan tới Xích Đế Cung.

Lần này, thủ vệ kia cũng dọa sợ, mau chóng xông trở về bẩm báo.

Vẻn vẹn trong chốc lát, lớp băng đã lan tràn vào bên trong Xích Đế Cung.

Sau đó, hai nam tử từ trong Xích Đế Cung bay ra ngoài.

Một người mặc áo lam chính là đại ca của Dao Cơ Úy Nguyên, một người mặc áo xanh chính là nhị ca của Dao Cơ Tấn Hoa.

Hai người đầu đội ngọc quan, mặc áo gấm, một bộ dáng dấp công tử văn nhã.

Chỉ thấy bọn hắn bay đến trước Thương Lăng, dừng lại.

“Tham kiến Thương Lăng thượng thần!”

“Không biết Thương Lăng thượng thần đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội.”

“Không bằng Thương Lăng thượng thần vào Xích Đế Cung, chúng ta nhất định chiêu đãi thượng thần thật tốt.”

Hai người nói nửa ngày, Thương Lăng thần sắc lạnh lùng, không nói một lời, một đôi tròng mắt chỉ là nhìn phương hướng Xích Đế Cung.

Hai người xưa nay nghe nói tính cách Thương Lăng lạnh lùng, xấu hổ mà lo lắng, cũng có thể tiếp thu hắn cái dạng này.

“Không biết Thương Lăng thượng thần tự mình đến thăm Xích Đế Cung có chuyện gì quan trọng?”

“Giao ra Dao Cơ.” Thương Lăng rốt cục mở miệng.

Úy Nguyên cùng Tấn Hoa đối mặt liếc mắt, sắc mặt có chút không dễ nhìn lắm.

Sự tình của Dao Cơ tại thế gian, đều đã nói qua cho bọn họ.

Khi nghe nói Thương Lăng tới cửa, trong lòng bọn họ cũng rất tâm thần bất định.

Nghĩ Thương Lăng là thượng thần, Nam Phương Xích Đế tại tiên giới cũng là có địa vị, chung quy không đến mức sẽ không vạch mặt, một điểm mặt mũi cũng không cho.

Cho nên bọn họ trấn an Dao Cơ, sau đó quyết định tự mình ra cửa nghênh tiếp, cũng trấn an Thương Lăng.

Dù sao mọi người cùng ở tiên giới, cấp cho mặt mũi, bằng không sau này sẽ khó nói.

Dù sao, Xích Đế cũng không phải tiểu tiên không đủ tư cách gì, Xích Đế Cung mặc dù không bằng Thiên cung, nhưng cũng tuyệt đối không phải dễ khi dễ.

“Muội muội thân thể khó chịu, bây giờ không thể gặp khách, không bằng Thương Lăng thượng thần ngày khác trở lại?”

“Hình như Thương Lăng thượng thần cùng muội muội có chút hiểu lầm. Muội muội từ nhỏ đã bị phụ thân chiều quen, có một số việc làm không đúng, đợi muội muội thân thể khỏe mạnh, chúng ta nhất định tự mình mang nàng tới cửa xin lỗi, ngươi xem coi thế nào?”

Trước/56Sau

Theo Dõi Bình Luận