Saved Font

Trước/56Sau

7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 54: Phiên Ngoại - Gặp Lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ly Ca cả người run lên, một cỗ run rẩy không hiểu từ trong lòng dâng lên.

Nàng còn chưa quay đầu nhìn người sau lưng, nhưng trực giác lại làm cho nàng muốn chạy trốn.

Nàng muốn rời đi, muốn biến mất, muốn trốn tránh, nàng không nghĩ, cũng không biết đối mặt hắn như thế nào.

Tất cả mọi thứ xông lên đầu, hai đời ở nhân thế, khắc cốt ghi tâm, sinh ly tử biệt, cầu mà không được...

Một màn tái hiện ở trong đầu, một hồi đắng chát lan tràn trong lòng.

Nàng nên lấy cái gì đi đối mặt hắn?

“Tư Mệnh ”

Thương Lăng mở miệng trước, thanh âm của hắn, giọng nói của hắn trước sau như một băng lãnh.

Như là ngày đó lần đầu gặp gỡ tại tiếp phong yến, lạnh lẽo thấu xương, giống như băng sương không hòa tan được.

Đó là chưa từng có cảm giác của Minh Húc và Bắc Hàn.

Hắn là Thương Lăng, là chiến thần cao nhất, là đệ nhất lục giới, đơn đấu vô địch.

Hắn cũng không phải là người nàng đã từng yêu hai đời.

Không phải người sẽ cười với nàng đến cưng chiều, ở một chỗ cùng nàng đau đớn thấu xương.

Ly Ca hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, xoay người lại, tận lực để cho mình trông thật bình thường lại tùy ý.

“Thương Lăng thượng thần.”

Ly Ca gọi một tiếng, thi lễ một cái.

Chân mày Thương Lăng nhíu lại, hắn nhìn Tư Mệnh, một lát không nói gì.

Ly Ca cúi đầu, thi lễ một lát, cũng không nghe được hắn nói cái gì.

Rốt cục, nàng có chút giằng co không được, ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Lăng.

Vừa nhấc đầu, nàng đụng vào một đôi mắt sâu thẳm băng lãnh.

Đôi đồng tử Thương Lăng mang một chút xanh nhạt băng bạch sắc, trong đôi mắt lộ ra một cỗ tuyên xa xưa băng lãnh không thay đổi.

Phảng phất sừng sững ngàn vạn năm sông băng, chưa từng tan chảy, chưa từng dời đi, đứng lặng yên ở nơi này, ngạo thị thiên địa.

Không vì bất luận kẻ nào, không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, như vẻ mặt hắn, như thần sắc hắn, như tính tình hắn.

Ở nơi này, Ly Ca thấy cái bóng của nàng, lại không thấy bất kỳ một tia nhiệt độ.

Ly Ca không chút nghi ngờ, lấy tính cách của Thương Lăng, nếu như nàng không nói ra, hắn sẽ tiếp tục giằng co nữa.

Thế là, nàng mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc.

“Không biết Thương Lăng thượng thần làm sao lại xuất hiện ở nơi đây?”

Loading...

Thương Lăng mặt không đổi, trầm mặc như trước.

Ly Ca cảm thấy tan vỡ, cuối cùng lấy dũng khí nói lại một câu, nếu như hắn không hồi đáp, nàng liền cáo từ.

“Nơi đây vừa mới kinh hiện thần long, không biết Thương Lăng thượng thần nhìn thấy chứ?”

Thốt ra lời này xong, trong đầu Ly Ca cảm thấy hắn sẽ không trả lời, đang chuẩn bị cáo từ.

“Ta đi theo nó tới.”

Ly Ca gật đầu, mắt có chút mất mát, nhưng rất nhanh che giấu.

Thương Lăng là vị thần cao nhất, nàng chỉ là một Tư Mệnh nhỏ bé hèn mọn, hắn làm sao biết nàng gặp nguy hiểm, xuất hiện ở nơi này cứu nàng?

Hắn không phải là Minh Húc, cũng không phải Bắc Hàn!

Trước đó hắn ra tay giúp nàng đối phó với Dao Cơ, đại khái chỉ là vì Dao Cơ ở nhân gian khiến cho hắn nổi giận?

Hắn và nàng thì có quan hệ gì đâu?

Có thể sau khi khôi phục tiên thân, hắn đại khái vẫn còn chưa thích ứng, không tin mình lại biến thành Minh Húc ôn nhu, Quân Bắc Hàn bá đạo?

Hoặc khinh thường, hoặc ảo não, hoặc dùng hết sức gạt bỏ tất cả.

Đôi mắt Ly Ca càng ngày càng trầm, nàng đã từng nghĩ tới, nhưng bây giờ chứng thực, vẫn có chút khó chịu.

Tất cả, cũng chỉ là nàng tự mình đa tình.

Nàng cái gì cũng nhớ, nàng đau đến co đầu rút cổ, trốn tránh, trốn tránh, không có cốt khí đi đối mặt tất cả.

Hắn vẫn như cũ mây trôi nước chảy.

Ly Ca trong lòng buồn bực, nàng đang định cáo từ, nhưng không nghĩ tới, Thương Lăng lại mở miệng.

“Đừng nghĩ lung tung.”

Ly Ca sững sờ, nàng mất mát, nàng tự mình đa tình biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Không nghĩ lung tung, a, nàng có tư cách gì vọng tưởng.

Nhìn thấy thần sắc Tư Mệnh, chân mày Thương Lăng không thể không nhíu lại.

“Thương Lăng thượng thần, ta cáo từ trước.”

Ly Ca lại thi lễ một cái, sau khi thi lễ xong, xoay người rời đi.

Sau khi quay người, nàng một hơi bay thật xa, đầu cũng không quay lại, chốc lát bay liên tục.

Nàng sợ nếu dừng lại một chút sẽ không che được cảm xúc của nàng.

Hai đời lịch kiếp, Thương Lăng đầu thai không có ký ức, mà nàng vẫn luôn thanh tỉnh.

Với nàng là chân ái nhưng với Thương Lăng lại chỉ là lịch kiếp mà thôi.

Sự tình thế gian thống khổ nhất, yêu ngươi lại không thể ở cùng với ngươi.

Mà ta rõ ràng vẫn thích, ngươi lại không thích, nhưng ta lại tìm không được một lý do trách cứ ngươi.

Ai cũng không sai, cái sai tại đây là một đoạn nghiệt duyên, vốn là không nên.

Chóp mũi có chút cay cay, đôi mắt có chút ướt át, Ly Ca hít sâu một hơi, đè nén hết thảy cảm xúc trở về.

Nàng càng bay càng xa, phía sau cũng không có người theo.

Cứ như vậy đi, ký ức nàng cất kỹ, những thứ nàng yêu, nàng đau đớn, đều cất kỹ, cùng Thương Lăng không quan hệ.

Ly Cacắm đầu bay thật xa, cuối cùng từ tâm tình bi thương bình thường trở lại.

Nàng khiếp sợ phát hiện, bốn phía vậy mà sương mù mưa lất phất như lúc trước!

Làm sao có thể?!

Thời gian nàng vừa mới bay so với từ Thanh Khâu đến thời gian gặp phải Tì Hưu đã rất dài!

Làm sao có thể không hề rời đi?

Ly Ca khiếp sợ dừng lại, nàng bắt đầu cẩn thận tìm hiểu tình huống xung quanh.

Bốn phía sương mù mưa lất phất, nhìn không thấy phương hướng, thấy không rõ bất kỳ vật gì.

Cổ tay nàng chuyển một cái, điểm một quang mang bay ra ngoài, chiếu sáng cả một vùng xung quanh nàng.

Nhưng mà, rọi sáng cũng không có ích lợi gì.

Trước đó không có ánh sáng, nàng nhìn thấy một mảnh sương mù mờ mịt, sau khi phát sáng, nàng nhìn thấy một mảnh sương mù.

Nàng sẽ không phải không cẩn thận lọt vào nơi nào không ra được chứ?

Lòng Ly Ca rơi lộp bộp, cảm thấy khả năng này vô cùng lớn!

Tấn Hoa nghĩ cách bày mê trận cho nàng, dẫn nàng tới cái chỗ này, sau đó thần không biết quỷ không hay giết nàng ở chỗ này, căn bản sẽ không có người phát hiện!

Tối trọng yếu là, coi như nàng không chết, vào cái chỗ này, cũng không ra được!

Người một nhà Xích Đế, làm việc vừa ngoan lại vừa tuyệt, đáng tiếc đều kém cỏi!

Con trai và thần thủ hộ thần đều chết, nàng còn sống, thực sự là nực cười.

Cảm thán xong, Ly Ca phục hồi tinh thần, bắt đầu cân nhắc tình cảnh của mình.

Đây rốt cục là chỗ nào?

Mượn lấy ánh sáng của mình, Ly Ca xoay vài vòng, vẫn không có kết quả.

Giữa lúc nàng nản lòng thoái chí, chợt phát hiện phía dưới lại có người?

Trong lòng Ly Ca vui vẻ, có người thì tốt rồi, nói không chừng có thể mang nàng ra ngoài!

Tay nàng vung lên, chuyển hướng bay xuống phía dưới.

Sau khi nàng rơi xuống, nhìn thấy bóng lưng người kia, toàn thân cứng đờ, tâm lại không tự giác bắt đầu run rẩy.

Có người đương nhiên là tốt, nhưng nếu như là hắn...

Ly Ca không chút nghĩ ngợi, xoay người rời đi, vẫn là tự tìm lối ra thôi.

“Tư Mệnh ”

Toàn thân Ly Catoàn thân, nàng không thể không dừng lại, quay đầu, thấy Thương Lăng một thân băng lãnh, còn có sắc mặt vạn năm không thay đổi.

“Thương Lăng thượng thần, trùng hợp thật, lại gặp nhau.”

Ly Ca tận lực che dấu sắc mặt mình, để cho mình thật bình thường.

“Ngươi không ra được.”

Ly Casững sờ, nàng hỏi lại: “Ngươi cũng không ra ư?”

“Ừ”

Thương Lăng trực tiếp thừa nhận.

Điều này khiến Ly Ca khiếp sợ đến không ngờ, nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Thậm chí ngay cả Thương Lăng cũng bị vây khốn?

“Trong thiên hạ còn có gì có thể làm khó được Thương Lăng thượng thần sao?”

“Có, trước mắt thì có.”

Thương Lăng ngước mắt nhìn Tư Mệnh, trong mắt dường như không có cảm xúc, nhưng hình như có ánh sáng hơi chuyển động.

“Là cái gì?”

Ly Ca không chú ý liền hỏi ra miệng.

Nhưng nghĩ thoáng qua, hỏi như vậy cũng không được, hơn nữa bọn họ còn không quen.

“Ta không có ý tứ khác, bởi vì không đi ra được, thuận miệng hỏi một chút.”

“Du Mộc.”

“A?”

Ly Ca sững sờ, Du Mộc? Cái gì Du Mộc? Chẳng lẽ là...

Quả thực trong nháy mắt phản ứng kịp, nói nàng du mộc đầu?

Nàng lấy lại tinh thần, khi đang muốn nói tiếp, đã thấy Thương Lăng xoay người rời khỏi.

Nàng do dự có theo sau hay không, dù sao không quen, cũng không muốn đối mặt.

Nhưng cái này không khác biệt người sống!

Ly Ca rất rối rắm, nhưng nàng còn chưa có rối rắm xong, giọng nói của Thương Lăng từ phía trước truyền đến.

“Đuổi kịp.”

Ly Ca một chút cũng không suy nghĩ nhiều, liền thật thà theo sau.

Hai người một trước một sau đi một lúc, vốn dĩ Ly Ca tâm thần bất định cũng bởi vì yên lặng dần trở nên bình tĩnh lại.

Nàng dần đem lực chú ý từ trên người Thương Lăng chuyển đến hoàn cảnh phía trên quanh mình.

So với sương mù mưa lất phất giữa không trung, cảnh tượng ở mặt đất thì phong phú hơn nhiều.

Bọn họ như lạc vào trong một khu rừng rậm, tràn đầy sương mù không thấy rõ được.

Xem cây cối trong rừng sắp xếp giống như rất tùy ý, nhưng xem một lúc, Giản Chỉ Hề dần dần phát hiện bên trong có một loại quy tắc kỳ diệu.

Có thể ở chỗ quy tắc này hình thành một mê trận, khiến bọn họ không cách nào đi ra khỏi rừng rậm này.

Ly Ca vừa mới tìm được một điểm manh mối bắt đầu nghiên cứu, nàng chỉ lo vừa đi vừa nhìn cây cối xung quanh phân bố, lại không nhìn đường đằng trước.

Thình lình, Ly Ca lập tức đụng vào phía sau lưng Thương Lăng.

Một cái đụng này, tâm nàng cũng bị đụng theo một cái, nàng vô ý thức lui lại một bước.

Một cái đụng này, đụng phải Thương Lăng toàn thân cứng đờ, băng lam sắc trong con ngươi nhộn nhạo lên một vòng sóng lớn.

Hắn xoay người nói với Tư Mệnh: “Đến rồi.”

Đến rồi? Ly Ca kinh ngạc không thôi, nàng nghiêng đầu nhìn về phía sau Thương Lăng.

Chỉ thấy phía sau hắn là một bích tuyền óng ánh trong suốt, phía trên bích tuyền còn hiện lên một điểm linh quang.

Liếc mắt cũng biết, đây là một nơi vô cùng tốt.

“Đây là nơi nào?”

“Uẩn Linh tuyền.”

“Uẩn Linh tuyền?” Ly Ca kinh ngạc tiến tới mấy bước, dừng lại bên suối.

Nàng vừa cúi đầu, nhìn thấy bóng mình dưới nước suối trong suốt.

Không nhìn không biết, vừa nhìn bị dọa cho giật mình.

Trên mặt, trên người nàng vậy mà phủ đầy từng vết máu thật nhỏ, xiêm y phía trên đều nhuộm đầy máu tươi, nhìn cực kỳ chật vật.

Ly Ca nhớ tới trước đó khi Tì Hưu đối phó với nàng, quả thực nàng chịu không ít vết thương.

Vết thương tuy nhỏ nhưng nhiều, nhưng đều không phải ở chỗ trọng yếu, vì vậy nàng cũng không để trong lòng.

Bây giờ nhìn thấy cái bóng mình dưới nước suối, tâm Ly Ca bỗng nhiên rơi lộp bộp.

Thì ra nàng xuất hiện với dáng vẻ chật vật trước mặt Thương Lăng, thực sự là... Không xong...

Nhưng mà, nàng nghĩ lại, có quan hệ gì đâu?

Nữ tử vì người mình yêu mà trang điểm, bọn họ bây giờ đã không liên quan gì, xấu chút ngại gì.

Nghĩ đến đây, chân mày Ly Ca lập tức giãn ra, bình thường trở lại.

Trước/56Sau

Theo Dõi Bình Luận