Saved Font

Trước/55Sau

Ác Ma Phúc Hắc: Vợ Yêu! Ngoan Anh Thương

Chương 26: Thổ Lộ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bạch Linh và Hắc Long vừa hoàn thành nhiệm vụ chạy tới nghe đc những lời này của bác sĩ thì liền khựng lại.

Bạch Linh ngồi sụp xuống đất. Người con gái luôn mạnh mẽ - người cô ngưỡng mộ nhất không thể yếu đuối như vậy đc. Cô ấy cũng từng nói cô ấy không yếu đuối mà. Sao giờ lại thành ra như vậy?

Lửa giận bừng bừng trong người, Bạch Linh lao đến chỗ Diệp Mặc Hạo nhưng lại bị Hắc Long cản lại. Đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn về phía Diệp Mặc Hạo, Bạch Linh vùng vẫy khỏi tay Hắc Long, cô hét lớn lên: "Tại anh ta...Tại anh ta nên cô ấy mới như vậy? Người nên nằm trong đó là anh ta mới đúng? Tại sao cô ấy phải chịu chứ? Sao lần nào người làm tổn thương cô ấy cũng là anh ta. Anh ta có quyền gì chứ?.... Thả em ra...em phải giết anh ta..."

Diệp Mặc Hạo vẫn giữ nguyên thái độ im lặng từ đầu tới cuối, anh không phản bác cũng không nổi giận. Vì sao một người thường ngày không để ai trong mắt như Diệp Mặc Hạo lại làm vậy ư? Vì những lời của Bạch Linh vừa nói hoàn toàn nói trúng tim đen anh.

Đúng! Người nằm trong kia sao lại không phải anh, người bị thương sao không phải là anh? Để giờ đây anh phải đau khổ thế này.

...

Trong phòng hồi sức.

Diệp Mặc Hạo đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào. Đứng trước mặt cô mà anh lại không thể làm gì. Nhìn cô gái vẫn hay hoạt bát bây giờ lại nằm im một chỗ. Máy móc, dây rợ quấn chằng chịt. Tim anh như bị ai đó nhéo mạnh thật mạnh vậy.

Ngồi xuống bên cạnh Trang Tâm Nghiên, Diệp Nặc Hạo lặng lẽ quan sát, ngắm nhìn gương mặt đáng yêu đã lâu không gặp kia. Đưa tay khẽ gạt đi những lọn tóc còn vương trên má cô.

Đôi tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đó. Từ mắt đến mũi rồi xuống chiếc miệng nhỏ chúm chím. Như thể khắc ghi từng chi tiết vào tâm can vậy. Nắm lấy đôi tay nhỏ bé kia. Từng hàng nước mắt lấp lánh không tự chủ mà rơi xuống gò má đã có chút gầy đi vì lo lắng: "Anh xin lỗi"

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Trang Tâm Nghiên hôn mê. Hằng ngày Trương Bích vẫn đến nói chuyện, anh cũng chăm sóc cô. Vậy mà tới giờ cô vẫn nằm đó, không chút tiến triển gì cả. Chắc hẳn cô đang hận anh rất nhiều?

Giọt nước mắt lăn dài trên gò má rồi khẽ chạm xuống tay cô. Đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì một người. Anh thật sự rất sợ, sợ phải mất đi cô.

"Tâm Nghiên. Anh xin lỗi. Em hãy tỉnh lại đi. Lời em hứa em chưa thực hiện xong mà. Và anh cũng có lời chưa nói với em........... Nghiên Nhi...Anh Yêu Em"

Lời anh vừa dứt, đôi bàn tay cô gái nhỏ khẽ động đậy. Đôi mắt sáng long lanh cũng dần mở ra. Do tiếp súc đột ngột với ánh sáng nên khẽ nhăn lại, chớp chớp...

Diệp Mặc Hạo bất ngờ. Anh đưa đôi mắt lo sợ nhìn cô. Sợ đây là ảo giác. Một tuần qua không biết anh đã mơ thấy cô tỉnh lại bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần nào cũng chỉ là hư vô.

Diệp Mặc Hạo siết chặt lấy tay cô. Trang Tâm Nghiên nhìn anh khẽ mỉm cười. Cô đưa bàn tay cắm đầy kim tiêm lên sờ gương mặt anh, khẽ gạt đi giọt nước mắt còn vương trên má anh. Cô thì thào: "Hạo... Đừng như vậy. Em cũng rất yêu anh."

Diệp Mặc Hạo đờ người ra. Cô nói cô yêu anh. Không phải anh đang mơ đấy chứ?

Biết anh chưa tin sự thật này, cô đưa tay yếu ớt, cầm cổ áo anh kéo lại gần mình. Hôn lên đôi môi bạc mỏng kia một cái. Sau đó lại thì thầm: "Em... Yêu... Anh... Diệp... Mặc... Hạo"

Bây giờ Diệp Mặc Hạo mới tin là mình không mơ. Cô tỉnh thật rồi. Cô nói là cô yêu anh. Vui mừng lấn áp sự hoang mang trong lòng,   Diệp Mặc Hạo cúi người xuống ôm lấy cô, mỉm cười tà mị: "Vợ à. Anh cũng yêu em"

Sống cùng anh cũng lâu rồi. Mà lúc anh thả thính cô vẫn ngại, hai má khẽ ửng hồng lên, tim bắt đầu đập không theo quy luật gì cả.

Diệp Mặc Hạo cúi xuống hôn lên cánh môi anh đào đỏ mọng kia một cái. Sau đó thuần thục cạy hàm răng ngọc ngà của cô ra. Mút từng chút, từng chút mật ngọt trong khoang miệng cô. Đến khi cô gần hết dưỡng khí anh mới lưu luyến bỏ ra. Trước rời khỏi cánh môi anh đào thơm tho đó cũng không quên cắn một cái.

Mùi vị này đã rất lâu anh không nếm rồi, sao có thể bỏ qua cho cô dễ vậy chứ. Nhưng vẫn ý thức đc cô đang bị thương nên chỉ dám dừng ở đó.

Trang Tâm Nghiên đột nhiên bị cắn thì liền phụng má, trợn mắt, bất mãn nhìn ai kia ai oán: "Anh cắn em"

Thấy lại đc vẻ đáng yêu thường ngày của cô. Diệp Mặc Hạo bật cười hạnh phúc, xoa đầu cô gái nhỏ. Yêu thương nói: "Bảo bối. Anh chỉ hôn thôi mà. Hôn theo cách đặc biệt đó."

Trương Bích như thường lệ đến giờ là đến thăm Trang Tâm Nghiên, nhưng hôm nay khi vừa bước vào cửa chứng kiến một màn 'tình chàng ý thiếp' như vậy thì không khỏi đỏ mặt quay đi.

Huyền Thiên Ân đi sau, thấy cô gái nhỏ của mình ngại ngùng vậy, liền tò mò hỏi: "Em sao vậy? Không vào à?"

Trương Bích không nói gì một hai nhất quyết kéo Huyền Thiên Ân rời đi. Bị vô cơ kéo đi, Huyền Thiên Ân cũng không quên ngó vào xem kịch vui. Lúc hiểu đầu đuôi câu chuyện thì lại lộ ra một nụ cười tà mị, lấn lá ghé sát vào Trương Bích thì thầm: "Vợ....Anh cũng muốn"

Trời...Cái tên biến thái này! Gì mà anh cũng muốn chứ. Trương Bích nghe vậy thì trừng mắt nhìn Huyền Thiên Ân, lấy chân đá anh một cái: "Ai là vợ anh chứ!"

"Em chứ ai. Em 'ăn' anh rồi mà. Đừng nói em 'ăn ốc không đổ vỏ' nhé! Em phải có trách nhiệm với anh chứ" Huyền Thiên Ân cũng bất mãn nhìn lại. Như con mèo nhỏ bị chủ từ chối mà ở sau lưng mè nheo vậy.

Trương Bích rợn hết cả da gà, lắc đầu nhìn người con trai không biết xấu hổ kia rồi bỏ đi. Huyền Thiên Ân nhiếch môi cười đẵc ý, sau đó cứ theo sau gào thét: "Tiểu Bích. Em quên chồng em này ^^"

(Bệnh viện nhà người ta chứ có phải nơi vui chơi đâu hai chế...~~)

____________________________________

Xinchào!????????????. tác giả đáng ghétđểmấynànghóngmòndép, mòncổquaylạirồiđây...????????????.

Nóithật....ngàymốttuithirồiá. mônglungquátrời.????????????. Mannàođọctớiđây rồi thì nhấn cho tui nút sao nhỏ nhỏ ????????bên dưới kìa! Tiện bắn cho tuicáitim luôn ????????,kèmlờichúcđểtuiđộnglựcnào. Biếtơnlắmđó????????.

Nhátruyệntrướckhiđigặptửthần ????????????.( lấyhênđó)

Chúccảnhàbuổitốivuivẻhem... Yêuthươngnhiều ????????????.

230618

Fighting????

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phu Nhân Nàng Áo Lót Lại Oanh Động Toàn Thành