Saved Font

Trước/55Sau

Ác Ma Phúc Hắc: Vợ Yêu! Ngoan Anh Thương

Chương 38: Hạnh Phúc Giản Đơn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vì là vừa từ bữa tiệc đi ra nên trên người Trang Tâm Nghiên còn mặc váy dạ hội và Diệp Mặc Hạo vẫn còn mặc vest. Thời trang này thật không hợp với đi biển. Nên cả hai đã vào một tiệm quần áo gần đó lựa chọn bộ quần áo đơn giản.

Chọn được đồ Diệp Mặc Hạo nắm tay Trang Tâm Nghiên cùng nhau rảo bước ra biển. Cách bờ biển khoảng chừng 10 mét là một dãy đường đi bộ. Hai bên đường người dân nơi đây bày bán đủ thứ hàng.

Lúc đi qua một cửa hàng bán máy ảnh. Trang Tâm Nghiên dừng bước, khẽ liếc vào thấy một chiếc máy ảnh màu trắng rất dễ thương thì vô cùng ưng ý. Trang Tâm Nghiên níu tay Diệp Mặc Hạo lại. Chỉ vào chiếc máy ảnh đó, bày ra gương mặt trẻ đòi quà.

Bà chủ quán thấy vậy thì rất hiểu ý, nhanh chóng tươi cười mời chào: "Chàng trai mua cho người yêu cậu đi. Cùng nhau chụp ảnh. Hai người rất đẹp đôi nha!"

Được bà chủ quán khen anh và cô đẹp đôi. Diệp Mặc Hạo liền trở nên hào phóng mua ngay, lúc trả tiền thậm chí còn không lấy lại tiền thừa nữa.

"Chàng trai trẻ. Tiền thừa của cậu" Bà chủ quán cầm tờ tiền trên tay mà đơ người ra. Lúc sau hồi phục ý trí nhanh chóng gọi với theo Diệp Mặc Hạo.

Diệp Mặc Hạo nắm tay Trang Tâm Nghiên quay lại, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc trả lời bà chủ quán: "Không cần đâu."

Bà chủ quán liền tươi cười rạng rỡ nhìn đôi tình nhân trẻ: "Cảm ơn hai người nhé! Tối có hội chợ, hai người quay lại chơi cho vui nhé!"

Trang Tâm Nghiên nghe vậy thì đôi mắt đen láy sáng lên. Cô rất tò mò hội chợ ở đây nha. Mặc cho Diệp Mặc Hạo đang ôm vai lôi đi, Trang Tâm Nghiên cũng nhất quyết quay lại vẫy tay mỉm cười với bà chủ quán: "Chúng cháu sẽ đến ạ. Cảm ơn cô"

Sau đó Trang Tâm Nghiên quay qua nhìn khuôn mặt lạnh như khối băng của Diệp Mặc Hạo. Lắc lắc tay anh nũng nịu nói: "Hạo, tối nay mình đi nhé!"

"Tùy hứng" Nhưng đáp lại lời cầu khẩn tha thiết ấy của Trang Tâm Nghiên, Diệp Mặc Hạo vẫn lạnh lùng như thường, không nhìn cô trả lời.

Tùy hứng? Người gì đâu mà chẳng có tý tâm lý hiểu người yêu gì cả. Trang Tâm Nghiên nghe vậy thì liền trề môi nhìn anh nói: "Anh không đi, thì em đi một mình"

Diệp Mặc Hạo không hài lòng, siết chặt vòng eo nhỏ của Trang Tâm Nghiên. Trừng mắt buông lời cảnh cáo nhìn cô: "Em dám"

"Sao không dám" Trang Tâm Nghiên vênh cái mặt nhỏ lên rồi làm mặt quỷ nhìn anh. Nhnh chóng thoát khỏi vòng tay anh chạy về phía trước mỉm cười: "Hạo...tới bắt em đi"

Diệp Mặc Hạo giương máy ảnh trong tay lên chụp lại ảnh Trang Tâm Nghiên đang chạy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn anh cười rạng rỡ. Giọng nói nam nhân trầm ấm lại đầy cưng chiều vọng lên: "Em mà để anh bắt được xem anh xử lý em thế nào."

Ngắm nghía bức ảnh mình vừa chụp. Hiếm khi mới thấy cô hạnh phúc như vậy, khóe môi Diệp Mặc Hạo bất giác cong lên thành bán nguyệt tuyệt mỹ. Sau này nhất định phải đưa cô đi chơi nhiều hơn mới được. Như vậy mới thường xuyện thấy cô cười.

Á...

Còn đang suy nghĩ vu vơ, thì đột nhiên đằng trước vang lên tiếng kêu của người con gái. Mà giọng lại rất giống cô nha. Diệp Mặc Hạo liền kéo lại thần trí, khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt hổ phách liền híp lại. Cô đang giáp mặt với người đàn ông khác, lại rất gần nữa.

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Mặc Hạo chạy tới gạt tay người đàn ông kia ra khỏi người Trang Tâm Nghiên. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng người người đàn kia như đề phòng đối thủ.

Nhưng bất quá, người đàn ông đó còn không thèm không quan tâm tới ánh nhìn từ Diệp Mặc Hạo. Trực tiếp coi Diệp Mặc Hạo là không khí. Ánh mắt vẫn một mực trên người Trang Tâm Nghiên, giọng nói đầy quan tân vang lên hỏi: "Cô không sao chứ?"

Sắc mặt Diệp Mặc Hạo sầm lại. Đứng trước mặt anh mà lại dám quan tâm người phụ nữ của anh ư? Tên này thật chán sống rồi. Đôi bà tay to lớn của Diệp Mặc Hạo siết lại thành quyền, gân xanh nổi lên rõ rệt.

Nhận thấy được sự thay đổi của người đàn ông bên cạnh. Hồi chuông cảnh báo nguy hiểm đang cận kề trong lòng Trang Tâm Nghiên rung lên. Biết là người đàn ông bên cạnh mình đã ăn giấm chua rồi, Trang Tâm Nghiên nhìn người đàn ông vừa va phải mình kia, cười trừ: "Tôi không sao. Xin phép"

Sau đó liền nhanh chóng kéo Diệp Mặc Hạo rời đi, ngay trước khi chế độ quỷ dữ của anh được kích hoạt. Anh mà 'điên' lên có mười cô cũng không đỡ được. Lúc đấy cô thật không dám nghĩ cảnh tượng sẽ thế nào nữa. Trang Tâm Nghiên khẽ rùng mình lắc đầu. Thật đáng sợ mà.

Để tâm tình đang không tốt của Diệp Mặc Hạo nguôi ngoai. Thế nên vừa đi Trang Tâm Nghiên vừa nói liên hoàn, tay nhỏ chọt chọt người anh nói: "Hạo à. Không phải như anh nghĩ đâu. Em chỉ là vô tình đụng phải người ta, nên họ giúp em đứng dậy thôi. Đừng giận nữa mà. Hạo.... Hạo...."

Thấy khuôn mặt anh vẫn không thay đổi là bao. Trang Tâm Nghiên liền bày gương mặt tủi thân, ủy khuất. Bước chân đang sánh bước cùng Diệp Mặc Hạo cũng dừng lại. Cô ngồi sụp xuống cát.

Diệp Mặc Hạo thấy cái miệng nhỏ không líu lo nữa thì nhíu mày lại. Quay lại thấy gương mặt tủi thân cùng ủy khuất của cô thì thở dài. Anh luôn thua cô mà. Tiến lại gần chỗ Trang Tâm Nghiên, ngồi xuống xoa đầu cô hỏi: "Sao vậy?"

"Anh không quan tâm người ta. Anh lơ người ta. Rõ ràng là người ta không có làm gì mà." Đôi mắt to tròn của Trang Tâm Nghiên ngước lên nhìn Diệp Mặc Hạo lên án, nước mắt nơi khóe mắt cũng như trực trào mà muốn rơi xuống.

Diệp Mặc Hạo liền trở nên luống cuống. Có trời mới hiểu anh sợ nước mắt cô thế nào? Nhanh chóng ôm lấy cô, gạt đi những giọt nước mắt đã lưng trừng má kia. Nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi. Xin lỗi....Nghiên nhi....Ngoan... Không khóc nữa. Là anh sai. Nín đi. Mình đi chơi nha"

Trang Tâm Nghiên nghe vậy thì liền đổi mặt, nhìn Diệp Mặc Hạo cười hì hì. Muốn giận bà á? Bà giận ngược lại nhé! Xem ai giỏi hơn. Nhưng phải công nhận diễn xuất của cô giỏi thật. Nếu không phải là nhà thiết kế cô nhất định sẽ đi học làm diễn viên.

Lắc đầu bất lực trước sự trẻ con của Trang Tâm Nghiên. Trông anh có khác nào ông bố đang dỗ dành đứa con gái nhỏ của mình không? Diệp Mặc Hạo thở dài đứng dậy, bàn tay to đưa tay trước mặt Trang Tâm Nghiên ý muốn đỡ cô dậy. Nhưng Trang Tâm Nghiên vẫn ngồi đó, nhìn anh cười ngu ngơ: "Người ta mỏi chân"

Vậy là Diệp Mặc Hạo không nói lời nào, liền quỳ gối xuống để cô leo lên lưng mình. Anh cõng cô đi dạo.

Trang Tâm Nghiên áp má mình lên bờ lưng vững trãi của Diệp Mặc Hạo, nhẹ giọng thủ thỉ: "Hạo Hạo nhà mình ghen rất đáng yêu nha!"

Diệp Mặc Hạo hơi nghiêng mặt sang nhìn Trang Tâm Nghiên nhướng mày hỏi lại: "Có sao?"

"Có mà. Vô cùng dễ thương luôn" Trang Tâm Nghiên tụt xuống khỏi lưng Diệp Mặc Hạo, nghiêng mặt nhỏ nhìn anh khẳng định nói.

Diệp Mặc Hạo bước lên gần cô, ôm trầm lấy cô vào lòng. Đặt cằm mình lên hõm cổ Trang Tâm Nghiên, hưởng thụ hương thơm thanh mát chỉ thuộc về riêng cô, chân tình nói: "Vì em....anh nguyện làm tất cả"

Trang Tâm Nghiên nhìn anh cảm động. Trong mắt là muôn vàn hạnh phúc, nụ cười tươi rói chỉ bên anh mới có, nở rộ. Nhón chân lên đặt lên môi anh một nụ hôn. Giọng nói ngọt ngào vang lên: "Hạo....em yêu anh"

Hạnh phúc của họ chỉ đơn giản là được ở bên nhau, nhìn đối phương hạnh phúc là đủ rồi. Mọi chông gai phía trước dù khó khăn thế nào chỉ cần có thể cùng nắm tay nhau vượt qua thì tất cả sẽ đều trở nên dễ dàng.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Tà Thần