Saved Font

Trước/55Sau

Ác Ma Phúc Hắc: Vợ Yêu! Ngoan Anh Thương

Chương 39: Giận Dữ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trang Tâm Nghiên và Diệp Mặc Hạo tiếp tục đi dạo trên bờ biển, ngắm biển chiều lúc hoàng hôn. Ánh nắng đỏ rực chiếu xuống biển một màu xanh ngắt, phản chiếu lên hai bóng hình đang tựa vai nhau ngắm cảnh biển.

Trang Tâm Nghiên đan bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn ấm áp của Diệp Mặc Hạo. Giơ cao tay hai người lên trước ánh mặt trời: "Mãi nắm tay em nhé!"

"Tất nhiên rồi" Diệp Mặc Hạo hôn lên trán cái trán trơn bóng của cô, lấy máy ảnh ra chụp bàn tay đang đan xen nhau của anh và cô lại. Anh muốn kỉ niệm của cô và anh đều được lưu giữ lại. Còn muốn ngón tay áp út bên trái còn trống trơn kia của cô đeo chiếc nhẫn cưới của anh nữa.

...

Chơi cả buổi chiều hai người cũng thấm mệt. Trang Tâm Nghiên theo Diệp Mặc Hạo trở về khách sạn, tắm rửa rồi cùng nhau đi ăn tối.

Tại một nhà hàng sang trọng được đặt cạnh bờ biển. Ngồi từ vị trí của họ còn có thể nhìn ra được mặt biển lấp lánh ánh trăng về đêm. Và có cả con đường đi bộ hồi ngập tràn màu sắc mà lúc chiều họ đến nữa.

Thấy ánh đèn dưới phố đã nổi lên. Những chiếc đèn lồng đủ mọi hình dáng, màu sắc cũng được thắng sáng. Mọi người cũng đã xuống phố nhiều hơn. Trang Tâm Nghiên níu tay Diệp Mặc Hạo, ánh mắt long lanh nhìn anh, như thể muốn nói: Mau đưa em đi chơi.

Biết cô gái nhỏ đang muốn gì. Diệp Mặc Hạo giơ tay gọi người phục vụ lại thanh toán tiền. Sau quay sang xoa đầu Trang Tâm Nghiên đầy yêu chiều: "Đi"

Chỉ đợi có thế Trang Tâm Nghiên nghe xong thì đôi mặt sáng lạng lên. Vui vẻ ôm lấy cánh tay anh, hướng ra cửa nhà hàng: "Yeaaa... Anh tuyệt nhất"

Vậy là cả hai lại cùng nắm tay nhau xuống phố muôn màu nhộn nhịp kia. Cùng hòa vào dòng người tấp nập vui đùa. Cùng nhau thử những món ăn ven đường mà trước nay hai người chưa từng ăn. Cũng cùng nhau tham gia chơi những trò chơi cùng mọi người.

Chơi được một lúc Trang Tâm Nghiên đã thấm mệt, mồ hôi thấm đẫm trán. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, điều hòa nhịp thở. Diệp Mặc Hạo tiến lại gần, giúp Trang Tâm Nghiên gạt những lọn tóc vương trên mặt cô, dịu giọng hỏi: "Mệt?"

Không cần suy nghĩ Trang Tâm Nghiên liền gật một cái thật manh. Cô là đang sắp xỉu tới nơi rồi. Chơi những cái này còn mệt hơn cả huấn luyện trong Tổ Chức nữa. Diệp Mặc Hạo bị dáng vẻ đang yêu của Trang Tâm Nghiên chọc cho bật cười: "Ăn kem nhá!"

Đôi môi anh đào chúm chím chu lên, đôi mắt híp lại. Ngọt giọng trả lời: "Dạ"

Vòi anh cả buổi anh không mua. Vậy mà giờ lại tự nguyện. Ngu gì mà không ăn.

Xoa đầu cô gái nhỏ, Diệp Mặc Hạo mỉm cười đầy ôn nhu và yêu chiều nói: "Ngồi đây chờ anh"

Trang Tâm Nghiên gật đầu, ngoan ngoãn ngồi đó chờ anh đi mua kem cho mình. Lúc Diệp Mặc Hạo vừa khuất bóng thì một bóng người khác từ trong góc khuất quan đã sát tất cả hành động của hai người bước ra. Người đó tiến lại gần chỗ Trang Tâm Nghiên đang ngồi, mỉm cười nói: "Là cô gái hồi chiều đây mà"

Trang Tâm Nghiên quay sang nhìn người đang nói chuyện với mình. Nghiêm túc đánh giá rồi lục lại trí nhớ xem mình đã gặp người này chưa. Sau đó mỉm cười nói: "A. Là người tôi đã đụng phải hồi chiều đây mà"

"Đúng rồi. Tôi có thể ngồi đây được chứ?" Người con trai hồi chiều Trang Tâm Nghiên đụng phải gật đầu mỉm cười, sau đó nhìn cô ngỏ lời.

Đáp lại lời anh ta chỉ là một chuỗi im lặng từ Trang Tâm Nghiên. Nhưng cô vẫn ngồi xích sang một bên, có thể ngầm hiểu cô đã đồng ý.

Người con trai đó ngồi xuống bên cạnh Trang Tâm Nghiên, nhìn cô một lúc lâu. Sau đó lại mở lời hỏi: "Tôi vẫn chưa biết cô tên gì?"

"Tôi họ Trang tên Tâm Nghiên" Trang Tâm Nghiên không nhìn anh ta, ánh mắt cô nhìn ra phía xa xăm nhàn nhạt trả lời anh ta.

"À. Thì ra là Trang tiểu thư. Tự giới thiệu tôi tên là Lâm Khải Chính." Người con trai đó giơ tay về phía Trang Tâm Nghiên giới thiệu.

Nhưng bất quá, Trang Tâm Nghiên không phải người dễ bắt thân. Khuôn mặt cô vẫn tỏ ra bình thường, lịch sự chào lại Lâm Khải Chính, nhưng không hề có ý định bắt tay lại với anh ta: "Chào Lâm công tử"

Lâm Khải Chính bị hành động đó của Trang Tâm Nghiên làm cho ngại ngùng, nên rụt tay lại. Nhưng cũng không để ý lắm, Lâm Khải Chính lại nhì Trang Tâm Nghiên ngỏ lời: "Không biết tôi có thể Trang tiểu thư một bữa được không? Coi như là lời tạ tội vì hành động hồi chiều."

"Xin lỗi...."

"Vợ tôi không có thời gian đâu" Lời Tranh Tâm Nghiên còn chưa dứt thì đã bị một giọng nói lạnh lùng mang theo hàn khí cắt ngang, vang lên phía sau lưng hai người.

"Hạo." Trang Tâm Nghiên giật mình quay lại. Y như người vợ đang ngoại tình thì bị chồng bắt gian tại trận vậy. Nhìn sắc mặt thâm trầm của Diệp Mặc Hạo mà Trang Tâm Nghiên không khỏi rùng mình. Sắc mặt này....nó còn tệ hơn cả lúc chiều. Điều đó nhắc nhở Trang Tâm Nghiên rằng không nhanh tay ngăn cản là sẽ có án mạng đó.

Diệp Mặc Hạo không nói hai lời. Ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người nhìn Lâm Khải Chính. Sau đó liền nắm lấy cổ tay kéo Trang Tâm Nghiên đi. Trang Tâm Nghiên cũng biết ý ngoan ngoãn đi theo anh mà không thèm nhìn người phía sau lấy một cái. Cô biết là anh đã phải kiềm chế bản thân như thế nào rồi. Còn làn càn nữa, với tính cách của Diệp Mặc Hạo cô không nghĩ Lâm Khải Chính còn nguyên vẹn đứng đó.

Bên này Lâm Khải Chính nhìn theo bóng lưng hai người vừa rời đi mà lòng dấy lên một đợt cảm xúc lạ. Thương có, nhớ có và cả đau xót cũng có.

Cô bé. Em vẫn vậy. Chỉ là ánh mắt đó không còn nhìn về phía anh nữa rồi. Nơi đó - trongtimem, trongánh mắt em hoàn toàn chứa hình bóng của người đàn ông khác rồi.

...

Trang Tâm Nghiên đi theo Diệp Mặc Hạo về khách sạn. Suốt quãng đường đi về, Trang Tâm Nghiên nói không ngừng nghỉ mà nét mặt anh vẫn không thay đổi.

"Hạo. Nghe em nói. Em và tên đó không có gì mà"

"Hạo"

Về đến phòng Diệp Mặc Hạo đóng sập cửa lại. Trang Tâm Nghiên nhìn anh, vẫn kiên nhẫn giải thích: "Em và hắn ta thực sự là không có gì cả. Anh phải tin em chứ"

Diệp Mặc Hạo đột nhiên bước tới gần Trang Tâm Nghiên, áp sát người cô vào cánh cửa. Giọng nous lạnh lẽo vang lên: "Thật?"

Trước sự uy bách của người đàn ông trước mặt này, Trang Tâm Nghiên không chút do dự gật đầu thật mạnh. Giọng nói đầy kiên định: "Thật"

Diệp Mặc Hạo cúi xuống, đôi mắt đã dần nhuốm đỏ cắn nhẹ vào vành tay mẫn cảm của cô. Khiến Trang Tâm Nghiên run người lên. Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên: "Em cười với hắn"

"Không có" Trang Tâm Nghiên nhìn thẳng vào mắt Diệp Mặc Hạo phản biện.

Lại cắn thêm cái nữa vào tai bên kia. Giọng nam trầm khàn vang lên, phả hơi thở nóng rực vào cổ Trang Tâm Nghiên: "Em nói chuyện với hắn"

"Vài câu xã giao thôi mà." Trang Tâm Nghiên ngước mắt lên nhìn Diệp Mặc Hạo. Trong ánh mắt xoáy sâu kia của anh, cô biết anh đang lo lắng điều gì. Liền ôm ngang hông anh, nhón chân lên hôn bờ môi bạc mỏng kia. Lưỡi nhỏ vụng về luồn vào khuấy đảo khoang miệng anh.

Hành động của Trang Tâm Nghiên tuy vụng về nhưng đã đòn chí mạng của Diệp Mặc Hạo. Chỉ cần hành động nhỏ của cô thôi, cũng thành công khơi dậy con quỷ dữ đang ngủ say trong anh.

Chút lý trí cuối cùng còn xót lại. Diệp Mặc Hạo giữ người cô lại, kéo ra xa mình một chút. Anh khó khăn hỏi: "Em biết mình đang làm gì không?"

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Phẩm Cuồng Long