Saved Font

Trước/55Sau

Ác Ma Phúc Hắc: Vợ Yêu! Ngoan Anh Thương

Chương 45: Hận Thù

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tại trụ sở chính bang Phi Ưng.

Diệp Mặc Hạo sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. So với quỷ Satan chỉ có hơn chứ không kém. Đứng bên cạnh anh là hai thuộc hạ thân cận Đình Vũ và Đông Phong. Ngồi xung quanh còn có Huyền Thiên Ân, Trương Bích, Triệu Gia Minh, Phong Lăng và Tô Phóng. Trông sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng. Từng giây từng phút đều không dám lơ là.

Trương Bích sau khi nghe tin Trang Tâm Nghiên mất tích thì xoắn xuýt cả lên, nằng nặc đòi Huyền Thiên Ân cho đi cùng. Mặc dù Trương Bích không biết gì về hắc đạo nhưng cũng không xa lạ gì cả. Vì Trang Tâm Nghiên bạn cô cũng chính là người trong hắc đạo

Đang lúc tâm trạng mọi người rối bời. Mỗi người chạy theo một dòng suy nghĩ khác nhau vì chưa có tung tích của Trang Tâm Nghiên. Thì Trương Bích từ gương mặt lo lắng liền chuyển sang rạng rỡ, vỗ tay, vui mừng reo lên: "Người đó có thể giúp."

"Ai?" Quả nhiên một lời của Trương Bích liền thu hút sự chú ý của mọi người trong khán phòng. Đặc biệt là Diệp Mặc Hạo. Những ánh mắt mong đợi nhìn về phía Trương Bích. Dù chỉ là một tia hi vọng thôi Diệp Mặc Hạo cũng quyết tâm liều mạng thử. Vì sự an toàn người con gái anh yêu, anh nhất định sẽ làm tất cả.

Trương Bích dùng ánh mắt kiên định lướt qua mọi người, rồi dừng lại ở cặp mắt chim ưng sắc lạnh của Diệp Mặc Hạo, thanh âm quả quyết cất lên: "Bùi Tranh"

Lời Trương Bích vừa dứt thì cửa lớn đột nhiên như có một luồng gió thổi mạnh qua, sau đó mở tung cửa ra. Một cô gái mặc trên mình một bộ đồ đen bó sát. Khuôn mặt hằm hằm sát khí, tức giận lao vào. Theo sau cô gái ấy còn có Bạch Linh và Hắc Long - hai thủ hạ tín nhiệm của Trang Tâm Nghiên. Cô gái đó không kiêng nể bất cứ một ai cả, giận giữa xông thẳng tới chỗ Diệp Mặc Hạo quát lớn: "Diệp Mặc Hạo. Anh trông coi con nhỏ ấy làm sao để bị người ta bắt đi lúc nào không hay vậy? Vậy mà nói yêu sao? Tôi khinh."

Tất cả ánh nhìn của mọi người trong phòng đều đổ dồn hướng về người con gái đang chửi bới kia. Đa số mọi người đều ngỡ ngàng và kinh sợ, vì không ai biết cô gái này là ai mà lại có gan dám lớn tiếng với Diệp Mặc Hạo như vậy. Nhưng điều bất ngờ hơn là Diệp Mặc Hạo không những không nổi giận mà còn nhẹ giọng nói hai từ: "Xin lỗi"

"Xin lỗi. Con mẹ nó chứ. Anh xin lỗi cái gì..." Cô gái vẫn không nguôi giận. Thậm chí còn có phần gia tăng. Đứng giữa phòng tĩnh lặng quát ầm lên.

Thấy tình hình không ổn Trương Bích vội bước tới trước mặt cô gái ấy khuyên ngăn: "Tiểu Tranh à. Cậu bình tĩnh đi. Diệp Mặc Hạo, anh ta cũng đâu có muốn như vậy. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra được Tiểu Nghiên a"

Đúng cô gái đang giận dữ quát tháo Diệp Mặc Hạo đấy chính là người Trương Bích vừa nhắc - Bùi Tranh. Nghe Trương Bích nói vậy lửa giận trong lòng Bùi Tranh mới giảm đi chút ít. Bùi Tranh hừ lạnh tiến lại ghế định ngồi xuống. Nhưng khi vừa đi qua Tô Phóng bắt gặp ánh mắt đó của Tô Phóng, Bùi Tranh khá bất ngờ. Thậm chí còn khựng người lại mấy giây, nhưng may nhờ có Trương Bích nhắc nhở. Rất nhanh Bùi Tranh đã hồi phục lại tâm trạng, ngồi xuống bên cạnh Trương Bích.

...

Cùng lúc đó tại một căn nhà hoang bị cháy đã bỏ đi.

Trang Tân Nghiên ngồi gục trên ghế, từ từ mở mắt sau cơn ngất lịm đột ngột kia. Hai tay cô bị trói chặt lại sau ghế, trong lòng bàn tay vẫn còn đang nắm chặt bức ảnh siêu âm con mình. Thế này là cô đang bị bắt cóc sao? Theo thói quen, Trang Tâm Nghiên đưa mắt quan sát, đánh giá xung quanh. Ngoài kia rất yên tĩnh có thể thấy nơi này là một vùng ngoại ô hoặc người dân nơi đây đã di cư đi. Cảnh sắc bên ngoài cũng khá cao, cho thấy cô đang bị nhốt ở trên tần.

Đây là một căn nhà bỏ hoang đã từng bị thiêu cháy. Mà chính xác hơn là nơi Trang Tâm Nghiên đã từng rất đỗi quen thuộc. Vậy người bắt cóc cô hẳn là....

Cửa phòng giam giữ Trang Tâm Nghiên đột nhiên mở ra. Cặp mắt phượng xinh đẹp khẽ híp lại nhìn về hướng cửa vào. Khóe môi Trang Tâm Nghiên khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: "Quả nhiên là các người" Tiếp đó là một cô gái ngũ quan xinh xắn mặc một bộ đồ bó sát bước lại gần phía Trang Tâm Nghiên. Nụ cười khiêu khích khẽ nở ra. Trang Tâm Nghiên lạnh lùng nhìn người con gái phía đối diện. Thanh âm lạnh lùng cất lên: "Giả Thanh Thanh?"

"Ha. Chúng ta lại gặp lại nhau rồi....Bạn thân hay phải gọi là....chị gái." Giả Thanh Thanh nhìn Trang Tâm Nghiên nhếch miệng cười khinh bỉ. Cuối cùng thì điều cô ta muốn cũng trở thành hiện thực rồi. Cô ta muốn Trang Tâm Nghiên phải chết như vậy bước đi của cô ta mới dễ dàng hơn.

Bạn thân? Em gái? Hai từ này ghe thật là chói tai. Cô ta có phúc phận làm bạn thân hay em gái cô sao? Những thứ đó giờ đều đã vô nghĩa cả rồi. Ánh mắt Trang Tâm Nghiên nhìn Giả Thanh Thanh cũng không khỏi chán ghét. Cô dùng khuôn mặt lạnh băng không cảm hỏi: "Cô muốn gì?"

Giả Thanh Thanh bị thần thái của Trang Tâm Nghiên làm cho khiếp sợ một phen. Bất giác lùi lại về sau một chút giữ khoảng cách an toàn. Giọng nói có chút dao động vang lên: "Làm gì ư? Tôi nói muốn lấy cái mạng nhỏ của cô đó, thì sao?"

Trang Tâm Nghiên cười khổ trong lòng. Người bây giờ đang muốn lấy mạng cô đã từng là người bạn thân, người em gái cô coi trọng, tin tưởng sao? Thật trớ trêu mà. Trang Tâm Nghiên lúc này lại bình thản hơi bao giờ hết, nhướng mày hỏi: "Vậy ư? Có lẽ cô biết tôi có võ nhỉ? Cô nghĩ mình làm được?"

"Võ thì sao chứ? Cô cũng không nhìn xem mình đang trong hoàn cảnh nào. Cô sẽ không rời khỏi đây được đâu. Ba đã cho người bao vây tất cả rồi" Giả Thanh Thanh dù trong lòng đang hoảng sợ vì lời uy hiếp của Trang Tâm Nghiên. Nhưng nghĩ đến bố trí và kế hoạch hoàn mĩ của Giả Viễn Khanh thì đắc ý nhìn Trang Tâm Nghiên đang chật vật đằng kia ngạo nghễ  nói.

Trang Tâm Nghiên nghe thấy từ 'ba' lọt vào tai thì mi tâm bất giác nhíu lại. Xem ra ông ta cũng nôn nóng quá rồi. Chơi đùa chút nữa mà cũng không chịu nổi sao: "Giả Viễn Khanh?"

Lời Trang Tâm Nghiên vừa dứt cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. Người đàn ông trung niên một thân tây trang phẳng lịm màu đen bước vào. Lão ta nhìn Trang Tâm Nghiên đang bị trói ngồi kia thì vui vẻ cười lớn: "Haha... Hahaha...con gái...lâu rồi không gặp"

"Đúng là lâu rồi không gặp....Ba" Trang Tâm Nghiên cười lạnh. Từ 'Ba' vang lên lạnh đến thấu xương, còn kèm chút mỉa mai trong đó. Mắt thấy hai cha con họ Giả đằng kia không khỏi chán ghét. Thật là ô nhiễm không khí mà.

...

"Sao rồi?" Diệp Mặc Hạo thường ngày vốn là trầm tính, dự liệu tính toán trước sau. Nhưng nay trong hoàn cảnh này, cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa mà cất lời sốt ruột hỏi Bùi Tranh.

Bùi Tranh nghiêm túc, đôi mắt xinh đẹp vẫn chung thủy nhìn vào màn hình máy tính với những con số chạy liên tục chả theo quy luật nào cả. Đôi bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài vẫn gõ phím liên tục. Giọng nói trong trẻo vang lên: "May là con nhóc đó bị bắt cóc chứ không phải bỏ đi. Chứ không thì mười tôi cũng bó tay."

Những dãy số không ý nghĩa vẫn chạy loạn trên màn hình máy tính. Bùi Tranh cũng không giám lơ là chút nào nói: "Một chút nữa là được rồi. Chỉ cần liên kết được với máy chủ của Tâm Nghiên. Ở đó có cài đặt thiết bị liên kết với con chip trên người Tâm Nghiên, lúc đó sẽ định vị nhanh ra được chỗ cô ấy thôi."

...

Ánh mắt Trang Tâm Nghiên trở nên sắc lạnh. Đầy căm phẫn nhìn Giả Viễn Khanh hừ lạnh: "Con gái? Hừ. Ông có tư cách làm ba tôi sao?"

Giả Viễn Khanh giận quá hóa cười. Tiếng cười mỗi lúc một lớn, vang vọng cả căn phòng. Ông ta tiến đến vuốt ve mặt Trang Tâm Nghiên nói: "Con gái à! Có phải con biết quá nhiều chuyện rồi không? Hôm nay con có sao chỉ trách..." Giả Viễn Khanh ngừng lời lại. Ánh mắt đầy thù hận nhìn Trang Tâm Nghiên. Sau đó trầm giọng nói: "Mày quá giống cô ấy."

"Giả Viễn Khanh là ông hại chết ba tôi. Giết chết mẹ tôi. Hại anh hai tôi tàn phế, rồi thiêu cháy họ - thiêu cháy cả người phụ nữ mình yêu. Ông thật độc ác" Từ giờ cho đến cuối đời Trang Tâm Nghiên cũng không thể quên được sự kiện đó. Đặc biệt nay lại ngồi trong can nhà đã tước đi mạng sống của mẹ và anh hai cô. Cô càng căm phẫn người đàn ông này hơn.

"Ha....Số mày cũng may thật đấy, hôm đó nếu mày không ra ngoài thì mày nghĩ mày vẫn còn có cơ hội ngồi đây nói mây nói gió với tao sao? Có trách thì trách ba mày cướp người con gái ta yêu. Chính ông ta khiến cho Phi nhi hận ta"

Ba cô cướp đi người con gái ông ta yêu? Buồn cười....là ông ta phá hoại hạnh phúc gia đình cô. Là ông ta khiến cô không biết mặt cha mình, biến cô thành kẻ nhận giặc làm cha. Trang Tâm Nghiên khinh bỉ nhìn Giả Viễn Khanh, sau lại gắt gao nhìn sang Giả Thanh Thanh nói: "Giả Thanh Thanh cô cũng chỉ là một con rối của ông ta mà thôi. Cô không một lần thắc mắc mẹ mình đâu sao? Không thắc mắc tại sao lại gọi một người không thân không thích như tôi là chị gái sao?"

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Không Gian: Vương Bài Cay Vợ Chớ Chọc Hỏa