Saved Font

Trước/145Sau

Ác Nữ Quay Về

Chương 35: Đơn Thuần Đáng Yêu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lăng Nhược Hi nhìn chiếc vòng thiên kim trên tay, trong lòng càng cảm thấy khinh thường, không sai, đây chính là bộ mặt thật của những người trong Lăng phủ này, nịnh nọt, dối trá, nực cười!

Tuy nhiên Lăng Nhược Hi càng hiểu rằng đây chính là cơ hội tốt của mình, cho nên nàng ngoan ngoãn gật đầu nói: "Tổ mẫu yên tâm, Nhược Hi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, tuyệt đối không làm mất mặt Lăng phủ."

Lúc này lão phu nhân mới hài lòng gật đầu, ý tứ thâm sâu mà liếc mắt nhìn đại phu nhân một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy mới đúng, đây mới là vì đại cuộc!"

Sau khi nói xong, nhị phu nhân vội vàng tiến lên kéo tay lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Lão phu nhân à, cũng đã muộn rồi, để Tử Vân đưa người trở về nghỉ ngơi trước nhé?"

Lão phu nhân vừa ý gật đầu, vỗ vỗ bàn tay nhị phu nhân, vui mừng nói: "Ta biết rồi, ngươi vẫn luôn là người hiểu chuyện, thiệt thòi cho ngươi phải ở bên hầu cạnh ta, khiến ta cảm thấy thoải mái không ít!"

Đại phu nhân nghe được lời này, mặt mũi tái đi, nhưng cũng không dám tranh luận, chỉ có thể đứng yên một chỗ nghiến răng nghiến lợi.

Lăng Nhược Hi nhìn biểu hiện xuất sắc trên khuôn mặt đại phu nhân, chỉ cảm thấy một trận vui sướng, hành lễ rồi dùng giọng nói mềm mại như bông nói: "Sắc trời đã không còn sớm, đại bá mẫu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay là Nhược Hi không phải, Nhược Hi xin tạ lỗi với đại bá mẫu."

Đại phu nhân miễn cưỡng bày ra vẻ nhân từ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao cả, đều là người một nhà, chút việc cỏn con này đừng để ở trong lòng!"

Lăng Thanh Dương thấy mẫu thân mình phải chịu ấm ức như vậy, lập tức cảm thấy tức giận, nàng ta bước lên nhẹ nhàng kéo tay Lăng Nhược Hi, thân thiết nói: "Nhược Hi, vừa rồi tổ mẫu nói, Vương phủ không thể so với những nơi tầm thường, bộ y phục trên người muội có hơi mộc mạc một chút, nếu như muội không chê, xưởng dệt vừa mới đưa tới vài bộ y phục, tỷ còn chưa mặc, muội hãy chọn lấy một bộ mình thích, ngày mai mặc đi nhé?"

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Lăng Thanh Dương, chỉ cảm thấy nực cười, nếu là kiếp trước nàng nghe được mấy lời nói này chắc chắn sẽ thụ sủng nhược kinh cảm động đến rơi nước mắt, nhưng ở kiếp này, Lăng Nhược Hi chỉ nhìn thấy trong mắt nàng ta là sự khinh thường, và cả mỉa mai.

Nàng bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đa tạ đại tỷ tỷ quan tâm, vốn dĩ quân tử không đoạt thứ tốt của người khác, y phục mới của đại tỷ tỷ làm sao Nhược Hi dám mặc trước chứ? Tuy rằng những bộ y phục này của muội có chút mộc mạc, nhưng mà cũng là đồ mới may trong năm nay, như vậy đã rất tốt rồi!"

Đại phu nhân nghe thấy vậy, cả người đều cảm thấy bất ổn, sắc mặt trắng bệch khó coi liếc mắt nhìn Lăng Thanh Dương một cái, sau đó tức giận nói: "Đứa nhỏ này, tuy rằng y phục của Nhược Hi có hơi đơn sơ một chút, nhưng xưởng dệt bên kia đã ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chắc là sáng ngày mai sẽ có thêm vài bộ mới, được rồi, trời không còn sớm nữa, ta cũng mệt rồi, đều về nghỉ cả đi!"

Lăng Thanh Dương không nghĩ tới Lăng Nhược Hi lại từ chối yêu cầu của nàng ta, cho nên lập tức trở nên dữ tợn, nàng ta cúi đầu, tay nắm chặt thành nắm đấm, không để cho Lăng Nhược Hi thấy sự hận thù của mình. Dù sao thì nàng cũng chỉ là người thay thế nàng ta gả cho tên Vương gia ngốc ngếch đó.

Lúc này Lăng Nhược Hi mới thỏa mãn gật đầu, sau đó kéo Mai Hương đang quỳ trên mặt đất lên, nghênh ngang xoay người đi ra ngoài.

Lăng Nhược Hi vừa đi, Lăng Thanh Dương tức giận hất bộ đồ uống trà xuống đất, nắm chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Ả tiện nhân này! Dám phô trương thanh thế với ta sao?"

Đại phu nhân cũng tức giận đến xanh cả mặt, quấn chặt lấy chiếc khăn ở trong tay: "Lăng Nhược Hi này, lúc trước ta đã xem thường nó, tuy nhiên bây giờ chúng ta không nên rút dây động rừng, nếu như Đức phi thật sự coi trọng nó, chờ khi nó được gả cho tên Vương gia ngốc kia, con sẽ có những ngày tháng tốt đẹp!"

Lăng Thanh Dương nghe thấy vây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm gật đầu, nhìn chằm chằm đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẫu thân, hay là chúng ta giúp đỡ chuyện này một phen, nhất định phải làm cho nó được gả vào Kiều Vương phủ!"

Đại phu nhân nghe vậy gật đầu, sau đó hơi nhíu mày nhìn Triệu nhũ mẫu bên cạnh, có chút không vui nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ Thanh Ti Nhiễu không có tác dụng gì với nha đầu này sao?"

Lúc này Triệu nhũ mẫu cũng cảm thấy khó hiểu, bà ta bước lên phía trước nhẹ giọng nói: "Nói đến chuyện này, lão nô cũng cảm thấy rất kỳ quái, lão nô đã tận mắt nhìn thấy nàng ta uống xong, tuy rằng sau đó lão nô nghe thấy nàng lại nhổ ra nhưng theo lý mà nói, chỉ cần dính phải một chút Thanh Ti Nhiễu là sẽ hôn mê bất tỉnh."

"Lần này coi như nó gặp may mắn, chỉ là bây giờ Đức phi đang coi trọng nó, chúng ta cũng không thể keo kiệt quá mức, ngươi tới nhà kho chọn mấy món đồ dùng tốt, sau đó chọn một chút trang sức, đưa qua cho nó đi."

Lăng Nhược Hi đưa theo Mai Hương hồi phủ, nhìn trên mặt nàng ta đỏ bừng một mảng, trong lòng phẫn nộ hồi lâu, ánh mắt càng thể hiện sự đau lòng không thể che giấu được, lấy dầu thuốc ra định thoa cho nàng ấy.

Nhưng Mai Hương lại hoảng loạn lui về phía sau hai bước: "Tiểu thư đừng làm vậy, người thân thể ngàn vàng, tiểu nữ chỉ là một nô tỳ, sao có thể để tiểu thư hầu hạ nô tỳ được?"

Nghe thấy vậy, Lăng Nhược Hi tức giận trừng mắt, không vui nói: "Mai Hương, ta nhắc lại với em lần cuối cùng, ở trong mắt ta, các em không phải nha hoàn, mà là người cùng sống cùng chết với ta, là tỷ muội thân thiết nhất của ta! Hiểu rõ chưa?"

Mai Hương nghe thấy vậy, nước mắt lập tức rơi xuống, nhưng chợt nhớ ra Lăng Nhược Hi không thích nàng ấy khóc, cho nên vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, nô tỳ thực sự xin lỗi, đều là nô tỳ không tốt, là nô tỳ không có chính kiến, mới làm hại người phải chịu khổ cùng nô tỳ!"

Thu Cúc nghe thấy tiếng động cũng bước tới, nhìn thấy bộ dạng của Mai Hương như vậy, lập tức nổi giận đến phát điên: "Mai Hương tỷ tỷ, có chuyện gì vậy? Là ai đã làm vậy? Ta sẽ liều mạng với bọn chúng!"

Tính tình Thu Cúc tương đối nóng nảy, vừa nói xong thì lập tức xông ra ngoài, Lăng Nhược Hi có chút bất đắc dĩ kéo tay Thu Cúc lại, tức giận nói: "Quá nửa đêm rồi, em còn muốn đi đâu?"

Mai Hương cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, chỉ là mấy cái tát mà thôi, cũng không có gì ghê gớm, lúc trước khi còn ở nông thôn, không phải mỗi ngày chúng ta đều phải chịu mấy cái sao?"

Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi càng cảm thấy chua xót, có chút áy náy nhìn hai người bọn họ, thấp giọng nói: "Mai Hương, Thu Cúc, các em hãy tin tưởng ở ta, ta nhất định sẽ không để các em phải chịu oan ức nữa, ta biết các em đi theo ta bị quá nhiều thiệt thòi, nhưng ta bảo đảm, sau này ta sẽ bảo vệ các em thật tốt, biết chưa?"

Mai Hương Thu Cúc nghe đến đó, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lăng Nhược Hi: "Vâng, tiểu thư yên tâm, kể cả chúng nô tỳ phải mất cả mạng sống của mình cũng sẽ không để tiểu thư bị những người đó bắt nạt!"

Ngón tay Lăng Nhược Hi chấm một chút thuốc, sau đó nhẹ nhàng thoa lên trên mặt Mai Hương, nhàn nhạt nói: "Tạm thời sẽ không có kẻ nào dám bắt nạt ta, bây giờ bọn họ nịnh nọt còn không kịp, chỉ ước ta mau mau chóng chóng bái đường thành thân với vị Kiều Vương gia kia!"

Nghe đến đó, Mai Hương lập tức trở nên nóng nảy, lật một cái đã túm được tay Lăng Nhược Hi dồn dập nói: "Sao có thể như thế được? Tiểu thư, mọi người đều biết Kiều Vương gia kia đầu óc không được bình thường, nếu như người phải gả cho hắn chính là tự tìm đường chết, cả đời này sẽ không được hạnh phúc!"

Lăng Nhược Hi nghe đến đó chỉ cảm thấy buồn cười: "Mai Hương à, chẳng lẽ em cho rằng gả cho một người thông minh thì sẽ hạnh phúc sao?"

Kiếp trước, không phải nàng đã được gả cho thiên chi kiêu tử* Bắc Đường Cẩn sao, nhưng cuối cùng thì thế nào chứ? Gia tộc bị hủy diệt, con bị chết thảm, ngôi vị hoàng hậu bị phế bỏ, cả hai chân đều bị đánh gãy khi vẫn đang sống sờ sờ, cuối cùng còn bị chính tỷ muội thân thiết nhất của mình tự tay rót thuốc độc cho uống, thật đúng là xuất sắc vạn phần!

*thiên chi kiêu tử: Đứa con cưng của trời

Mai Hương nhìn Lăng Nhược Hi, nắm chặt lấy tay nàng, cảm thấy có chút kỳ quái: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Trước/145Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Chiến Thần Ninh Bắc Vương