Saved Font

Trước/145Sau

Ác Nữ Quay Về

Chương 49: Cáo Già Xảo Quyệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Chuyện này tự ta có sắp xếp, nàng hại chết nhũ mẫu của ta, tất nhiên là ta sẽ không để nó sống yên ổn, trong khoảng thời gian này con thầm lặng một chút cho ta, không cần phải phức tạp, biết không?"

Đại phu nhân nhàn nhạt uống ly nước trà, lạnh mặt, cảnh cáo Lăng Thanh Dương.

Nghe đến đó, cuối cùng sắc mặt Lăng Thanh Dương mới ổn hơn một chút, sau đó liền đưa đại phu vào trong, Lăng Thanh Dương lập tức không để ý bất cứ điều gì: "Cần phải cẩn thận một chút, nếu như để lại sẹo, bổn tiểu thư sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Lăng Nhược Hi từ chỗ của Liễu Tuyền đi ra, cũng không muốn về phủ ngay, cũng không biết là vì sao, bất tri bất giác lại đi tới quán trà của Lục Thiếu Thành, ngồi ở chỗ kia, nhìn nơi xa, ngơ ngẩn không nói lời nào.

Lục Thiếu Thành nhìn Lăng Nhược Hi như vậy, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, đi ra phía trước, rót cho Lăng Nhược Hi một bình trà, nhàn nhạt nói: "Hôm nay Tam tiểu thư tới đây, cũng là ngày cuối cùng, sau ngày mai, kinh thành sẽ không còn sạp trà này nữa!"

Lăng Nhược Hi uống một ngụm trà, nhàn nhạt gật đầu: "Xem ra công việc của quán trà, rất là thuận lợi nhỉ?"

Lục Thiếu Thành cười cười, từ trong tay áo lấy ra tới một tấm bản vẽ, đưa cho Lăng Nhược Hi, nhàn nhạt nói: "Đây là bản vẽ của quán trà, mời Tam tiểu thư xem qua."

Lăng Nhược Hi cũng không hiểu rõ việc này, cho nên căn bản không xem, chỉ nhàn nhạt nói: "Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, có chuyện gì, tiên sinh tự mình xem mà làm là được rồi, chỉ là điều Nhược Hi muốn, tiên sinh chớ có quên!"

Lục Thiếu Thành nhìn Lăng Nhược Hi tin tưởng mình như vậy cũng vừa lòng gật đầu, sau đó đưa cho Lăng Nhược Hi một ly trà, nhàn nhạt nói: "Tam tiểu thư là nữ nhi của đại tướng quân, vinh hoa phú quý tất nhiên là không nói chơi, sao cứ phải cuốn vào bên trong một cuộc tranh giành chứ?"

"Có một số việc, nữ nhi của đại tướng quân không thể làm, chỉ có cửu ngũ chí tôn mới có thể làm!" Lăng Nhược Hi cũng không biết là vì sao, chỉ là theo bản năng nàng tin tưởng Lục Thiếu Thành ở trước mắt, hai người nói chuyện trời đất, thế nhưng lại có sự hài hòa không nói lên lời.

Lục Thiếu Thành gật gật đầu, sau đó nhàn nhạt cười nhẹ giọng nói: "Lúc trước ta đã biết Tam tiểu thư không giống như những tiểu thư khác, nhưng mà không nghĩ tới lại có lòng dạ như vậy, chỉ là con đường đang đi, hiểm lại càng thêm hiểm, Tam tiểu thư vẫn phải cẩn thận chút!"

Lăng Nhược Hi nghiêng đầu, nhìn biểu cảm trên mặt Lục Thiếu Thành không giống giả vờ, lập tức cảm thấy trong lòng giống như đang chậm rãi hòa tan, tuy rằng trà quán trước mắt đúng là rất đơn sơ, cả người Lục Thiếu Thành cũng chỉ là trang phục màu trắng, nhưng mà không biết tại sao, Lăng Nhược Hi lại cảm nhận được một hương vị thanh khiết.

Mắt thấy Lăng Nhược Hi nhìn mình như vậy, Lục Thiếu Thành một đại nam nhân lại không tự giác được mà đỏ mặt, có chút không được tự nhiên mở miệng hỏi: "Tam tiểu thư nhìn tại hạ như vậy làm gì?"

Một tiếng Tam tiểu thư khiến Lăng Nhược Hi hơi hơi nhíu mày, nhưng lại không cầm lòng được nói: "Chúng ta cũng coi như là người cùng thuyền, sau này ngươi cứ gọi ta là Nhược Hi đi!"

Lục Thiếu Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn son trang điểm của Lăng Nhược Hi, lại cảm thấy trái tim mình có chút không thể khống chế được nhảy loạn lên đập thình thịch thình thịch, nhưng mà rất nhanh hắn phản ứng lại, chắp tay, khách sáo nói: "Tam tiểu thư là cao sĩ* của Thiếu Thành, theo đạo lý, Tam tiểu thư chính là chủ nhân của Thiếu Thành, sao có thể gọi thẳng tên được chứ?"

*cao sĩ: Người bày mưu tính kế, đưa ra cao kiến

Lăng Nhược Hi nghe đến đó, lập tức cười khẽ ra tiếng, nhàn nhạt nói: "Nếu như không phải thiếu một kẻ đồng hành, tất nhiên là ta sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy để tới đây tìm ngươi, Lục Thiếu Thành, ta chỉ nói một lần, ở trong mắt ta, ngươi không phải người bình thường, ta tin tưởng ngươi, nhất định có thể dựa vào thực lực của mình, lấy được thẻ bài thương nhân đệ nhất thiên hạ!"

Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi nhìn sắc trời, đã không còn sớm, đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng, "Trò chuyện với ngươi một hồi lâu, ta cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, xem ra, uống trà quả nhiên là có thể làm người ta bình tâm tĩnh khí."

Lục Thiếu Thành nhìn đôi mắt sáng rõ của Lăng Nhược Hi, trong lòng cảm thấy vui mừng: "Có thể khiến Nhược Hi cảm thấy thoải mái, là phúc khí của Thiếu Thành!"

Lăng Nhược Hi mỉm cười gật gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người đi ra ngoài, chỉ là mới vừa đi chưa tới vài bước, đã thấy ở cửa Lăng phủ, Bắc Đường Cẩn sắc mặt âm trầm, mọi tâm tình tốt đẹp vừa rồi, đã lập tức tan thành mây khói, lạnh nhạt đi ra phía trước: "Thần nữ bái kiến Cẩn Vương gia."

Nhìn dáng vẻ lạnh như núi băng của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Cẩn nắm chặt thuốc Kim Sang trong tay, giấu ở trong tay áo, cười như không cười nhìn Lăng Nhược Hi: "Vốn dĩ cho rằng Tam tiểu thư là người mặt lạnh tâm lạnh, bây giờ xem ra, là bổn vương không xứng với gương mặt tươi cười Tam tiểu thư mà thôi!"

Nghe thấy Bắc Đường Cẩn nói vậy, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy nực cười, trong giọng nói lạnh băng mang theo sự xa cách nhè nhẹ: "Vương gia nói quá lời rồi, thần nữ không dám nhận, chỉ là bây giờ thân thể của thần nữ không khoẻ, không thể nói chuyện cùng Vương gia, xin Vương gia thứ tội!"

Vừa nói, một bên Lăng Nhược Hi vừa đi vào trong, nhưng mà không nghĩ tới Bắc Đường Cẩn bỗng nhiên vươn tay kéo cánh tay Lăng Nhược Hi nhược, tức giận muốn hộc máu nói: "Vừa rồi lúc nói chuyện cùng tiểu tử kia, không phải tinh thần vẫn rất tốt sao! Vì sao bây giờ tới trước mặt bổn vương, cứ uể oải ỉu xìu như vậy? Lăng Nhược Hi, bổn vương đã không truy cứu việc ngươi đã từng làm với bổn vương, vậy vì sao ngươi vẫn cứ lạnh băng với bổn vương như vậy?"

Nếu không phải bởi vì đã biết trước nam nhân ở trước mắt tàn nhẫn vô tình cỡ nào, thậm chí Lăng Nhược Hi còn thật sự cho rằng hắn ta nói những lời này, là bởi vì thích mình.

Suy nghĩ này xuất hiện, Lăng Nhược Hi lại cảm thấy buồn cười, nhìn chằm chằm vào Bắc Đường Cẩn, khinh thường nói: "Vương gia để ý thái độ của thần nữ như vậy, nên không phải đã thật sự coi trọng thần nữ rồi chứ?"

Bắc Đường Cẩn nghe được lời này tập tức sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn Lăng Nhược Hi hơn nửa ngày cũng không phản ứng lại, sau khi tỉnh táo lại thì giống như nghe được một chuyện cười lớn, cười ha ha: "Lăng Nhược Hi à Lăng Nhược Hi, ngươi đúng là rất không biết xấu hổ! Cũng không soi gương nhìn bản thân ngươi, chỗ nào xứng với bổn vương?"

Trong lòng Lăng Nhược Hi đau đớn một hồi, thật sự không rõ kiếp trước rốt cuộc là tại sao mình lại coi trọng một nam nhân như vậy?

"Không có là được rồi! Bởi vì cả đời này thần nữ cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Vương gia, cho dù là có, vậy cũng là không đội trời chung!" Lăng Nhược Hi nói, hung hăng hất tay Bắc Đường Cẩn ra, đi vào trong.

Cũng không biết tại sao Lăng Nhược Hi lại như vậy, Bắc Đường Cẩn giống như là uống lộn thuốc, tiến lên phía trước, đè Lăng Nhược Hi ở trên cửa, hung hăng hôn xuống!

Cảm nhận được Bắc Đường Cẩn hôn mình, dạ dày Lăng Nhược Hi cuộn lên, dùng hết sức lực cả người, đẩy Bắc Đường Cẩn ra, sau đó mạng mẽ đánh xuống một bạt tai, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắc Đường Cẩn! Ngươi đừng khinh người quá đáng!"

"Bổn vương chính là khinh người quá đáng, ngươi có thể làm gì được?"

Bắc Đường Cẩn cũng không tức giận vì cái tát này của Lăng Nhược Hi, chỉ cười như không cười nhìn Lăng Nhược Hi, sau đó lạnh lùng nói: "Lăng Nhược Hi, bổn vương chỉ muốn cho ngươi biết, bổn vương muốn, không có gì là không chiếm được! Cho nên, ngươi cũng không ngoại lệ!"

"Chát!"

Lăng Nhược Hi nghĩ cũng không hề nghĩ đánh xuống thêm một bạt tai nữa, lạnh lùng nhìn Bắc Đường Cẩn: "Vậy Vương gia cứ việc thử xem, tiếp theo, ta bảo đảm sẽ dùng kim trâm đâm thẳng vào tim Vương gia!"

Trước/145Sau

Theo Dõi Bình Luận