Saved Font

Trước/7Sau

After

Chương 7:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hardin đã vào trong tòa nhà và mất dạng từ đó. Mong là từ giờ đến khi tan tiệc không phải chạm mặt hắn thêm lần nào nữa, nhìn đám đông chật kín thế này thì chắc là không gặp nữa đâu. Tôi đi theo sau Nate và Steph vào bên trong tòa nhà, và ai đó đã đưa tôi cái cốc màu đỏ. Tôi cố gắng từ chối không nhận nhưng người đó đã đi mất dạng, thế nên tôi đành đặt cái ly trên bàn rồi tiếp tục rảo bước vào bên trong. Chúng tôi tiến đến một đám người, nhìn vào tôi có thể khẳng định được ngay là bạn của Steph. Bọn họ đều có hình xăm như cô nàng, và ngồi thành hàng trên băng ghế dài. Và tất nhiên, Hardin đang ngồi ở bên cánh phải của băng ghế. Tôi cố gắng tránh né ánh mắt của hắn, trong lúc đó Steph giới thiệu tôi với nhóm bạn.

"Đây là Tessa, bạn cùng phòng của tớ. Cậu ấy mới chuyển đến hôm qua nên tớ chợt nảy ra ý nghĩ phải cho cậu ấy tận hưởng chút niềm vui trong ngày cuối tuần đầu tiên ở WSU", Cô nàng nói.

Từng người một gật đầu chào và cười với tôi. Bọn họ rất thân thiện, dĩ nhiên là trừ Hardin ra. Một anh chàng đẹp trai với nước da bánh mật đưa tay ra bắt tay với tôi. Tay anh ta có chút lạnh bởi cái cốc đỏ vừa đặt xuống, thế nhưng nụ cười thì lại ấm áp vô cùng. Tôi nghĩ là đã thoáng thấy ở đầu lưỡi anh ta có một cái khuyên, nhưng tôi cũng chắc nữa.

"Anh là Zed. Em học ngành gì vậy?" Anh ta hỏi tôi. Để ý một chút thì có vẻ anh ta đang thu nạp hình ảnh chiếc váy trên người tôi và khẽ cười một chút, nhưng rồi cũng không nói gì thêm.

"Em học ngôn ngữ Anh", tôi nói với vẻ tự hào. Phía bên kia tôi có nghe thấy tiếng Hardin phì cười nhưng tôi mặc kệ tên đó.

"Tuyệt vời, anh thì đang vô định đây", Zed vừa nói vừa bật cười. Tôi cũng đáp lại anh ta một nụ cười tươi.

Làm thế nào mà anh ta lại vô định ở đại học được nhỉ? Bản thân tôi đã xác định sẽ đi theo ngành ngôn ngữ Anh từ rất lâu trước đó rồi.

"Em có muốn uống không?" Anh ta mở lời mời.

"À không, em không uống ạ", tôi đáp lời và Zed như cố che đi nụ cười của mình.

"Để ly đó cho Steph đi vì cậu ấy đã mang một cô tiểu thư tới chốn tiệc tùng này đây", một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc xoăn màu hồng cất tiếng.

Tôi sẽ vờ như chưa nghe thấy gì để khỏi phải đáp trả lại cô ta. Tiểu thư? Tiểu thư cái rắm. Tôi đã phải làm việc và học hành chăm chỉ để đạt được kết quả như hiện tại, và mẹ tôi cũng phải làm việc cật lực để mang đến cho tôi một tương lai sáng lạn.

"Mình ra ngoài hít thở xíu đây", tôi nói rồi quay người rời đi.

Vừa đi vừa lắc đầu, tôi hướng đến phía cửa. Đã biết ngay từ đầu rằng tôi không nên đến bữa tiệc này. Đáng lẽ giờ này tôi đã cuộn tròn mình trên chiếc giường ấm áp trong bộ đồ pajamas, và cùng một quyển tiểu thuyết trên tay. Tôi đã có thể gọi Skype với Noah - người mà tôi nhớ nhung da diết. Tôi đã có thể làm bất cứ thứ gì, còn hơn là ngồi bên ngoài cái bữa tiệc ghê tởm này với hàng đống kẻ say xỉn. Vậy nên tôi quyết định sẽ nhắn tin cho Noah.

"Em nhớ anh. Đại học chả vui tí nào", tôi nhấn nút gửi đi và ngồi chờ anh ấy hồi âm trên bậc thềm đá. Một đám con gái say xỉn lướt qua cười đùa, bước đi loạng choạng giẫm lên chân nhau. Trông khó ưa làm sao. Mong rằng không phải ai trên đại học cũng như thế này.

"Sao lại không thế? Anh cũng nhớ em Tess à. Ước gì anh ở đó với em.", tôi mỉm cười đọc những dòng tin anh ấy gửi.

"Ah chết tiệt, xin lỗi nha!", giọng một tên con trai cất lên, và giây sau tôi cảm thấy dòng chất lỏng lạnh ngắt thấm đẫm phần váy phía trước. Gã đó bị trượt chân và luộm thuộm ngồi dậy.

"Lỗi tôi, thật tình", hắn mấp mé môi rồi ngồi xuống.

Cái bữa tiệc này không thể nào tồi tệ hơn được nữa. Váy tôi bị ướt bởi thứ rượu gì có chúa mới biết, và tôi không có gì để thay cả. Thở dài một hơi, tôi nhặt điện thoại lên rồi xoay người đi vào trong tìm nhà vệ sinh. Cố gắng chen qua đám người đông đúc tại sảnh, tôi tiến vào hành lang và cố gắng mở hết các cửa phòng có tại đó. Không có cái nào mở được cả. Thật chẳng muốn nghĩ đến chuyện đám người bọn họ làm trong những căn phòng đó tí nào. Đôi chân hướng về phía cầu thang, tôi quyết định đi lên lầu với ý nghĩ phải tìm cho bằng được phòng vệ sinh. Cuối cùng một cánh cửa cũng mở ra được, thế nhưng đó không phải là phòng vệ sinh mà là một căn phòng ngủ. Và xui xẻo làm sao, Hardin đang nằm trên giường với một cô nàng tóc hồng đang ngồi cưỡi trên người hắn.

Trước/7Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mất Trí Nhớ Phía Sau Ta Trở Thành Pháp Y Đại Lão