Saved Font

Trước/38Sau

Anh Là Của Nợ Của Em

Chương 22: Không Đi Theo Tôi Vậy Bắt Nhốt Lại!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 22: KHÔNG ĐI THEO TÔI VẬY BẮT NHỐT LẠI!

"Bây giờ rất tốt, mối tình đầu của anh đã quay về, tôi cũng có được tình yêu của tôi, chúng ta đã hết nợ nhau rồi."

Đối diện với Bao Lạc Kỳ , Hồ Khả Khả nhẹ nhàng bình tĩnh nói xong câu đó thì đi ra ngoài.

Chỉ để một mình Bao Lạc Kỳ đứng sững sờ tại chỗ như đã bị đông cứng lại rồi.

Vào lúc này, anh cảm thấy như có gì đó quan trọng đã rời bỏ anh.

...

"Thế nào? Anh ta không đánh em chứ!?"

Thấy Hồ Khả Khả đi từ trong phòng vip ra, Quán Mục Bình vội vàng đón lấy, vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi."

Hồ Khả Khả giả vờ khoát khoát tay, nhưng mà vẻ mặt vẫn có thể nhận ra vẻ mặt cô có chút uể oải.

"--" Quán Mục Bình cầm tay cô, ngón tay vuốt vuốt chỗ cái nhẫn mới được đeo vào không bao lâu, ánh mắt tràn ngập hy vọng.

Ánh mắt của Hồ Khả Khả cũng dừng lại trên chiếc nhẫn cưới nho nhỏ, trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ký ức vụn vặt, cuối cùng giống như là đã chấp nhận.

"Đeo cũng đeo rồi, chúng ta... xem xét thời gian đi đăng ký đi!."

Trong lời nói này có vài phần chua xót, nhưng Quán Mục Bình nhận được niềm vui bất ngờ lớn lao không nhận ra, sau một hồi mừng như điên, mặt mày hớn hở nắm tay Hồ Khả Khả đi ra ngoài.

Bao Lạc Kỳ đứng ở cửa, nghe không xót chữ nào mà người phụ nữ kia vừa nói, vẻ mặt xám xịt khiến người khác hoảng sợ.

Qua ngày đó, Bao Lạc Kỳ cũng không tìm đến.

Hồ Khả Khả nghĩ có lẽ là chân thành của mình đã khiến anh lung lay, dù sao đó là lời thật lòng cô đã nhịn từ rất lâu.

Thay vì để Bao Lạc Kỳ nói đoạn tuyệt, không bằng chính cô tự kết thúc.

Từ sau khi nhận lời cầu hôn của Quán Mục Bình , Quán Mục Bình cứ nhìn cô cười cười, sau đó lại vội vàng hỏi cô thích phong cách đồ dúng trong nhà nào, mỗi hành động đều tính toán cho hai đứa.

Mấy bữa nay mấy giáo viên trong nhà trẻ đều xin nghỉ, rất nhiều công việc đều không hoàn thành đúng giờ, Hồ Khả Khả tình nguyện chấm bài tập giúp họ nên mấy ngày nay thường về trễ một chút.

Công việc mấy ngày nay hơi nhiều, Hồ Khả Khả làm đến khi xong thì trời đã tối, cô từ chối yêu cầu muốn đến đón mình của Quán Mục Bình , một mình ôm sách đi trên đường.

Cô ngâm nga hát, chỉ có vài người đi lại trên đường, tâm trạng đặc biệt tốt, nghĩ đến những ngày tươi đẹp sau này, ngay cả lá rụng trên mặt đất cũng trở nên dễ thương hơn.

Lúc này, cô thấy bên cạnh cái bóng dưới chân mình bỗng nhiên xuất hiện thêm nhiều cái bóng to lớn.

Cô nghi ngờ nhìn lại phía sau, một giây sau thì bị người ta dùng tay bịt mũi, chiếc khăn tay tẩm thuốc làm cô nhanh chóng ngất xỉu.

"Này, nhẹ nhẹ tay thôi, đại ca nói, mất một sợi tóc thì sẽ ném chúng ta đến Tây Bắc."

Đây là lời cuối cùng mà Hồ Khả Khả nghe được trước khi hôn mê.

...

Ra lệnh cho đàn em xong, Bao Lạc Kỳ đến bên giường, cúi người cẩn thận nhìn kỹ cô gái đang hôn mê trước mặt mình.

Có lẽ là mấy tháng này ăn ngon ngủ yên, gương mặt vẫn thon gầy của cô đã có thêm chút thịt, nhìn rất khác với một người luôn trong dáng vẻ không đủ dinh dưỡng.

Bao Lạc Kỳ đưa tay ra chọc chọc gò má ú ú, mà câu nói đầu tiên lại đủ để khiến lòng Hồ Khả Khả run sợ.

"Nói một câu là muốn thanh toán xong mọi chuyện, không có cửa đâu!"

Lúc Hồ Khả Khả tỉnh lại thì xung quanh đen như mực, cô lục lọi mở đèn ở mép giường lên, đợi đến khi nhìn thấy rõ trang trí trong phòng, không kiềm được hít một ngụm khí lạnh.

Đây là căn phòng cô đã ở ba năm!

Nhà của Bao Lạc Kỳ !

Vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì thân thể cô đã nhanh hơn phản ứng của não, nhảy dựng lên trên giường như một con cá chép, vội vàng mở cửa phòng ra.

Vì vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị đụng đầu vào một "bức tường" thật dày.

Hồ Khả Khả lui về sau hai bước, nhìn Bao Lạc Kỳ ở trước mặt, mở hai mắt không thể tin được.

"Anh... Anh muốn làm gì?" Trong giọng nói có thêm chút run rẩy.

Bao Lạc Kỳ ngược lại cũng không đổi vẻ mặt, trong tay anh cầm một cái khay, trong khay đặt một phần mì Ý, đi đến bên cạnh nói:

"Đoán là cô sắp tỉnh, đưa cơm tối cho cô."

"Tôi không đói bụng, anh nói cho tôi biết trước --" Lời còn chưa dứt đã bị một tràng tiếng kêu ùng ục cắt đứt.

Bao Lạc Kỳ nhìn cô đầy ý tứ.

Hồ Khả Khả không thể làm gì hơn là lúng túng ngồi xuống.

Đợi sau khi ăn xong, Hồ Khả Khả đắn đo nói:

"Tôi đang ở đâu đây?"

"Nhà của tôi." Bao Lạc Kỳ lời ít ý nhiều trả lời.

Hồ Khả Khả phát điên, tất nhiên là cô biết đây là nhà anh, nhà mình ở ba năm cũng không nhận ra, anh nghĩ là cô bị mất trí à?

Trọng điểm là tại sao cô lại ở đây chứ!

Bao Lạc Kỳ không cho cô cơ hội đặt câu hỏi, bưng khay đi ra ngoài, lại còn đóng cửa lại.

Hồ Khả Khả dù có chậm hiểu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bao Lạc Kỳ làm cô hôn mê rồi bắt cóc cô.

Bao Lạc Kỳ đưa cô từ Mỹ về nước rồi giam lỏng cô.

Nhưng mà điều làm cho Hồ Khả Khả không thể giải thích là, nếu như là chuyện cầu hôn chọc giận anh ta, Bao Lạc Kỳ tuyệt đối không có dễ nói chuyện như bây giờ, nhưng lại bắt giữ cô mà còn cho ăn uống hầu hạ, thật không giống với tác phong của Bao Lạc Kỳ .

Vậy nên vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?

Một lần nữa quay về căn phòng này khiến cho Hồ Khả Khả cảm thấy không thoải mái.

Mỗi một chỗ trong căn phòng này đều ngập tràn ký ức, đôi khi nhắc nhở Hồ Khả Khả .

Cô đã từng yêu sâu đậm một người đàn ông một cách hèn mọn như vậy.

Đến ngày thứ mười, Hồ Khả Khả rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cô quyết định tìm Bao Lạc Kỳ nói chuyện phải trái.

Nhưng khổ là, Hồ Khả Khả vừa xuống lầu thì đã gặp phải người phụ nữ mà đời này cô ghét nhất.

Cô ta hay là em gái -- Hồ Ý Nhiên đang ngồi trên ghế salon, cầm điện thoại của Bao Lạc Kỳ lướt lướt gì đó.

Tục ngữ thường nói gì nhỉ, oan gia ngõ hẹp.

Hồ Khả Khả thu hồi lại ánh mắt, đang chuẩn bị làm như không nhìn thấy gì đi lên lầu.

Hôm nay không phải là ngày lành để ra cửa, để hôm khác vẫn tốt hơn!.

Tất nhiên là Hồ Ý Nhiên cũng không nghĩ như vậy, Hồ Ý Nhiên cũng ngạc nhiên không kém gì cô, cô ta há mồm, trong đầu chợt xẹt qua một suy nghĩ.

Bao Lạc Kỳ gần đây không quan tâm cô, là bởi vì người phụ nữ này đã quay lại sao?

Tự đưa ra "kết luận" này, Hồ Ý Nhiên mở miệng gọi Hồ Khả Khả .

"Này!"

Hồ Khả Khả mắt điếc tai ngơ, bây giờ trong đáy lòng chỉ cảm thấy người này thật là đốc ác, một giây cũng không muốn nhìn thấy cô ta.

"Này! Cô tiện nhân này quay lại đây dụ dỗ anh Lạc Kỳ sao!"

Hồ Khả Khả dừng bước, xoay người híp mắt nói theo Hồ Ý Nhiên : "Cô nói đúng, mặt hàng như Bao Lạc Kỳ cô cũng coi trọng được."

"Cô bảo tôi là mặt hàng gì?" Ở cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Bao Lạc Kỳ .

Trước/38Sau

Theo Dõi Bình Luận