Saved Font

Trước/70Sau

Anh Rể

Chương 67: Sổ Tay Yêu Đương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Xe thể thao màu đỏ trực tiếp dừng trước bãi đỗ xe tập đoàn Châu Nhĩ, Tả Ninh bị Du Hạo Nam gắt gao nắm tay đi xuyên qua sảnh lớn, vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào thang máy chuyên dụng.

Có quá nhiều ánh mắt ngạc nhiên hoặc soi mói hướng vào cô, làm cả người cô không được tự nhiên, bất quá lực chú ý của cô đều để trêи người Du Hạo Nam.

Người đàn ông này rất thần kỳ, vừa bước vào công ty, trêи người liền tự động tỏa ra loại khí thế vương giả chói mắt, khiến cho mọi người ở đại sảnh nhường đường, sợ cản đường anh.

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, hai người vừa vào cửa văn phòng thì bên trong đã truyền đến tiếng cười khoa trương.

Cánh cửa mở rộng, Du Hạo Nam trực tiếp nắm tay Tả Ninh đi vào thì liền thấy Dương Cảnh Diệu đang ngồi trêи ghế của anh cười nghiêng cười ngã.

Nhìn thấy hai người kia vẫn tay trong tay như cũ, đầu tiên Dương Cảnh Diệu đánh giá Tả Ninh một chút, sau đó ánh mắt lại rơi ở trêи người Du Hạo Nam rồi không kiêng nể mà cười: "Haha haha... Cậu lại có thể xem loại sách này, cười chết tôi... Du Hạo Nam cậu quả thực... Cậu quả thực..."

Dương Cảnh Diệu nghẹn nửa ngày, vẫn không nghĩ ra từ gì thích hợp để hình dung nên chỉ có thể hướng Du Hạo Nam vươn ngón tay cái rồi gật đầu khen ngợi: "Nhân tài! Chân nhân mới!"

Từ lúc bắt đầu nhìn đến quyển sách trong tay Dương Cảnh Diệu thì cả khuôn mặt của Du Hạo Nam đã đen lại: "Từ khi nào cậu lại tùy tiện lục lọi đồ của tôi như thế?"

Dương Cảnh Diệu vô tội nhún nhún vai: "Không lấy a, nó nằm ngay trêи bàn, tôi vừa vào liền thấy."

Hắn giơ quyển sách về phía Du Hạo Nam cùng Tả Ninh, cố ý kéo dài thanh âm: "Làm sao —— nhanh chóng —— theo đuổi được —— người con gái mình thích."

Loading...

Du Hạo Nam không nhịn được nữa, anh buông tay Tả Ninh rồi bước lên lấy lại quyển sách, ai ngờ động tác của Dương Cảnh Diệu còn nhanh hơn so với con khỉ, hắn lập tức chuồn sang nơi xa, xong mở ra tiếp tục lớn tiếng đọc: "Làm thế nào để cải tạo hình tượng, tạo ra mị lực, nhanh chóng cùng người con gái bạn thích bắt đầu quan hệ thân mật, làm sao để nhanh chóng biết được nội tâm của người con gái ấy, làm sao nhanh chóng hấp dẫn người con gái bạn thích, khiến cô ấy hoàn toàn yêu bạn ...."

"Phốc!" Dương Cảnh Diệu lớn tiếng đọc làm Tả Ninh không nhịn được nữa mà cười ra tiếng.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Châu Nhĩ, mới vài phút trước cô còn tán thưởng khí thế vương giả của Du Hạo Nam, cư nhiên anh lại đọc cái gọi là "Bí kíp yêu đương"?

Tả Ninh cười, làm cho Du Hạo Nam tức giận vạn phần, cảm giác mặt mũi cả đời đều mất hết trong hôm nay.

Đều do cái tên đáng chết Dương Cảnh Diệu, nói là muốn nghỉ phép nửa tháng, còn hai ngày nữa mới đúng nửa tháng, bây giờ lại đột nhiên trở về công ty.

Nghĩ vậy, anh lập tức nhớ tới một vấn đề khác, thế là anh nhướng mày với Dương Cảnh Diệu đang cười: "Ngày đó chẳng phải cậu đánh cuộc với tôi, mặc áo quần vỉa hè đạp xe đạp đi quán bar thì cũng sẽ có không dưới 30 người phụ nữ đến tìm cậu sao? Như thế nào? Là bởi vì thua cuộc không dám gặp tôi nên mới muốn nghĩ phép?"

Gương mặt tươi cười của Dương Cảnh Diệu trong nháy mắt suy sụp, hai mắt nhìn xung quanh hai giây rồi đột nhiên ném quyển sách lên bàn, nhìn Du Hạo Nam và cười cười đắc ý: "Kỳ nghỉ của tôi còn hai ngày, thế cho nên, mọi chuyện kế tiếp, phiền chủ tịch tự mình xử lý."

Dứt lời hắn tựa như đánh thắng gà trống, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi văn phòng.

Liếc mắt nhìn quyển sách trêи bàn, nhìn ý cười trêи mặt Tả Ninh còn chưa hết, Du Hạo Nam đột nhiên tiến lên cầm lấy quyển sách xong lôi kéo tay Tả Ninh và nói: "Đi với tôi."

Tả Ninh bị anh kéo vào thang máy, sau đó lại bị kéo tới văn phòng viên chức ở tầng 37.

Mới vừa bước ra, ánh mắt của 40 - 50 người đồng loạt nhìn qua, Tả Ninh cả kinh không dám ngẩng đầu.

Du Hạo Nam đi thẳng đến chỗ một nhân viên nam rồi sau đó đưa quyển sách tới trước mặt người nhân viên đó xong nghiêm túc nói: "Chương Thần, sách của cậu."

Chương Thần bị chủ tịch gọi như vậy nhất thời bị dọa ngơ ngác đứng lên, hắn cầm lấy quyển sách, còn đang chưa biết nói gì thì liền nghe Du Hạo Nam nói: "Trong thời gian làm việc đọc sách không liên quan đến công việc, tôi hẳn là nên tịch thu, chỉ có điều bạn gái tôi ngại loại sách này khó coi, để trong văn phòng của tôi thấy chướng mắt, hiện tại trả lại cho cậu, không có lần sau."

Bạn gái?

Nhóm nhân viên nghe đến hai chữ này liền lập tức sôi nổi, cũng không màng chủ tịch đang ở đây mà ngay lập tức bàn tán nghị luận, ánh mắt không ngừng đánh giá Tả Ninh.

Mà giờ phút này Tả Ninh chính là nghĩ, cô ngại loại sách này khó coi lúc nào? Ngay cả bìa sách cô còn chưa chạm vào.

Từ từ... Dựa vào cái gì mà lại cảm thấy bạn gái người ta nói là cô?

Trả được quyển sách kia, sắc mặt Du Hạo Nam rốt cuộc giãn ra, anh đắc ý nắm tay Tả Ninh trở về, lúc đi còn không quên nói: "Loại sách này, nghe tên liền ghê tởm, lúc trước tôi nên trực tiếp ném đi."

Một mảnh bát quái đằng sau, Chương Thần thật vất vả mới từ trong trạng thái ngây ngốc định thần lại, hắn lầu bầu: "Rõ ràng là đọc vào lúc nghỉ trưa, chủ tịch lại một hai nói tôi đọc trong giờ làm việc? Lúc trước còn không thấy chủ tịch nghiêm khắc như vậy, đọc quyển sách còn bị tịch thu, lại còn là tự mình làm...."

Về tới văn phòng, Tả Ninh còn chưa kịp nói gì thì liền bị Du Hạo Nam kéo vào trong ngực rồi hung hăng hôn một hồi.

Đang lúc ý loạn tình mê thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thư ký bên ngoài nói: "Chủ tịch, Trương tổng và Minh tổng đều tới rồi."

Du Hạo Nam lưu luyến buông môi Tả Ninh xong thấp giọng nói bên tai cô: "Ở đây chờ tôi, rất nhanh sẽ trở về."

Thẳng đến khi anh rời đi một lúc lâu, Tả Ninh mới định thần, nhớ tới chuyện lúc nãy ở rạp chiếu phim, cô có thể hiểu được ý tứ Du Hạo Nam nói "Chờ anh" là có ý gì.

Nhưng mà... Quan hệ giữa bọn họ đến tột cùng là gì? Sự việc kia có phải tới quá nhanh? Cô thật sự đã chuẩn bị tốt sao?

10 phút sau, Tả Ninh rời khỏi văn phòng của Du Hạo Nam, ra bên ngoài đứng lề đường gọi taxi.

Cô biết làm như vậy sẽ chọc giận Du Hạo Nam nhưng cô vẫn có chút sợ hãi, muốn chạy trốn.

Bên ngoài là khung cảnh khu thương nghiệp phồn hoa, cho dù còn chưa tới giờ tan tầm cao điểm nhưng cũng rất khó bắt taxi, cả nửa buổi cũng không thấy một chiếc.

Cô mới lấy ra di động chuẩn bị hẹn xe riêng thì di động lại vang lên, màn hình hiển thị: Thu Dật Mặc.

Nói thật, hiện tại cô sợ nhất là nghe điện thoại của Thu Dật Mặc, nhìn cái tên trêи màn hình, cô lại không dám dập máy.

Ấn nghe, bên kia lạnh lùng nói hai chữ: "Ở đâu?"

"Phim trường."

"Em xác định không nói dối?"

"Đương nhiên." Cô không tin Thu Dật Mặc sẽ gọi cho Thu Dật Bạch hỏi cô có ở đó không.

Sau đó bên kia không nói gì nữa, cư nhiên đã tắt máy.

Trong khi cô đang nghĩ ngợi kỹ thuật nói dối của mình đã tiến bộ không ít thì một chiếc xe Audi màu đen dừng ở trước mặt cô.

Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh băng của Thu Dật Mặc: "Đây là phim trường?"

Tả Ninh trong nháy mắt cứng đờ, dừng vài giây mới xấu hổ cười cười: "Thật trùng hợp a, Tổng giám đốc Thu sao lại ở đây?"

"Công ty của tôi chỉ cách nơi này hai con phố, em nói xem sao tôi lại ở đây?" Thu Dật Mặc nhìn lướt qua tập đoàn Châu Nhĩ phía sau cô: "Tới tìm Du Hạo Nam sao? Anh ta lại không tự mình đưa em về?"

"Không phải, không phải." Tả Ninh không ngừng lắc đầu: "Tôi chỉ đi ngang qua."

"Lên xe."

"Không cần, tôi gọi taxi trực tiếp trở về phim trường, ở đó còn nhiều việc đang chờ tôi xử lý."

"Lên xe." Dừng một chút, anh lại nói thêm: "Đừng để cho tôi nói đến lần thứ ba."

Trước/70Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Sài Thất Tiểu Thư