Saved Font

Trước/56Sau

Anh Thắng Thế Giới

Chương 31: Con Nít Hư

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đàm Lê từng hết lòng tin tưởng vào một cái ‘chân lý‎’: cách tốt nhất để loại bỏ tin đồn, đó là dùng một cái tin đồn kỳ quái hơn để thay thế nó.

Vì thế mà cô tự thể nghiệm.

Cuối cùng thì cái giá phải trả có hơi lớn.

Đàm Lê kể xong đoạn sự tích vinh quang này, Thịnh Nam bên kia điện thoại cười muốn điên.

“Ha ha ha ha ha đờ mờ anh Lê cậu đúng là nhân tài luôn đó! Ha ha ha ha sao cậu có thể nghĩ đến kiểu hôn dã chiến vậy! Hơn nữa qua mặt người ta rồi nói hưu nói vượn lại đụng ngay trước mặt chính chủ ha ha ha ha…..”

Đàm Lê đi vào thang máy, ấn nút.

Sau đó cô khẽ liếm môi, hơi híp mắt, có chút khó chịu: “Anh ấy đi ra ngoài gọi điện thoại, tớ làm sao mà ngờ được anh ấy lại vừa lúc đọc tin nhắn trong nhóm đâu chứ?”

“Ha ha ha—-chậc?” Thịnh Nam ngừng cười, nghi ngờ hỏi, “Sao cậu biết lúc đó anh ta đang làm gì? Dùng câu đi ra ngoài nghe cứ như cả hai đang ở cùng nhau thế?”

“Thì đúng là bọn tớ ở cùng nhau mà.”

“Hả?? Là loại một đêm trong một căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất với cửa sổ sát đất cùng phong cảnh đẹp đẽ….cùng nhau ở đó sao?”

Đàm Lê khựng lại, khẽ cười hừ một tiếng: “Tiệm photocopy.”

“Ùi, không thú vị.”

Thang máy ‘tinh’ một tiếng, ngừng ở lầu 6.

Đàm Lê nâng cánh tay phải lên nhìn đồng hồ, rồi dưới ánh mắt kinh sợ của người phía sau bước ra khỏi thang máy.

“Không hàn huyên với cậu nữa, tớ có chút việc bận.”

“Hôm nay không phải cuối tuần sao? Một sinh viên như cậu vào cuối tuần, sao cuộc sống còn bận rộn hơn học sinh cuối cấp ba là tớ thế?”

“Câu lạc bộ Esport 9 giờ sáng nay sẽ tổ chức phỏng vấn vòng hai cho tân sinh viên nhập đội, nói tớ nhất định phải đến xem qua….”

Đàm Lê dừng bước chân.

Cô lui về sau nửa bước, nghiêng đầu nhìn về cái bảng hướng dẫn dán trên thang máy.

Đàm Lê: “Ố.”

“Sao đấy?” Thịnh Nam hỏi.

“Tầng này hình như có, phòng máy tính?” tầm mắt của Đàm Lê lướt xuống, tiếp tục nhìn lướt, “Thường thì không có quá nhiều phòng máy tính đâu, câu lạc bộ Esport mượn phòng phỏng vấn cao cấp như vậy sao?”

Thịnh Nam do dự thử phỏng đoán: “Đó cũng có thể là nội dung vòng hai đấy, thi máy tính?”

Đàm Lê bật cười.

Dựa theo số phòng mà Cát Tĩnh gửi đến, Đàm Lê đi dọc hết một đoạn hành lang dài để tìm, đồng thời cũng không để ý lắm mà nói: “Cậu cho rằng đây là cuộc thi máy tính cao cấp à? Thi cái gì—-”

Từ ‘máy’ chưa kịp bật ra khỏi miệng, Đàm Lê ngừng ở phòng 617, trước mặt là phòng máy tính.

Đối diện là một phòng đầy máy tính

Đàm Lê: “…..”

Đàm Lê thở dài quay người lại, dựa lên trên tường sau cửa: “Cậu nói đúng.”

“Hả?”

“Tớ và các thành viên câu lạc bộ quả nhiên không có lối suy nghĩ chung đường, tớ còn tưởng rằng tương lai bốn năm tới của mình sẽ bị quăng vào một cái động tối mù nữa đấy.”

“Ha ha ha ha vậy nên đúng là thi máy tính à? Quả nhiên không hổ là câu lạc bộ Esport—–”

“Anh Lê, em đến rồi à!”

Một âm thanh phấn khởi vang lên cắt ngang cuộc đối thoại. Đàm Lê ngẩng đầu nhìn về hướng hành lang dài, chỉ thấy một đàn anh nào đó bên trong câu lạc bộ mà cô không nhớ tên đang dẫn một tân sinh viên lại đây.

“Buổi tối tám sau.” Đàm Lê nói tạm biệt với Thịnh Nam rồi tắt điện thoại. Cô liếc mắt nhìn tân sinh viên mới vào đội kia: “Đây là đến phỏng vấn vòng hai?”

“Đúng, thuộc nhóm đầu tiên.”

“Lê Tử, em đến sớm vậy?” Cánh cửa bên cạnh Đàm Lê thò ra một cái đầu.

Đàm Lê quay lại, “Đàn anh Cát Tĩnh.”

“Ôi chao, không cần khách sáo vậy đâu, em là thần tượng của anh mà.” Cát Tĩnh ngoắc đầu ý bảo dẫn nam sinh kia đi, “Cho bọn họ vào thôi, nhóm đầu tiên có thể bắt đầu rồi.”

“Vâng.”

Chờ một nhóm đi vào bên trong cánh cửa, Cát Tĩnh mới canh cửa bảo: “Hôm nay thời gian phỏng vấn có thể sẽ khá dài, anh đã cố tình đẩy thời gian lên, muốn bảo em đến trễ một chút. Không ngờ em lại đến sớm vậy.”

Đàm Lê: “Tiêu chuẩn cho buổi phỏng vấn hôm nay là?”

“Câu lạc bộ Esport mà, đương nhiên là muốn xem trình độ thực tiễn.” Cát Tĩnh kiêu ngạo hất ngực, “Chúng ta sẽ lựa ra năm người có trình độ cao nhất trong câu lạc bộ, bọn họ sẽ thay phiên nhau ra trận, solo với các tân sinh viên đến phỏng vấn.”

“Thắng là đậu?”

“Đâu, không đến mức thế, nếu làm thế thật thì câu lạc bộ Esport sẽ chiêu mộ không ra người thì phải làm sao bây giờ? Cát Tĩnh cười đùa, “Chỉ cần kiên trì 7 phút không gục là được.”

Đàm Lê gật đầu, “Vòng hai đã là thực chiến rồi, vậy vòng ba thì làm cái gì bây giờ?”

“Vòng ba?”

“Ừm.”

“….”

Trầm mặc một hồi, Đàm Lê ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt xấu hổ đến mức muốn lùi về sau của Cát Tĩnh: “Các anh không phải là…không có vòng ba đấy chứ?”

Cát Tĩnh: “À, này, đội trưởng nói ba vòng phỏng vấn tốn quá nhiều thời gian và sức lực, câu lạc bộ Esport của chúng ta không cần hoa hòe, vậy nên không phải nhiều vòng đến vậy….”

“Nói thật á?”

Cát Tĩnh bỏ đi giãy dụa, ủ rũ nói: “Nói thật thì dù người báo danh tham gia đúng là có tăng, nhưng phần lớn đều là vì Tần Ẩn nên mới vào góp vui. Sau vòng phỏng vấn đầu tiên số người trụ lại căn bản không cần đến đợt hai nữa là.”

Đàm Lê chậc chậc vài tiếng: “Đúng là nghe đau lòng quá đi.”

Cát Tĩnh: “……”

Nghe cái giọng điệu này lấy đâu ra chút đau lòng cơ chứ.

Cát Tĩnh tang thương không bao lâu đột nhiên nhớ ra, anh ta thần thần bí bí nhìn ngó bốn phía, sau đó lôi kéo Đàm Lê hỏi: “Lê Tử này, trong trường có đồn rằng, Tần Ẩn là bạn trai em, thật hay giả vậy?”

“Giả đó.” Đàm Lê trả lời không hề nghĩ ngợi.

Cát Tĩnh nhẹ nhàng thở ra: “Anh đã nói mà. Cuối tuần vừa rồi em còn muốn để cậu ta xa lánh em, sao lại đột nhiên biến thành quan hệ bồ nhau rồi chứ? May mà anh không tin.”

Đàm Lê: “Thật ra bọn em đã làm hòa rồi……”

Cát Tĩnh: “Quả thật thì cậu ta có cơ sở lý thuyết về Esport, vòng một anh không có cơ hội để đánh rớt cậu ta, vậy nên anh đã để vòng hai cậu ta thi đấu với đàn anh rồi, nhất định trong vòng 7 phút có thể hạ gục cậu ta—-em yên tâm, cậu ta chắc chắn sẽ không vào câu lạc bộ này được đâu!”

Cát Tĩnh hưng phấn nói xong thì nghi hoặc ngẩng đầu: “Em vừa mới nói gì sao?”

Đàm Lê: “….Không có gì.”

Đàm Lê: “Có điều mọi người không muốn dùng độ nổi tiếng của anh ấy sao? Em thấy hiệu quả rất rõ ràng mà, đâu cần vì em mà ảnh hưởng đến việc nạp thành viên vào câu lạc bộ.”

Cát Tĩnh nghiêm túc đáp: “Phần này bọn anh cũng thận trọng bàn bạc qua rồi. Danh tiếng mà bình hoa mang lại không phải thứ bọn anh muốn, thực lực mới là quan trọng nhất.”

Đàm Lê theo bản năng muốn nói thay cho Tần Ẩn: “Anh ấy cũng đâu phải bình hoa….”

“Lê Tử à, anh chính là fan trung thành của em, không hề bỏ qua một buổi livestream nào cả.” Cát Tĩnh chua chát mở miệng, “Lần em dẫn cậu ta anh cũng đã xem qua, cái cách cậu ta thao tác chim băng kia, còn bảo không phải bình hoa à?”

Đàm Lê dừng lại những lời muốn nói.

Tâm tình Cát Tĩnh rơi lộp bộp: “Anh không có ‎ý gì khác, Tần Ẩn làm phụ trợ lần đó có tầm nhìn rất tốt, nhưng mà thao tác và tốc độ tay quả thật….”

“Không sao đâu,” Đàm Lê liếc mắt cười cười, “Em hiểu mà. Các anh tuyển người muốn thực lực tốt, chuyện này rất bình thường.”

Cát Tĩnh nhẹ nhàng thở ra: “Nếu em muốn để cậu ta nhập đội thì anh sẽ nói chuyện riêng với đội trưởng?”

“Không cần, cứ như bình thường là được.”

Đàm Lê ngừng một lát, cười nhạt mà nói: “Khắc nghiệt chút cũng tốt, không vào được là do thực lực của anh ấy không đủ, còn nếu vào được, thì ít nhất cũng sẽ không bị người khác gọi là bình hoa vào đội là do quan hệ—-tuy rằng người ấy thoạt nhìn sẽ không để ý đâu, nhưng mà cũng không nên nhận phải những chỉ trích không đáng.”

Trên mặt Cát Tĩnh dường như có biểu cảm không tốt cho lắm, trùng hợp lúc này trong phòng có người đi ra ngoài gọi anh ta, anh ta vội đáp lại: “Bên trong chắc là thiếu người, anh đi vào trước.”

“Được, cảm ơn đàn anh nhé, lát gặp lại.”

“Ừm…ừm.”

Chờ Cát Tĩnh quay đi, trước cửa phòng, khóe miệng và đuôi mày Đàm Lê kéo ra một nụ cười nhạt nhẽo.

Cô nhích đến gần sát tường, lọn tóc quăn xõa xuống dưới, bị cô xem như cơn phiền toái thổi phăng đi. Cô duỗi tay theo bản năng lục túi tìm hộp kẹo.

Sau đó đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Cô đâu cần phải nói như thế.”

“——”

Âm thanh lạnh lùng mà dễ nghe, trong hành lang trống vắng dài hoằng, càng thêm công nhận sự gợi cảm ngày một rõ ràng.

Đàm Lê nghe mấy lần liền thuộc tận tim, nhưng vẫn có chút bất ngờ. Cô quay đầu lại nhìn thấy ở cách vách cửa phòng học mở ra, một thanh ảnh mảnh khảnh bình tĩnh đi ra. Đàm Lê ngẩn ra một giây, khóe mắt cong xuống.

“Tôi nói gì cơ?”

“Nói lời bảo vệ tôi.”

“Ỏ, tôi nói bảo vệ anh khi nào, anh trai nhỏ này, anh có thể bớt tự mình đa tình một ít đi có được không?”

“….”

Tần Ẩn nhấc mi, đôi con ngươi đen nhánh nhàn nhạt liếc nhìn cô. Anh tiến lên rồi dừng lại bên cạnh cô: “Như cô nói, tôi không thèm để ý, và thậm chí xác suất lớn hơn nữa là tôi sẽ không nghe được những lời mà anh ta vừa nói.”

Ý cười của Đàm Lê nhạt đi.

Tần Ẩn: “Nếu cô gặp phải người có tính khí nhỏ nhen, thì cô đã đắc tội người ta rồi.”

Đàm Lê không thèm để ý quay đầu đi, dựa người vào trên cửa, vô tình thốt lên ‘ồ’.

Tần Ẩn: “Huống hồ chi, ý của anh ta chỉ muốn lấy lòng cô.”

“…….”

Đàm Lê nhịn một hồi.

Thật ra tính nhẫn nại của cô rất tốt, ít nhất là cô đã cho rằng như vậy. Từ nhỏ đến lớn gặp phải các loại kỳ quặc, bị chỉ trích hoặc không hợp ý người ta, cô vẫn có thể tự dạy bản thân hãy mỉm cười đối mặt.

Nhưng mà đối diện với Tần Ẩn, không biết lý do gì đã khiến cho loại nhẫn nại này cứ khan hiếm đi từng chút.

Cũng có thể là có rất nhiều.

Nhưng cô lại không thể kiềm được.

Đàm Lê dựa vào trên mặt tường lười biếng nghiêng đầu qua, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, nhưng độ cong kia lại phảng phất cả sự sắc bén.

“Anh trai nhỏ à, anh muốn là thầy dạy giáo dục công dân cho tôi à? Đáng tiếc tôi không phải đã nói với anh rồi sao, tôi là kiểu người không hiểu rõ và không tôn trọng các quy tắc xã giao bất thành văn—nếu không thì sao tôi lại không có bạn bè, đúng không?”

Tần Ẩn không đáp.

Vài giây, cũng có thể là hơn mười giây trôi qua, anh cứ thế mà nhìn cô.

Dùng đôi mắt đen láy xinh đẹp kia lặng lẽ nhìn, lạnh lùng và thản nhiên tựa như tùy thời cũng có thể câu lấy lòng người.

Đàm Lê nhịn không được, cô đành tựa sát cửa, không tim không phổi cười: “Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi là một kẻ hư hỏng chưa từng yêu đương bao giờ—nên nhìn vào sẽ nghĩ rằng anh thích tôi đấy.”

Tần Ẩn không thèm để ‎ đến phản kích của cô, đôi mắt rũ xuống. Ở khoảng cách gần như vậy, những sợi lông mi tinh mịn và dài cong ấy, Đàm Lê dường như có thể đếm được rõ ràng.

Cô thất thần, nghe thấy anh hỏi.

“Tại sao lại bảo vệ tôi?”

Đàm Lê lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô quay đi di di mũi chân dưới đất, gót chân không theo nhịp điệu và tiết tấu gì chọt chọt lên vách tường: “Không có mà, chỉ là bao che khuyết điểm thôi.”

Cô nghe thấy bên tai là tiếng cười khinh khỉnh: “Tôi là khiếm khuyết của cô ư.”

Trong lòng khiển trách rằng tại sao mà chỉ với tiếng cười trào phúng khe khẽ thế thôi cũng dễ nghe đến thế, cứ như cố tình khiêu khích vậy, nhưng trên mặt Đàm Lê vẫn bình tĩnh: “Nói thế nào thì cũng là mối quan hệ cùng nhau tiến lên mà.”

Cô bổ sung thêm, “À, tiến ngược hướng.”

Tần Ẩn im lặng một hồi, đại khái là tiếp nhận lấy và đưa ra kết luận: “Lần sau đừng làm chuyện tốn công vô ích như vậy.”

“Hả?”

“Nếu tôi không nghe thấy, vậy chẳng phải là chỉ trích không lọt tai sao?”

“Tôi cũng không phải là vì—”

Đàm Lê muốn biện giải lại bị áp về, cô nghiêng người phủ lên trên người nọ, nhếch môi nhìn anh mà hỏi: “Sao anh biết được, không phải là vì tôi phát hiện ra anh nên mới nói như vậy?”

“?”

“Nói không chừng, tôi cố ‎ nói thế để anh nghe thấy, muốn anh chịu phục tôi thì sao?”

“…….”

Cô gái cười phóng túng.

Ánh mắt không nhấp nháy cùng dáng vẻ rõ ràng như một con nhóc trứng thối không tim không phổi

Hành lang dài trở nên yên tĩnh, gió phất qua.

Đàm Lê nghe thấy người nọ cất tiếng cười khàn khàn.

“Muốn thu phục ai,” Người nọ nheo mắt lại, lạnh lùng nhưng quyến rũ hỏi, “Nhóc con hư hỏng?”

Trước/56Sau

Theo Dõi Bình Luận