Saved Font

Trước/37Sau

Anh Tôi

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit by Mặc Hàm

Giờ phút này mẹ Liên Tranh không phân biệt được mình rốt cuộc là muốn nghe lời nói thật hay là muốn nghe lời nói dối.

Khi Liên Tranh hỏi như vậy, mẹ Liên Tranh phản bác theo bản năng, “Mẹ không biết.”

Bà rất sợ, rất sợ nghe Liên Tranh thừa nhận, bà tình nguyện giả ngu, nhưng câu hỏi ngược này không thể nghi ngờ là câu trả lời rõ ràng nhất.

“Mẹ.” Liên Tranh không tự chủ được mặc quần áo xong đứng dậy, đi ra ban công, độ cao hai mươi mấy tầng, nhìn xuống còn có chút choáng váng, “Ba con có biết không?”

“Biết cái gì? Con đừng nói bậy, con chỉ cần nói con chuyển nhà, tự mình thuê một phòng cũng được…” Mẹ Liên Tranh nói chuyện có chút lộn xộn, “Tiền không đủ thì đừng gửi về nhà, trong nhà tạm thời không thiếu, ba con bây giờ có thể đi lại.”

“Mẹ… con và Chu Lạp…” Liên Tranh lui về phía sau một bước, thân ở trên cao, làm cho hắn đầu váng mắt hoa, tim đập nhanh hơn.

Mẹ Liên Tranh đại khái là không có ở nhà, trốn ở bên ngoài gọi điện thoại, thanh âm kiêu ngạo kích thích màng nhĩ Liên Tranh, “Mẹ nói… Đừng nói Chu Lạp… Mẹ bảo con về nhà bây giờ! ”

Hai chữ “Chu Lạp” giống như là tai họa không kịp tránh được, mẹ Liên Tranh nơm nớp lo sợ, không rõ logic, “Nếu không con về nhà đi… thành phố cũng không tốt như vậy… con về nhà… rồi kết hôn…”

“Mẹ.” Liên Tranh cắt ngang nói, “Con có thể mang Chu Lạp về nhà không?”

Điên rồi.

Bên tai truyền đến nhiệt độ điện thoại di động nóng lên, mẹ Liên Tranh hiểu rõ mang Chu Lạp về nhà là có ý gì.

Không phải là mang bạn bè bình thường về nhà, mà là đổi thành một loại thân phận khác, một loại thân phận khó có thể mở miệng.

“Liên Tranh con có biết con đang nói cái gì không?” Người mẹ vừa rồi còn cố nén cảm xúc, thanh âm đột nhiên run rẩy, “Con về nhà kết hôn không tốt hơn sao… con đã nói với mẹ… con có phải vào thành phố mới mắc chứng bệnh này không… Ôi, ôi! ”

Liên Tranh trầm mặc, hắn vốn tưởng rằng đây là chuyện rất dễ dàng mở miệng, hắn từng tưởng tượng qua rất nhiều loại khả năng, nghĩ tới rất nhiều lý do.

Nhưng thật sự khi mẹ hắn đè nén khóc lóc hỏi hắn, hắn mới phát giác khó khăn như vậy.

“Có phải Chu Lạp hắn làm con… Liên Tranh con trước kia cũng không có…”

“Không phải.” Liên Tranh vẫn lui, lui đến trước cửa sổ sát đất, vừa lúc có thể ngồi trên sô pha, nửa phần thân thể nghiêng ra khung cửa sổ.

“Là con quấn lấy anh ấy, là con chủ động, anh ấy hết cách nên mới đồng ý.”

Đầu dây bên kia, mẹ Liên Tranh kêu lên một tiếng rồi, “Con đừng nói nữa… con chính là bởi vì đi thành phố…”

Chuyện kinh thế hãi tục như vậy, mẹ Liên Tranh nghe cũng không dám nghe, huống chi Liên Tranh còn đang nhận trách nhiệm.

“Thật sự không liên quan gì đến anh ấy.” Liên Tranh gian nan mở miệng, dù sao cũng phải tàn nhẫn với một phương, “Là con không thể rời khỏi anh ấy, lúc anh ấy không để ý tới con, cả người con không có hứng thú làm gì cả, còn đuổi con đi, lúc ấy con đã chết tâm, con vừa nghĩ đến anh ấy muốn kết hôn, trong đầu con như bị hồ dính….Mẹ, thực sự, không phải là anh ấy không thể rời khỏi con, con rời khỏi anh ấy thì sẽ chết.”

“Chu Lạp không giống, anh ấy có thể thương tâm vài ngày, cho dù vẫn còn để trong lòng, nhưng anh ấy còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, mà ra ngoài làm việc, con không được..con không làm được…hiện giờ con chỉ muốn anh ấy thôi… “

“Con chưa bao giờ nghĩ đến… Muốn làm gì cho người khác… Có thể duy trì áo cơm trong gia đình là ổn… Nhưng bây giờ con nghĩ ở với anh ấy có thể tốt hơn một chút, hàng ngày dậy sớm làm quán ăn vặt…”

“Con như vậy còn có thể kết hôn với ai… Trong đầu con đều là anh ấy…”

Cả đời mẹ Liên Tranh chưa từng nghe qua lời chua xót, lần đầu tiên nghe được là từ miệng con trai mình nói ra, vẫn là đối với một người đàn ông.

“Làm bậy rồi!” Mje Liên Tranh ôm điện thoại, tiếng khóc cũng mơ hồ, “Con nói cái này gọi là gì! Những người khác nghe thấy, sẽ nghĩ rằng con bị bệnh!”

Liên Tranh nhìn gạch men, đếm từng viên một. Hắn bị bệnh sao? Bằng không mình làm sao có thích Chu Lạp hết thuốc chữa, muốn sống muốn chết, mặt dày mày dạn.

“Anh ấy thật sự đặc biệt tốt…” Liên Tranh không biết nên nói như thế nào, nói từ đâu, mẹ hắn mới có thể cảm nhận được cảm giác được vị trí của Chu Lạp trong lòng hắn.

“Ai cũng bảo con kết hôn, nói đi cũng nói lại đều là nói có người quan tâm đến con.?”Liên Tranh đã đếm xong gạch rồi nhìn rào chắn, có bao nhiêu cây, bình thường cũng không chú ý tới, lúc này lại rất tò mò về nó.

“Không ai giúp đỡ nhiều như vậy, không ai tâm đến con nhiều thế cả, con không ở nhà, anh ấy cũng lười làm cơm…” Chu Lạp người này, chính là động lực lớn nhất của Liên Tranh, khi nhắc đi nhắc lại, ngay cả chút sợ hãi trong lòng hắn cũng dần dần tiêu tán.

“Mọi người nhất định sẽ thích anh ấy…” Ngay sau đó Liên Tranh lại nói, “Con thật sự không thể rời khỏi anh ấy, không nỡ để anh ấy chịu tủi thân.”

Nghe Liên Tranh nói như vậy, mẹ hắn gần như suy sụp, “Vậy con muốn mẹ và ba con phải làm sao bây giờ… Sau này mọi người nói sao về con đây… con không nỡ để cậu ta chịu tủi thân, con liền nhẫn tâm nhìn ba mẹ mình khó chịu. ”

Đây không phải là lựa chọn, Liên Tranh không muốn từ bỏ bất kỳ người nào.

“Vậy thì làm sao bây giờ…” Liên Tranh đếm lan can xong, nhìn chăm chú vào không trung trống trải phía trước, “Mẹ, mẹ nói nhảy từ ban công nhà Chu Lạp xuống còn sống không?”

Nhà Chu Lạp ở hơn hai mươi tầng, lúc mẹ Liên Tranh đứng qua nhìn, cũng cảm thấy hai chân nhũn ra.

Thậm chí không dám suy nghĩ nhiều ý của Liên Tranh, nín thở, dừng lại nức nở, “Con muốn làm gì! Đừng dọa mẹ!”

“Không phải.” Liên Tranh dừng một chút, “Con không nghĩ tới nhảy xuống, con chỉ là ví dụ… Nếu quả thực bắt con cắt đứt với anh ấy, nó không khác gì con nhảy ra khỏi ban công này. ”

Mẹ Liên Tranh bị cách nói này của Liên Tranh dọa sợ, trong cổ họng phun ra mấy từ giả định, ngay sau đó liền không nói nữa.

Hắn không biết nên an ủi mẹ mình như thế nào, trong đầu không sắp xếp được ngôn ngữ hoàn chỉnh, nghĩ đến đâu nói đó, “Nghỉ lễ con dẫn Chu Lạp về thăm hai người được không?”

“Đừng trở về!” Con trai còn muốn dẫn đàn ông về nhà ra mắt giới thiệu, tư vị trong lòng mẹ Liên Tranh không biết nên là gì.

“Không ăn tết sao?” Thời gian cần tiếp thu phải dài hơn chút sao?

“Đừng trở về…”

Tựa hồ vẫn là không được, nên làm cái gì bây giờ, tựa hồ còn muốn nghĩ biện pháp, Liên Tranh tiếp tục nói, “Chúng con không để cho mọi người nhìn thấy, không làm cho mọi người khó chịu, đưa đồ về xong con đi ngay.”

Hắn không thể trở về một mình, không thể bỏ Chu Lạp ở nhà một mình. Quá trình nhất định phải tàn nhẫn một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn một người mạnh mẽ chống đỡ.

Tiếng máy hút mùi trong phòng bếp đã sớm không còn, Liên Tranh không chú ý tới mà thôi, kết cấu trong nhà nhỏ, hiệu quả cách âm cũng không tốt, Chu Lạp dán vào vách tường đứng một hồi lâu, thẳng đến khi Liên Tranh cúp điện thoại mới đi ra ngoài.

“Nói xong rồi.” Chu Lạp lặng lẽ đi tới phía sau Liên Tranh, hắn nghe được thanh âm mới quay đầu lại.

“Ừm, có phải anh nghe thấy hết rồi không??” Liên Tranh thuận tay kéo anh đến ngồi bên cạnh, hai người chen chúc trên sô pha, cùng nhau nhìn ban công ngẩn người.

“Nghe thấy”

Nghe được từ lúc nào? Từ lúc Liên Tranh nói hắn không thể rời khỏi mình.

Chu Lạp đang nghiêm túc suy nghĩ lời Liên Tranh nói, nếu hắn rời đi, mình thật sự có thể tiếp tục cuộc sống như không có chuyện gì xảy ra sao?

Có vẻ như nó không thể.

Giống như là người chưa từng thấy ánh sáng, anh sẽ không đòi hỏi xa vời, nhưng một khi nhìn thấy một chút điểm sáng, anh sẽ khao khát nhìn về hướng kia, nhìn về phía trước.

Nhưng đột nhiên cắt đứt ý niệm trong đầu anh, anh còn có thể thích ứng với những ngày u ám không có mặt trời sao?

Nhược điểm lớn nhất của con người chính là lòng tham, sau khi có một chút, hắn sẽ muốn một đường, có một đường, hắn sẽ muốn một mặt phẳng, càng lúc càng nhiều, vô cùng vô tận, chỉ có tham lam, không điểm dừng.

Tình yêu cũng vậy.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu Lạp học theo ngữ khí của Liên Tranh hỏi ngược lại hắn.

Liên Tranh cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn Chu Lạp, “Dễ mà… Anh chờ…”

Nhìn Liên Tranh đứng dậy đi vào phòng ngủ, phòng ngủ truyền đến tiếng lục lọi, rất nhanh người lại từ bên trong đi ra, trong tay cầm một tấm thẻ.

“Đây là cái gì?” Chu Lạp kéo cằm có chút khẩn trương hỏi.

“Tiết kiệm tiền cưới vợ.” Liên Tranh nhét thẻ vào tay Chu Lạp, “Tiền lương em chia làm ba phần, trong này có một phần, còn không nhiều lắm, muốn mở cửa hàng làm lễ vật cho anh, nhưng còn chưa tiết kiệm đủ.”

Móng tay cọ cọ vào con số nhô ra trên thẻ ngân hàng, Chu Lạp tựa hồ cảm giác bị kẹt lại nóng lên, giống như nâng niu tấm lòng của Liên Tranh

Chu Lạp cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

“Không đủ… Vậy vẫn đưa cho anh? “Chu Lạp muốn thoải mái một chút, âm điệu run rẩy đã bán đứng anh

“Không tiết kiệm đủ, đưa cho anh trước, anh cũng phải về nhà với em.” Liên Tranh nắm chặt cổ tay Chu Lạp, mặc niệm nói, Chu Lạp, đừng run, em đáng để anh tin tưởng, để cho anh ỷ lại

“Bị đánh, bị mắng đều phải ở bên cạnh em, bị đánh anh trốn sau lưng em.”

Lực đạo trên cổ tay hơi gia tăng, lại nghe được thanh âm Liên Tranh vang lên, “Chạy không thoát đâu, anh.”

Trước/37Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Khí Nữ Chi Đế Phi Khuynh Thế