Saved Font

Trước/17Sau

App Địa Ngục

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Lúc này chỉ còn một phút rưỡi nữa là trò chơi kết thúc.

Tốc độ mặc quần áo của nữ quỷ chết đuối càng lúc càng nhanh, cuối cùng hầu như cứ năm giây là có thể mặc xong một món. Bạch Ngôn đưa cả quần áo trẻ em qua, nữ quỷ vẫn tiếp tục chồng lên người mà mặt không biến sắc, cũng không biết với thân hình to cao của nó thì làm sao mặc lên được.

Nữ quỷ mặc nhiều quần áo như vậy nhưng thân hình không hề to lên, bởi vì tất cả quần áo mặc lên người đều bị hút vào trong cơ thể nó. Nữ quỷ vừa mặc quần áo vừa nhìn chằm chằm vào Bạch Ngôn. Hắn biết chị đại chết đuối vẫn còn nhớ thương lớp da của hắn, muốn lột lớp da trên người hắn ra làm quần áo.

Bạch Ngôn đếm số quần áo còn thừa, cảm giác tai họa ập xuống đầu càng ngày càng lớn.

Hắn nhìn tủ quần áo trống rỗng, trong lòng thở dài. Hắn cảm thấy trò chơi này rất hay, câu chuyện về một nhà bốn người đầy tính nhân văn, nội dung câu chuyện được xây dựng rất chân thực, chơi cũng rất thú vị. Nhưng nếu chết ở đây thì không thể chơi phần sau, vậy thì lỗ quá.

Bạch Ngôn vừa nghĩ đến việc hôm nay có thể phải chết ở đây thì bàn tay bỗng run lên.

Suy cho cùng hắn cũng sợ chết.

Bao nhiêu năm nay, hắn chỉ gặp được một người không sợ chết ở bên cạnh mình.

Lại đưa một món quần áo cho nữ quỷ, Bạch Ngôn liếc nhì tình hình bên Sở Phù, tâm trạng tốt hơn một chút.

Lúc mày xui xẻo, nhìn thấy bên cạnh có một ngươi còn xui xẻo hơn mày thì tâm trạng sẽ tốt lên rất nhiều.

Đối với một kẻ như Bạch Ngôn, câu này lại càng đúng hơn.

Lúc đó Bạch Ngôn chọn giúp Sở Phù là vì tìm đối tượng thí nghiệm, nếu chuyện không ổn thì còn có người làm một bia đỡ đạn.

Bây giờ xem ra đừng nghĩ đến chuyện để người ta làm bia đỡ đạn nữa, trong trò chơi này một người đối ứng với một con quỷ, không ai thoát được. Nhưng cô em này có thể tạo tác dụng điều chỉnh tâm trạng, không uổng công cứu người này.

Bên Sở Phù, quỷ đói đã chén hết toàn bộ thức ăn, ngay cả đống đồ hư thối biến chất mốc meo buồn nôn kia cũng ăn sạch.

Sau khi ăn xong những thứ này, quỷ đói tự nhiên nhớ đến bên cạnh nó còn có một con người.

Mùi vị của người sống tất nhiên ngon hơn thức ăn quá hạn biến chất bốc mùi rồi.

Vậy nên con ác quỷ này xách Sở Phù lên như xách một con gà, sau đó cầm lấy tay cô há miệng cắn xuống không chút do dự!

“Cứu... cứu mạng!”

“Vương Trạch! Xin anh! Xin anh cứu tôi với!”

Tiếng la hét thê lương của Sở Phù vang vọng khắp căn phòng.

Nhìn cô gái khóc lóc thảm thiết, bị ép vào đường cùng phải cầu xin giúp đỡ, Bạch Ngôn dùng một tay tiếp tục đưa quần áo cho nữ quỷ, một tay khác ra hiệu bó tay hết cách, tỏ vẻ hắn không thoát thân được, dù rất muốn giúp nhưng lại bất lực.

Thấy “Vương Trạch” không hề có ý muốn giúp đỡ, thậm chí trên mặt còn có vẻ như cười trên sự đau khổ của người khác, Sở Phù hoàn toàn tuyệt vọng, hơn nữa trong tuyệt vọng còn mang theo chút oán hận.

Tại sao?

Tại sao anh không cứu tôi?

Nhất định anh vẫn còn giấu điều gì đó không nói cho tôi biết! Rõ ràng anh có khả năng giúp tôi mà!

Bị ác quỷ giữ chặt không thoát được, Sở Phù từ bỏ giãy giụa, trừng mắt nhìn “Vương Trạch” đầy oán hận, dường như làm vậy có thể trừng chết tên “Vương Trạch” độc ác kia.

Nhưng cô trừng mắt nhìn chưa đến hai mươi giây, “Vương Trạch” lại đột nhiên biến mất.

Cô thấy “Vương Trạch” dùng một tay cầm điện thoại di động, một tay khác đưa món quần áo cuối cùng cho nữ quỷ. Khi nữ quỷ mặc xong món đồ cuối cùng, hắn và nữ quỷ bỗng biến mất.

Rốt cuộc... “Vương Trạch” đi đâu rồi?

Hắn qua ải rồi ư?

Sở Phù liều mạng suy nghĩ nhưng cô còn chưa nghĩ ra điều gì thì một tiếng rắc vang lên, quỷ đói đã cắn đứt tay cô hoàn toàn.

Lần này Sở Phù đau đến mức ngay cả sức để hét lên cũng không có.

...

Trước khi đưa món quần áo cuối cùng, Bạch Ngôn bắt đầu tháo nút áo sơ mi của mình bằng một tay. Nhưng hắn còn chưa cởi áo sơ mi ra, nữ quỷ đã vội bóp cổ hắn, khi hắn mở mắt ra lại thì phát hiện mình đã ở một nơi khác.

Hơn nữa trước mắt cứ có một ít chất lỏng màu đỏ nhạt lướt qua, làm mắt hắn đau rát muốn chết.

Ngay sau đó, hắn biết mình đã bị kéo vào trong nước, hay nói đúng hơn là trong bồn tắm đầy máu.

Kinh khủng hơn nữa là con nữ quỷ bóp cổ hắn đang đè thẳng đơ trên người hắn, để đầu hắn ngập hẳn dưới nước, không thể thở được.

Bạch Ngôn vừa mở mắt đã nhìn thấy một bộ thi thể phụ nữ thối rữa, bốc mùi, trương lên đang dùng con mắt đã thối rữa nhìn thẳng vào mắt hắn, khiến toàn thân hắn run lên.

Quá đáng, đúng là quá đáng!

Muốn lột da thì lột đi, còn định làm người ta chết ngộp trước nữa, chẳng lẽ muốn ngâm da của hắn cho mềm sau đó mới bắt đầu lột à?

Không chịu nổi bồn tắm hôi thối đầy máu tanh này, Bạch Ngôn cố đẩy nữ quỷ dậy muốn ra khỏi nước.

Nhưng thi thể của nữ quỷ còn nặng hơn cả đá, dù Bạch Ngôn có đẩy kiểu gì thì thi thể vẫn đè trên người hắn như nắp quan tài, khóa kín hắn trong bồn tắm làm hắn không cử động được.

“Xem ra không thoát được rồi.” Tuy nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Bạch Ngôn vẫn chưa hết hy vọng, hắn lại gồng mình đẩy mấy cái song nữ quỷ vẫn không nhúc nhích gì.

Có thể là nữ quỷ ngại Bạch Ngôn không chịu nằm im nên cái tay bóp cổ hắn lại siết mạnh hơn, thậm chí đầu ngón tay còn đâm rách da hắn. Ngay sau đó, Bạch Ngôn hoàn toàn bất động, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Từ tình huống hiện giờ cho thấy hình như nữ quỷ không có ý định giết chết hắn ngay mà là chuẩn bị dìm chết hắn trước, để hắn hưởng thụ đãi ngộ lúc nó còn sống.

Nếu đổi vai cho nhau mà suy nghĩ, Bạch Ngôn cảm thấy cũng chẳng có gì lạ, bởi vì nếu đổi lại là hắn, không chừng hắn cũng sẽ làm như vậy.

Biết không ra được, Bạch Ngôn cũng không phí sức giãy giụa. Sau khi trải qua cảm giác kinh ngạc do mới đổi hoàn cảnh, bây giờ hắn đã bình tĩnh lại, không còn kinh hoàng như vừa rồi nữa.

Bởi vì hắn nhớ lúc hắn đưa ra món quần áo cuối cùng, thời gian còn lại một phút rưỡi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hắn có thể qua ải.

Dựa theo thông tin mà trò chơi cho trên điện thoại di động lúc đầu, đây là một cửa ải có độ khó đơn giản, vậy nên tất nhiên sẽ không cài đặt cảnh chắc chắn phải chết, trừ khi trò chơi này cố ý thiết kế làm tất cả người chơi không thể qua ải.

Cậu học sinh trung học và gã đàn đàn ông trung niên chết là do bọn họ không tìm được đường sống, thế nên vừa tiếp xúc đã bị quỷ giết chết.

Về phần Sở Phù... Bạch Ngôn đoán có lẽ bây giờ cô gái này rất hoảng sợ, không chừng vẫn còn đang khóc. Nhưng theo như tình huống hắn quan sát được, cô có khả năng sống sót hoàn thành trò chơi này rất lớn.

Mặc dù Sở Phù la hét rất thảm thiết song hắn nhìn ra được, tuy quỷ đói đang cắn cô nhưng tốc độ gặm lại chậm hơn tốc độ ăn đồ ăn bình thường rất nhiều.

Lúc hắn biến mất, quỷ đói còn chưa gặm xong một bàn tay của cô. Từ tốc độ này suy ra chỉ cần Sở Phù may mắn một chút, chờ năm phút qua đi, cùng lắm cô chỉ bị ăn mất một cánh tay mà thôi.

Tình huống của hắn cũng tương tự như Sở Phù. Mặc dù nữ quỷ nhấn phần lớn thân thể của hắn vào bồn tắm máu nhưng cái tay cầm điện thoại di động của hắn còn rũ xuống bên ngoài bồn tắm, cầm chặt điện thoại.

Chỉ cần chịu đựng qua một phút còn lại, hắn có thể lần mò thông qua điện thoại để trở về...

...

Bạch Ngôn nghĩ rất tốt đẹp, đáng tiếc con quỷ kia lại không nghĩ như vậy.

Vì để tính chính xác thời gian, Bạch Ngôn vẫn luôn thầm đếm giây, chờ khi đến giờ là lập tức ấn nút trở về trên điện thoại. Song khi hắn đếm còn lại ba mươi giây thì biến cố lại xảy ra.

Có thứ gì đó chui lên từ trong lỗ thoát nước ở dưới đáy bồn tắm, chúng cuốn lấy chân Bạch Ngôn, tóm chặt đầu hắn, kéo hắn xuống từng chút một.

Lần này, không cần nữ quỷ đè hắn cũng không bò ra được khỏi bồn tắm.

Có lẽ là do ở trong nước nín thở lâu, Bạch Ngôn cảm thấy có một ngọn lửa đang cháy trong phổi mình, dường như có thể nổ tung bất lúc nào.

Hắn cố nín thở khiến sắc mặt đỏ bừng nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, thậm chí hắn còn có sức vừa đếm giây vừa suy nghĩ lan man. Có lẽ nữ quỷ chính là bị loại vật chất không rõ nguồn gốc này cuốn lấy giết chết.

Hắn không biết tại sao loại vật chất không rõ nguồn gốc này lại giết chết người phụ nữ, nhưng sau khi bị giết chết, nữ quỷ vẫn về nhà cứ như không có chuyện gì xảy ra, còn tình cờ gặp được hai người khác cũng bị giết chết.

Có lẽ ở bên ngoài ba con quỷ này đã bàn bạc trước rồi cùng nhau về nhà. Sau khi về nhà, chúng nó thấy người nhà trước kia, tự nhiên phải giết chết cô bé, biến cô bé thành quỷ giống mình.

Nghĩ vậy lại thấy một nhà bốn người này đúng là thảm thật, sao chuyện xui xẻo gì cũng bị cả nhà bọn họ gặp phải thế nhỉ...

Ngoại trừ ấn hắn xuống nước, dùng tay bóp cổ hắn, nữ quỷ không làm gì khác, khuôn mặt thối rữa của nó rất đáng sợ. Máu dính vào mắt làm mắt của Bạch Ngôn càng đau hơn, nhưng hắn không dám nhắm mắt. Ngoài trừ thỉnh thoảng chớp mắt, hắn vẫn luôn nhìn nữ quỷ. Lúc còn lại mười mấy giây, Bạch Ngôn bỗng cảm thấy trên người nhẹ hẳn, nữ quỷ và vật chất không rõ nguồn gốc đều biến mất cứ nhất mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là ảo giác.

Trò chơi kết thúc rồi ư?

Lẽ nào nữ quỷ thấy không giết chết hắn được nên thức thời tự rời đi?

Chồm dậy khỏi bồn tắm, Bạch Ngôn vội hít thở sâu mấy hơi để xoa dịu lá phổi sắp nổ tung của mình.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, bây giờ trên người hắn dính đầy máu, áo sơ mi trắng bị máu trong bồn tắm nhuộm thành màu đỏ sẫm, trên người toàn là mùi máu tanh. Nếu bây giờ hắn trở lại hiện thực, bị đồng chí Vương Trạch thấy được, chắc chắn hắn sẽ bị đưa đến đồn công an.

Nhưng cậu ta không có cơ hội xen vào việc của người khác nữa rồi, bởi vì cậu ta đã chết.

Bạch Ngôn mỉm cười, giơ tay sờ cái cổ bị bóp bầm tím, nghiêng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Kết quả hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nữ quỷ đang đứng bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt của nó rất quỷ dị.

Bạch Ngôn nhìn xuống thì phát hiện nữ quỷ đang vươn tay ra rất dài, suýt đụng đến cái tay cầm điện thoại của hắn.

“...”

“Vãi đạn, bà chị vẫn chưa đi à?”

Bạch Ngôn giật mình, lập tức rụt tay cầm điện thoại về trước ngực. Hắn vừa nhìn chằm chằm nữ quỷ, vừa quét mắt nhìn đồng hồ đếm ngược trên điện thoại.

Năm giây, bốn giây...

“Bye bye bà chị nhé.”

Bạch Ngôn nghiêng người nhảy ra khỏi bồn tắm rồi chạy vụt đến bên cạnh cửa, cái tay còn lại bắt đầu kéo cửa.

Giống như những tình tiết thường thấy trong phim kinh dị, trong phòng có quỷ, cửa vĩnh viễn không kéo ra được. Nhưng Bạch Ngôn cũng không gửi gắm hy vọng vào cánh cửa này. Kéo dài qua ba giây, hắn lập tức dùng ngón tay cái ấn nút trở về. Trước ánh mắt oán độc của nữ quỷ, hắn được trò chơi dịch chuyển ra khỏi căn phòng này.

Trước/17Sau

Theo Dõi Bình Luận