Saved Font

Trước/582Sau

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 274: Cảm Giác Thất Bại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mà sự để ý của anh lúc đó được thể hiện một cách rất cực đoan.

Bởi vì tôn nghiêm, sự kiêu ngạo của mình, thậm chí hai người còn chưa từng ở với nhau một cách hòa bình.

“Em đã nghĩ xong phải xử lý mấy người kia như thế nào chưa?”

Tạm thời Lục Huyền Lâm chỉ ‘giam’ mấy người Lý Tiểu Đồng lại, trừng phạt như thế nào còn phải xem Lý Tang Du, thủ đoạn của anh đều giống nhau, mặc dù là chiêu chí mạng.

Bây giờ không giống như ngày xưa nữa, anh không thể độc đoán như vậy nữa, anh phải học cách trưng cầu ý kiến.

“Nếu như có thể, tôi hi vọng bọn chúng có thể xin lỗi Mộ và Tịch, mấy đứa bé còn quá nhỏ, tôi không muốn bọn chúng có thái độ với thế giới này.”

Trong chuyện này, hai đứa bé là người bị tổn thương nặng nề nhất, đặc biệt là Tịch, còn bị sợ đến mức ngất đi, có thể bù đắp một chút tổn thương tâm lý cho đứa bé vậy thì bù đắp một chút.

Thế giới của người lớn quá phức tạp, không cần phải hiểu một cách nhanh chóng như vậy.

Lục Huyền Lâm đồng ý với lời nói của Lý Tang Du, quả nhiên suy nghĩ chu toàn hơn anh nhiều, người ba này còn kém người mẹ rất nhiều.

“Vậy lát nữa anh sẽ tìm bọn họ nói chuyện.”

“Tôi cũng phải đi cùng.”

Phải áp chế sự uy phong của bọn họ, dạy bọn họ cách làm người.

Không phải muốn cậy thế ức hiếp người khác sao? Vậy để bọn họ biết được cái gì gọi là cao ngạo, coi thường người khác.

“Ừ, có thể, đúng rồi, Mộ không sao, có lẽ lát nữa là sẽ làm xong các loại kiểm tra.”. Ngôn Tình Sủng

Hai người đứng dậy đi tìm Tịch, thông qua cuộc nói chuyện lúc nãy, Lý Tang Du đã bình phục rất nhiều, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn có chút không được tự nhiên.

Trên đường đi, cuộc nói chuyện cũng bị gián đoạn, nếu như Lục Huyền Lâm không tìm chủ đề để nói chuyện, thì thật sự chỉ còn lại sự im lặng.

Lục Huyền Lâm có chút không cam lòng, với bước chân vội vàng, gấp gáp của Lý Tang Du, anh cũng không tiện lên tiếng.

Lúc Lý Tang Du đi đến phòng bệnh, Tịch vẫn còn đang ngủ, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục lại như bình thường, giống như đang ngủ.

Đôi mắt đỏ hoe vẫn khiến cô có chút đau lòng.

“Tịch.” Lý Tang Du khẽ gọi tên của cô bé, hi vọng Tịch biết được cô đang ở đây.

Trong một hoàn cảnh xa lạ, trẻ con sẽ rất mẫn cảm, lúc Lý Tang Du chỉnh lại chăn cho cô bé, Tịch đã tỉnh lại, nắm lấy tay cô.

Có chút ủy khuất, chu môi nói: “Mẹ, lúc nãy con mơ thấy bà phù thủy, bọn họ rất hung dữ.”

“Không sợ, không sợ, có mẹ đây.” Lông mày Lý Tang Du hơi nhíu lại, nắm chặt lấy tay Tịch.

Lục Huyền Lâm nghe thấy Tịch nói như vậy, suy nghĩ một lúc, sau đó bước mấy bước đi đến bên cạnh giường của Tịch: “Vậy cuối cùng có phải đều bị hoàng tử đánh bại?”

Anh nhớ lúc trước hình như đã đọc được nội dung như thế này ở đâu đó.

Nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt khiến cho Tịch cảm thấy rất ấm áp.

Đôi mắt nhỏ của Tịch sáng lên, cười haha: “Chú, sao chú biết?”

Một tiếng chú này khiến Lục Huyền Lâm cảm thấy thật thất bại.

Tịch cho rằng chú là mẹ tạm thời tìm đến, không phải là ba của bọn chúng.

Mẹ chỉ không muốn bọn chúng bị ủy khuất, nên mới gọi đến.

“Chú…” Lục Huyền Lâm không biết phải trả lời như thế nào.

“Vậy Tịch có phải không còn sợ nữa?” Lý Tang Du đứng ra giải vây.

Nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Lục Huyền Lâm ở trước mặt bọn nhỏ hết lần này đến lần khác, cô cũng không nỡ lòng.

Lẽ nào, trẻ con thật sự khó chống đỡ như vậy sao?

“Vâng ạ.” Tịch gật đầu, liếc nhìn xung quanh, lập tức quên đi câu hỏi lúc nãy: “Mẹ, đây là đâu thế?”

“Đây là phòng bệnh, cháu bị ngất, mẹ cháu rất lo lắng đó.” Lục Huyền Lâm không muốn để mình không có một chút tồn tại nào.

“Phòng bệnh? Nhưng phòng bệnh lúc trước của Tịch không giống như thế này….hơn nữa ở đây còn rất thơm nữa, không thối giống như bệnh viện, chú lừa cháu!” Tịch lời lẽ đanh thép nhìn Lục Huyền Lâm.

Trên khuôn mặt viết rõ mấy chữ nói dối là không đúng.

Lục Huyền Lâm lại một lần nữa không nói nên lời.

Anh có thể nói là phòng bệnh tư nhân của mình không? Tịch có cảm thấy anh không tốt không? Tang Du có trách anh dạy hư con bé không?

Sao nói chuyện với trẻ con lại phức tạp như vậy….

“Chú không lừa con, đây là phòng bệnh, nhưng do chú lo lắng cho Tịch nên đã tìm phòng bệnh tốt nhất.” Lý Tang Du cười nói: “Còn không mau cảm ơn chú đi.”

Kêu anh tiếp lời, xem bây giờ anh không có gì để nói rồi.

“Là như vậy sao? Cảm ơn chú!”

“Không có gì.”

Khách khí như vậy, xem ra bây giờ anh vẫn không thể xuất hiện với tư cách là một người ba ở trước mặt Tịch?

Có chút buồn rầu.

Lục Huyền Lâm nhìn Lý Tang Du, trên mặt lại xuất hiện một chút ủy khuất.

Lý Tang Du lại làm như không thấy, ánh mắt đều tập trung trên người Tịch.

“Mẹ, Tịch muốn ngồi dậy.”

“Được.”

Lý Tang Du đỡ Tịch dậy, Lục Huyền Lâm đi lên nâng giường lên, để Tịch có thể nửa ngồi nửa nằm một cách thoải mái.

“Mẹ, anh đâu?”

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, lại biến thành một con chim sẻ ríu rít.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đúng lúc A Minh đưa Mộ một trước một sau đến.

A Minh muốn dắt Mộ, nhưng Mộ không cho, nói có thể tự đi, không cần lo lắng.

Điều này khiến A Minh có chút lo lắng, thật sự không phải là ghét bỏ anh ta đấy chứ?

“Anh.” Nhìn thấy Mộ, Tịch lập tức trở nên vui vẻ, ngồi trên giường mà không ngừng vặn vẹo.

Nhìn thấy Tịch không sao, Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, hơi thở cũng thông thuận hơn: “Mẹ…”

Cậu bé vẫn không biết phải xưng hô với Lục Huyền Lâm như thế nào, thật sự có thể gọi là ba?

Mộ suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ có thể cho Lục Huyền Lâm một nụ cười lịch sự, đi đến bên cạnh Tịch, đưa sữa nóng cho Tịch.

“Uống một chút đi, cơ thể sẽ tốt hơn.”

“Cảm ơn anh!”

Nhìn thấy hai anh em yêu thương nhau, Lục Huyền Lâm cảm thấy có chút đau lòng, sao hai đứa bé này giống như đã giao hẹn với nhau rồi?

Lý Tang Du nhìn thấy Mộ cũng không gọi Lục Huyền Lâm là ba, nở một nụ cười xấu xa.

Rõ ràng lúc mới đầu nhiệt tình như vậy, quả nhiên là cố ý?

Lục Huyền Lâm, anh muốn chính thức trở thành ba của hai đứa bé, quá trình này có chút dài dằng dặc.

A Minh ở bên cạnh nhìn Lục Huyền Lâm đang ủ rũ, làm một động tác cố lên.

Tổng giám đốc đừng từ bỏ, anh nhất định có thể làm được!

Haiz…sự thất lạc trong lòng có chút lớn.

“Anh, anh, em nói cho anh biết, chú rất lợi hại, sắp xếp cho em một phòng bệnh tốt nhất.” Tịch chia sẻ với Mộ, sự tự hào trong giọng nói lại khiến Lục Huyền Lâm hồi phục lại.

Đối với lời nói của Tịch, anh muốn nghiêm túc lắng nghe.

“Lý Tiểu Đồng cũng không được ở, vậy chắc chắn chú rất lợi hại! Hừ, không cần sợ ba của Lý Tiểu Đồng nữa!”

Lý Tang Du nghe thấy câu nói này là mặt đỏ bừng.

Những suy nghĩ này từ đâu ra? Một đứa bé sao có thể nói như vậy?

Lục Huyền Lâm nghe vậy ngược lại cảm thấy rất thoải mái, nhưng trong lòng lại có cùng một suy nghĩ với Lý Tang Du.

Mộ không lo lắng Lục Huyền Lâm sẽ sợ những chuyện này, nhưng vẫn gật đầu phối hợp với Tịch.

“Mộ, Tịch, mẹ đổi nhà trẻ cho hai đứa có được không?”

Nhà trẻ này không thể tiếp tục học được nữa, cho dù chuyện này đã được giải quyết, nhưng cũng không thể học được nữa!

Dạy cho trẻ con quan điểm này, nhà trẻ này thật sự không được tốt.

thiệt thòi lúc đó cô còn từ chối Lục Huyền Lâm nói muốn đổi nhà trẻ.

“Được ạ, được ạ!” Tịch vô cùng đồng ý, đây vẫn là chuyện cô bé tâm tâm niệm niệm.

“Tịch đã muốn đổi nhà trẻ từ lâu rồi, nhưng lúc đó anh trai nói, không được khiến mẹ vất vả, nên Tịch mới không nói.”

Trước/582Sau

Theo Dõi Bình Luận