Saved Font

Trước/582Sau

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 290: Cắt Đứt Hy Vọng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Mễ Á, con cảm thấy mẹ nên tha thứ cho ba con không?”

Trịnh Mễ Á đẩy mẹ của mình đến công viên, mẹ Trịnh đột nhiên hỏi.

Cô ta bỗng cảm thấy mẹ của mình lập tức già đi rất nhiều, cô ta không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Cô ta biết mẹ luôn nhẫn nại vì cô ta, mà cô ta kiên trì vì lời hứa của Trịnh Khôi!

Hiện nay, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi, cho dù đây là âm mưu của Tiêu Hà, Trịnh Khôi mấy ngày không về nhà là thật, ngay cả mẹ Trịnh bệnh nặng cũng chưa từng tới thăm mấy lần.

“Mễ Á, mẹ biết dạo này công ty của ba con xảy ra chuyện, bản thỏa thuận ly hôn này, mẹ cảm thấy khá tốt, con thì sao?”

Lời của mẹ rất bình thản, giống như đang nói chuyện thời tiết hôm nay tốt như nào, Trịnh Mễ Á nghe thì rất không thoải mái, trong lòng đã hạ quyết tâm.

Cô ta nên đồng ý chuyện Lục Huyền Lâm nói.

“Mẹ, nếu như mẹ không muốn kiên trì nữa thì đồng ý đi, con gái bằng lòng chăm sóc mẹ cả đời!”

Bây giờ, con nên để ba nếm một chút đau khổ.

Lục Huyền Lâm trước sau nhận được điện thoại của Trịnh Mễ Á và mẹ Lục.

Chuyện trù bị cũng đến lúc lên lịch trình rồi.

Dạo này Trịnh Khôi và Lý Hùng Thành là càng lúc càng quá đáng rồi, liên thủ cướp dự án của Lục Thị, bây giờ mẹ của Trịnh Mễ Á sẽ không cấp vốn cho công ty nữa, đến lúc cho một kích trí mạng, đồng thời hoàn toàn đuổi cổ Trịnh Uyển Khanh ra khỏi bên cạnh.

A Minh nhìn sự chuẩn bị của Lục Huyền Lâm, cảm thấy Lục Huyền Lâm đối với Trịnh Uyển Khanh rất tàn nhẫn, dù sao trước đây cũng là người yêu...

Nhưng người từng làm tổn thương Lý Tang Du, ở bên cạnh Lý Tang Du thêm một phút thì anh không yên tâm, chuyện tuyệt tình, anh đều nguyện ý làm, chỉ cần Lý Tang Du bình an.

“A Minh, vừa rồi mẹ tôi gọi điện nói chuyện gì vậy? Tôi không nghe.” Lục Huyền Lâm ấn huyệt thái dương của mình, dạo này bận qua bận lại, có hơi mệt mỏi.

“Ừm, bà chủ hy vọng tổng giám đốc anh trở về một chút, có chuyện lớn muốn thương lượng với anh.”

Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?

Lục Huyền Lâm cảm thấy không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện anh bây giờ đi thăm các con, lại không thể từ chối, nếu như ông nội xảy ra chuyện thì sao?

“Vậy cậu chuẩn bị một chút, tôi bây giờ trở về, cậu để mắt tới Trịnh Khôi cho tôi.”

Sau khi Trịnh Uyển Khanh rời khỏi quán cà phê thì tức tốc chạy tới nhà họ Lục, muốn đi an ủi mẹ Lục một phen.

Hoàn toàn không biết chuyện mình lên kế hoạch đã mất đi phương hướng.

Còn rất may mắn gặp được Lục Huyền Lâm ở cửa: “Anh Huyền Lâm, khéo quá.”

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, lông mày của Lục Huyền Lâm nhíu lại.

Đây lẽ nào là chuyện lớn đó sao? Mẹ lại đang làm chuyện vô nghĩa gì sao?

“Cô đến đây làm gì?”

“Em đến thăm bác gái.”

Mặt nóng áp mông lạnh, Trịnh Uyển Khanh vẫn có thể duy trì tâm thái tươi tắn.

Dù sao bây giờ Lục Huyền Lâm không có trực tiếp đuổi cô ta đi là không quá đáng rồi.

“Cùng nhau đi vào thôi.”

Tới rồi, để cô hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ, cũng để mẹ cắt đứt ý nghĩ.

“Được.”

Nghe thấy lời mời Trịnh Uyển Khanh vô cùng phấn khích, cô ta tưởng rằng Lục Huyền Lâm đã tha thứ cho cô ta, giống như trước kia, nắm lấy tay của Lục Huyền Lâm, nhưng bị Lục Huyền Lâm tránh ra.

Không sao, Trịnh Uyển Khanh từ từ, không vội.

“Ông nội, bác trai, bác gái.”

Bước vào phòng khách thì phát hiện ông cụ Lục, ba Lục mẹ Lục đều có mặt, Trịnh Uyển Khanh có hơi được cưng mà lo.

Đây là đang đợi cô ta sao?

Sau khi chào hỏi nhiệt tình thì lại phát hiện sắc mặt mấy người nhìn cô đều thay đổi.

Ông cụ Lục luôn không thích cô ta, Trịnh Uyển Khanh hiểu, nhưng tại sao mẹ Lục mấy ngày trước còn vun vén cho cô ta và Lục Huyền Lâm, nhìn thấy cô ta và Lục Huyền Lâm cùng đi vào thì sắc mặt trở nên đen xì?

Ba Lục không chú ý tới những chuyện này, sắc mặt cũng rất khó coi.

Mình làm sai chuyện gì sao?

“Ông nội, mọi người tìm cháu có chuyện gì?”

Bầu không khí nghiêm túc, tình huống rất ít thấy, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?

“Huyền Lâm, sao con lại trở về cùng với cô ta?” Mẹ Lục không khách sáo mà nói, ánh mắt căm ghét như muốn đâm thủng Trịnh Uyển Khanh.

Lục Huyền Lâm cũng nhận thấy sự thay đổi của mẹ Lục.

Đây là đã xảy ra chuyện gì? Thiết nghĩ cũng không cần anh ra tay, chỉ cần yên lặng quan sát.

“Bác gái, cháu là đến thăm bác... Chúng ta nói xong, sau đó thì cháu gặp được anh Huyền Lâm...”

Trịnh Uyển Khanh đi tới bên cạnh mẹ Lục với vẻ ái ngại: “Xin lỗi, bác gái, cháu luôn không ở cạnh bác.”

“Cô còn không biết ngại mà nói ra!” Mẹ Lục nghiêng người, không nhìn Trịnh Uyển Khanh: “Nhà họ Lục không chào đón cô, cô đi đi!”

Đối diện với lửa giận đột ngột xảy ra này, đầu óc của Trịnh Uyển Khanh rất mờ mịt, vẫn không kịp phản ứng lại, trong mắt ngân ngấn nước mắt.

“Bác gái, Uyển Khanh làm sai chuyện gì sao? Bác nói cho Uyển Khanh biết, Uyển Khanh sửa có được không...”

Chiêu này đối với người khác thì có tác dụng, đối với mẹ Lục cùng là phụ nữ thì hoàn toàn vô dụng, cũng không nói cho Trịnh Uyển Khanh xảy ra chuyện gì, bèn gọi quản gia tới.

“Mau mời cô gái này ra ngoài, sau này đừng để cho vào.”

“Bác gái, bác gái, tại sao?”

Trịnh Uyển Khanh thật sự không biết, ngay cả Lục Huyền Lâm cũng mờ mịt nhìn Trịnh Uyển Khanh bị lôi ra ngoài.

Mặc kệ Trịnh Uyển Khanh khóc nháo thế nào, cuối cùng vẫn bị ném ra khỏi Lục Thị, đây là lúc Trịnh Uyển Khanh nhếch nhác nhất.

Mất đi cơ hội tiếp cận Lục Huyền Lâm mà không hiểu tại sao, lập tức từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

“Tại sao? Tại sao?”

Mình cố gắng như vậy, tại sao đối xử với mình như vậy?

Sau khi thấy Trịnh Uyển Khanh bị ném ra ngoài thì mẹ Lục lo lắng đi tới bên cạnh Lục Huyền Lâm.

“Huyền Lâm, mẹ nhìn thấy cháu nội của mình rồi!”

Đối với mẹ Lục mà nói, không có gì quan trọng hơn cháu nội của mình.

“Mẹ! Mẹ đã làm cái gì?”

Nghe thấy lời này, Lục Huyền Lâm bèn cảm thấy chuyện lớn không hay.

Thái độ của mẹ Lục đối với Lý Tang Du không tốt như vậy, chắc chắn là vì Trịnh Uyển Khanh gây chia rẽ, sau đó làm hỏng chuyện lớn gì đó!

Bây giờ xem ra, là có liên quan tới Lý Tang Du rồi.

Giọng điệu của Lục Huyền Lâm lập tức trở nên không tốt: “Mẹ lại làm cái gì rồi?”

“Còn có thể làm gì? Đi tìm Tang Du lý luận!” Ông cụ Lục tức giận gõ lên mặt đất.

“Mẹ tưởng rằng Tang Du quấn lấy con, lại không nghĩ... đứa trẻ đó... mẹ nhìn thấy rồi, cho dù không phải là của con, cũng chắc chắn là cháu nội của mẹ...”

Cái gì mà cho dù không phải là của con, cũng là cháu nội của mẹ chứ? Mẹ, con là con trai duy nhất của mẹ.

Lục Huyền Lâm lắc đầu: “Là con quấn lấy Tang Du, mẹ sao không làm rõ đúng sai chứ?”

“Mẹ cũng không ngờ tới...” Mẹ Lục nói rồi, nước mắt cũng rơi ra.

Dáng vẻ này khiến ba Lục đã đau lòng, biết là mẹ Lục không đúng, xuất phát điểm vẫn vì Lục Huyền Lâm.

“Huyền Lâm, chuyện này không thể trách mẹ con được, chuyện lớn như vậy con cũng không nói với chúng ta!” Ba Lục dịch chuyển đúng sai: “Dù sao có con của con, cũng là cháu nội của chúng ta! Ông nội của con cũng luôn muốn bế cháu cố, con bây giờ lại không nói ra?”

“Có phải Tang Du không muốn gặp ông cụ này không?”

Ông cụ Lục thở dài, Lý Tang Du coi như là đứa trẻ ông cụ nhìn trưởng thành, tính tình ông cụ đều hiểu.

Chăm hai đứa nhỏ ở bên ngoài suốt 6 năm, đến thành phố A cũng không về thăm ông cụ, tất nhiên là không muốn dính dáng đến nhà họ Lục rồi.

Ông cụ này cũng không muốn gặp nữa!

“Ông nội, ba, Tang Du không muốn tụi nhỏ bị cuốn vào chuyện thị phi này, cho nên mới không trở về.”

Lục Huyền Lâm sao có thể nói thật chứ?

Hôm nay mẹ mình chắc chắn đã nói lời khó nghe, nếu không cũng sẽ không gọi anh về gấp như vậy.

Lý Tang Du nhất định sẽ không muốn chịu những ấm ức này nữa rồi.

“Là mẹ không tốt, nếu mẹ không tin lời vớ vẩn của tiểu nhân thì tốt rồi!”

Trước/582Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!