Saved Font

Trước/8Sau

[Bác Chiến] Gặp Anh Khiến Em Nhất Kiến Chung Tình

Chương 8: Biến Căng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Aaaaaa......

Giật mình tỉnh giấc, anh cảm giác đầu hơi choáng sau giấc ngủ vừa rồi, chính là lúc nãy anh nằm mơ, một giấc mơ đáng sợ khiến anh không tự chủ được bất giác run rẩy....Đó, đó chẳng phải là cậu sao? Nhưng có gì đó khác lạ, đây không phải nhà cậu, là nhà của anh. Anh về nhà khi nào chứ, cậu ta cho phép anh về nhà sao hay còn có nguyên do gì khác?

Mãi suy nghĩ nên anh không biết vì tiếng hét của anh quá đổi líu lo nên nguyên cái chung cư đều bị anh đánh thức, bố mẹ anh cũng chạy vào lo lắng nhìn anh, hỏi han đủ điều khó hiểu:

- A Tán, con làm sao thế, hôn mê mấy ngày liền không tỉnh, lại còn phát sốt nữa, khi nãy làm sao mà la toáng lên thế, con không khỏe hay sao?

Anh nhìn hai người im lặng không đáp, khó hiểu, thật sự rất khó hiểu, anh đang ngủ tại nhà Vương Nhất Bác nhưng sau khi tỉnh dậy thì lại đang ở nhà mình. Chuyện gì thế này? Tối hôm qua....đúng rồi là tối hôm qua....

---------Quay lại thời gian tối qua---------------------------------------

- Chiến ca, nếu sau này không còn gì trở ngại, anh có thể về nhà của mình rồi, không cần ở đây nữa đâu

- Sao thế, sao đuổi anh đi rồi, có chuyện gì với em à?

- Không...không có gì!

Chả là sau khi bị cậu bắt về sống chung, còn nói một số điều kì lạ với anh, sau đó bám đuôi anh không ngừng nghỉ, dính anh đến nỗi không còn cách nào khác đành phải chấp nhận cậu. Dù sao anh cũng không trách gì cậu nhưng trong lòng anh cảm giác là có ác cảm với cậu rất sâu đậm. Anh không để ý nhiều đến nó....chính vì như vậy nên sau này anh hối hận, một nỗi hối hận không thể bù lại được.

Nhìn anh thế này, cậu rất vui, có lẽ thời hạn sắp hết rồi nhưng anh vẫn chưa nhớ ra, chưa nhận ra cậu. Còn nữa anh vẫn chưa biết tất cả sự thật, nên làm thế nào mới là tốt nhất chắc hẳn trong lòng cậu là rõ nhất. Chính vì vậy, sau khi anh trở về phòng, cậu đã âm thầm làm một chuyện mà sau này cậu phải trả một cái giá rất đắt, khiến cậu không còn cơ hội quay đầu. Chỉ điểm mấu chốt, kết ấn thông quan, thiên đạo dị tượng. Tất cả chúng tập trung về một nơi đó là chỗ của cậu và anh, thi triển số lượng lớn đạo pháp nên cậu tạm thời hết linh lực, không thể chống đỡ nổi nữa nên đã dùng chút sức còn lại chuyển anh về nhà, để bảo vệ anh, bảo vệ người cậu từng yêu, bảo vệ tất cả những gì anh đang có, bảo vệ thứ quý giá nhất mà đối với cậu có lẽ là tình cảm của kiếp trước, dù muốn hay không cậu đã truyền tất cả kí ức mà cậu có sang cho anh, Chắc rằng một ngày nào đó khi anh nhớ ra tất cả, sự thù hận của anh có còn hay không, làm trái với luật trời, đi lại với vận mệnh, sẽ chẳng còn bao lâu nữa có lẽ cậu sẽ không còn thấy nụ cười của anh nữa rồi.

"Ngụy Anh, đời này kiếp này quen biết được ngươi có lẽ là số mệnh an bài, yêu ngươi sủng ngươi của kiếp sau có lẽ là do duyên phận, rời xa ngươi là do ta quá ích kỷ nhưng có thể làm ngươi vui vẻ trả giá thế nào ta cũng bằng lòng"

"Tiêu Chiến, kiếp này của ngươi là do ta đã làm ngươi chịu khổ, rời xa ta rồi chắc là trong lòng ngươi có thể trút đi gánh nặng cho bản thân không còn bị ta gượng ép nữa"

"Hai kiếp, ta luôn mong ngươi có thể sống tốt, an an bình bình yên ổn sống, quên đi ta cũng được, nếu có nhớ lại thì chắc rằng ngươi không còn hận ta nữa"

Ngước nhìn trời đêm nay, có lẽ giông bão sau này khó sống, chẳng qua Hàm Quang Quân hắn đã quen với sự cứng nhắc của gia quy Lam thị nên cũng không để tâm lắm. Suy nghĩ rất nhiều cậu cũng không còn gì để hối tiếc, trừng phạt sớm hay muộn cậu đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này rồi. Sau đêm nay có thể sẽ không còn gặp được ngươi nữa...vì vậy....TẠM BIỆT

-------------------------------hiện tại----------------------------------------------

Đã hơn 3 tuần từ lúc anh tỉnh lại lại chính căn nhà của mình, mơ mơ hồ hồ với đống kí ức rời rạc, anh bỏ đi tìm cậu khắp nơi, cả chỗ hồi trước từng ở chung nhưng đều không thấy, cậu đã đi đâu?

"Nhất Bác, anh biết bản thân có tình cảm với em, nhưng không phải anh đã chấp nhận em rồi sao, có chuyện gì mà em phải làm khổ mình như vậy chứ?"

"Còn nữa, anh tìm em rất lâu rất lâu....có phải do anh không nhớ được chuyện em từng nói nên em bỏ đi không?"

"Hay chính em đang lừa dối anh tất cả?"

Khụy xuống giữa đường, anh lấy tay ôm lồng ngực mình, đau....đúng là đau, rất đau. Không gì có thể lừa dối được trái tim rằng anh đã chính thức yêu cậu rồi, nhưng làm sao để nói ra được đây khi chính anh lại không thể tìm thấy cậu, giãi bày tất cả nỗi lòng mình với cậu, muốn cậu như lúc trước. Nhớ lại giấc mơ tối hôm đó, có phải nó là điềm báo rằng cậu vì anh mà gánh chịu tất cả, vì anh sao? Khóc...nước mắt không tự chủ rơi rồi...anh khóc sao, đúng là trò hề mà:

- Vì sao lại khóc chứ, có lẽ em ấy không cần mày nữa rồi, cái gì mà yêu thương sủng anh cả đời cơ chứ, gì mà vì anh em có thể làm mọi thứ, lại còn bắt anh chung sống với em như phu thê, anh muốn em chịu trách nhiệm cho cuộc đời của anh.

- Tìm em lâu vậy rồi có hay không em đã quên anh rồi sao, anh muốn biết tất cả về em, về chuyện mà em từng nói với anh

- Anh muốn biết anh có phải là người đã từng rất yêu em hay không?

- Tại sao trái tim anh lại đau như vậy chứ?

- Nhất Bác, nếu em là Lam Trạm, vậy anh sẽ là Ngụy Anh, nếu em từng nói em vì anh đã vấn linh chờ anh đến khi sức cùng lực cạn thì anh cũng sẽ làm như thế, anh muốn chờ em suốt quãng thời gian còn lại của mình

Anh cứ ngồi đó, ngồi nói hết ra những suy nghĩ cũng như nỗi lòng của chính bản thân anh, anh ích kỉ, phải anh ích kỉ như vậy đấy.

"Nếu không thể tìm được em, anh có thể sẽ hắc hóa thành một người không còn như trước, em gặp anh rồi có còn nhận ra anh không?"

Còn cậu....từ lúc tối hôm đó đến bây giờ vẫn đang chịu sự truy đuổi cũng như sự quấy nhiễu của hầu hết các thiên đạo tiền kiếp, chính là cái mà người ta thường hay nói...là lôi kiếp, lôi kiếp chuyển hóa thành nhiều dạng khác nhau, có loại nhẹ cũng có loại nặng, cái mà cậu đang rất vất vả chống đỡ chính là loại nặng nhất - Thiên Lôi Vạn Kiếp. Hẳn là muốn cậu vạn kiếp bất phục, không thể trùng sinh hay đầu thai lại, chính là muốn cậu mãi mãi biến mất, đây là cái giá cho sự ích kỷ của cậu, Nhưng cậu không hối hận, có thể vì đã chết một lần nhưng lần này thì khác, cậu sẽ phải biến mất. Anh có hay không sẽ đau lòng vì cậu?

-------------------------------------------------------

"Chết đi, ngươi không xứng đáng để ta giúp đỡ"

"Hừ, chết sao? Người nên chết là ngươi mới phải"

"Hahaha, ta chết sao, đừng quên ta chính là ngươi ngươi chính là ta...ta là tâm ma của ngươi"

"...."

"Kẻ nên thức thời là ngươi mới đúng, đừng quên sự thù hận của ngươi đối với hắn đã không còn bị ta kiểm soát nữa"

" Ý ngươi là gì?"

"Ý gì? ngươi không biết sao, giấc mơ đó là do chính ngươi mơ không phải ta điều khiển"

"Vậy..."

"Nhắc ngươi nhớ, đừng bao giờ nhớ ra được gì, nếu không.....đừng trách ta"

"Tại sao? tại sao lại không cho ta nhớ lại"

"Ngươi đã kí hiệp ước với ta rồi, đừng có làm trái nó"

"Ta..."

Trước/8Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch