Saved Font

Trước/57Sau

Bác Sĩ Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng sớm, sau khi đến công ty làm xong chuyện của mình rồi, Sở Thanh cầm đơn xin từ chức đến gõ cửa phòng Triệu Tư Phàm.

"Đến rất đúng lúc, mau ngồi xuống." Triệu Tư Phàm lấy một bình nước trái cây dưới gầm bàn ra đưa cho cô, "Nếm thử đi, quảng cáo của kì sau đấy, uống ngon thì lát nữa lấy thêm về."

"Chị Tư Phàm, em muốn..."

Triệu Tư Phàm ra hiệu cô chờ một lát, rồi mở miệng trước: "Rất nhiều fan hâm mộ đã pm lại cho chúng ta, hi vọng có thể được xem nội dung như trước vậy, đề nghị chúng ta đổi sang hình thức video.. Buổi sáng chị nói với phía trên rồi, thực đơn tâm thiếu nữ kia vẫn do Tôn Băng Dao phụ trách, còn em và Triệu Triết Thành cứ phụ trách món ăn như lúc đầu đi."

"Dạ?" Sở Thanh cất đơn xin từ chức trong tay lại, nắm chặt, "Ý của chị là..."

"Video của Tôn Băng Dao sẽ tìm một sinh viên kiểu như em đến quay, còn chuyện đến huyện Chương để phỏng vấn vẫn do em phụ trách, đổi thành hình thức video. Không có vấn đề gì chứ?"

"Em, em phải phối hợp với họ..."

Triệu Tư Phàm phất phất tay, những chuyện này chị ta mặc kệ, "Lão Vương chị cho em, lúc nào anh ta phối hợp được với Triệu Triết Thành thì lúc ấy về. Còn món cụ thể thì em về chỉnh sửa xong xuôi rồi đưa cho chị, chậm nhất là tháng sau chị muốn nhìn thấy video thành quả."

"Được ạ." Sở Thanh nhét đơn xin từ chức vào trong túi, "Thế chị Tư Phàm, em đi đây."

"Cái vừa rồi em cầm..." Triệu Tư Phàm hình như thấy được tờ giấy cô cầm theo, "Xin nghỉ? Hay là gì thế?"

"Không, không có gì, em đi đây." Sở Thanh quay đầu là chạy, vừa ra khỏi cửa thì lập tức lao vào nhà vệ sinh, xé nát đơn xin từ chức rồi vứt vào bồn cầu. Vừa trở lại ghế ngồi được năm phút thì cô nhận được tin nhắn của Trình Dịch An, hỏi bây giờ cô có thể đến bệnh viện được không.

Trong lòng Sở Thanh căng thẳng, sốt ruột vội vàng đi tìm Triệu Tư Phàm xin nghỉ rồi xuống tầng đón xe. Với tính tình của Trình Dịch An, không thể nào anh lại gọi cô đến dù đang trong giờ làm việc cả, trừ khi đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.

Xuống xe cô chạy thẳng vào trong, lúc đến cửa thang máy thì trong thang máy đã đầy người. Có một cặp tình nhân ở trong đó thấy vẻ mặt vội vàng của cô nên tốt bụng ra thang máy, để Sở Thanh được đi trước.

Vừa ra cửa thang máy, cô đã gặp được Diêu Vũ Thành bước ra khỏi văn phòng.

"Sao thế?" Sở Thanh chạy đến, sốt ruột hỏi.

Diêu Vũ Thành chỉ chỉ vào nơi tận cùng của hành lang, "Lão Trình đang ở lối thoát khẩn."

Anh ta nói lời này, khiến tảng đá trong lòng Sở Thanh cũng buông xuống được một nửa. Cô chậm rãi đi đến cầu thang lối thoát, qua cánh cửa kính, Sở Thanh thấy Trình Dịch An đang ngồi trên bậc thang, hai tay che mặt.

Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Sở Thanh ngồi xuống bên người anh. Trong lòng cô đã phỏng đoán trước rồi, có lẽ là người nhà Trình Dịch An có vấn đề sức khỏe.

Sở Thanh duỗi tay nắm chặt lấy tay Trình Dịch An, sau đó nhích lại gần bên cạnh anh.

"Sáng nay ba anh khám ra bệnh ung thư dạ dày." Không đợi Sở Thanh mở miệng hỏi, Trình Dịch An đã nói trước.

"Nghiêm trọng không?" Sở Thanh không hiểu mấy thứ này, chỉ biết là nếu căn bệnh này mà ở giai đoạn cuối thì không có tỉ lệ sống cao.

"Phát hiện sớm, cụ thể còn phải đợi báo cáo." Tuy vành mắt Trình Dịch An đỏ ửng, thế nhưng anh lại không rơi nước mắt. Anh chậm chậm hạ người xuống, tựa đầu lên đầu gối Sở Thanh.

Hình ảnh bà nội qua đời thuở thơ ấu tua lại một lần trong đầu anh, khi ấy anh mới mười hai tuổi. Một đứa trẻ mười hai tuổi, trơ mắt nhìn bà nội mình qua đời. Cậu nhóc không hiểu được vì sao ông nội mình, người được mọi bệnh nhân xem là thần y, lại không thể cứu được bà. Cậu nhóc cũng không hiểu, nếu người thân thiết nhất trong đời mình mà mình cũng không cứu được, thì học mấy thứ kia có tác dụng gì.

Sau khi tang lễ của bà nội Trình kết thúc, Trình Dịch An xé sách y thuật, đập bình thuốc. Kéo toàn bộ ngăn tủ thuốc trong y quán của ông nội ra vứt hết xuống đất, cậu nhìn cả phòng đầy những dược liệu, mùi thuốc nồng nặc. Trình Dịch An ngồi xổm ở nơi góc tường lau nước mắt, từ ngày bé mỗi khi bà nội dỗ cậu ngủ. trên người bà đều mang theo mùi thơm của dược thảo, mỗi lần thấy anh đọc sai phương thuốc, biện bạch các thứ thảo dược, bà sẽ bảo cậu phải thật nghiêm túc...

"Ông ấy là bác sĩ." Mà bác sĩ thì không từ y, từ nhỏ đến lớn nghe bao nhiêu lần, khi ấy thì luôn cảm thấy là nói bậy, bây giờ ngẫm lại thì cũng có vài phần đạo lí.

Bây giờ chuyện của Trình Quân Diêu vừa được phô bày ra, cái thứ cảm giác bất lực lại bành trướng đè ép Trình Dịch An, khiến anh khó mà thở nổi.

"Sẽ ổn thôi." Sở Thanh vỗ lưng anh, con người bình thường đầy lời an ủi giờ phút này lại nói không nên lời. Trên đầu gối ấm áp, Sở Thanh chỉ có thể cảm nhận, cô biết người này trọng sĩ diện nhất.

Dần dà Trình Dịch An cũng tỉnh táo lại, anh chậm rãi ngẩng đầu lên. Anh nắm tay Sở Thanh đứng dậy, quay đầu đi lau mặt.

"Chú đang bệnh viện sao? Hay là..." Sở Thanh muốn đi thăm một chút.

"Kiểm tra xong thì về rồi, không sao đâu, tính ông ấy tốt hơn anh nhiều." Có lẽ Trình Quân Diêu đã chuẩn bị trước rồi, sau khi xem ảnh chụp X-quang thì tìm đến chỗ Trình Dịch An để nghe qua phương thức điều trị của bệnh viện họ. Khiến cho Trình Dịch An cũng không dám thay đổi sắc mặt, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

"Nếu không thì anh về nhà đi?" Sở Thanh nghĩ rằng ba cha con thường xuyên có thể gặp nhau thì có lẽ tâm tình Trình Quân Diệu sẽ tốt hơn mà bệnh tình cũng chuyển biến tốt.

Trình Dịch An lắc đầu từ chối: "Ông ấy không để ý đâu, đợi khoảng thời gian nữa rồi lại nói tiếp." Giờ anh mà nóng lòng trở về thì lại khiến Trình Quân Diêu cảm thấy bệnh tình nghiêm trọng.

"Anh không sao, đi thôi." Trình Dịch An nắm tay cô đi ra ngoài, vào phòng làm việc cầm chìa khóa xe để tan làm. Hôm nay là anh phải trực ca đêm, về còn dưỡng thần nghỉ ngơi nữa.

Cả đoạn đường về nhà hai người họ đều im lặng, Sở Thanh theo sau Trình Dịch An một tấc cũng không rời, vẻ mặt lo lắng kia khiến Trình Dịch An thấy mà buồn cười.

"Không sao, em làm gì thế hử? Miệng sắp treo được bình dầu lên đến nơi rồi." Trình Dịch An cởi áo ngoài nằm trên giường, "Ngủ cùng anh một lát nhé?"

Sở Thanh chậm rãi bò lên giường nằm cạnh anh, "Xin nghỉ để về đi ngủ, thật không tưởng nổi..."

"Không từ chức à?" Trình Dịch An nhớ tối hôm qua cô viết đơn xin từ chức rất lâu, dù là một câu một chữ khẩn thiết nhất cũng không bỏ qua.

"Không, vài ngày nữa có thể em phải đi công tác..." Sở Thanh ôm cánh tay Trình Dịch An, "Nếu không em để người khác đi nhé?"

Trình Dịch An nhíu mày, hình như trước đó anh từng nghe cô nói đến chuyện đi công tác ở huyện Chương, nhưng đã bị gác lại, "Huyện Chương à?"

"Đúng, có fan hâm mộ đề nghị, rất nhiều người vẫn muốn được xem chủ đề ban đầu. Cho nên quyết định tách phần làm cơm kia ra, còn em vẫn làm món như lúc đầu."

"Em đi đi, anh không sao. Thiếu đi một em cũng không thiếu người, trong nhà đông người vậy mà." Cứ xem như Trình Quân Diêu thật sự phải giải phẫu hay là trị liệu bằng hoá chất, cũng không thể để cho Sở Thanh lo liệu.

"Vậy anh có chuyện gì thì nhất định phải nói cho em biết đấy..." Cái hũ nút này xưa nay thích giấu chuyện buồn trong lòng.

"Được, có lúc nào mà anh không nói em biết đâu?"

Sở Thanh trừng mắt, "Anh không nhớ?"

Trình Dịch An rất hứng thú, anh nghiêng đầu, "Rửa tai lắng nghe."

"Vào kì thi Vật lí sau học kì năm lớp mười một ấy, anh vào đến vòng bán kết thì bị loại, khó chịu hơn một tuần không buồn nói năng gì. Hỏi anh anh cũng không chịu í ử một câu, cuối cùng vẫn là do Đại Diêu nói em biết." Sở Thanh vẫn luôn canh cánh trong lòng đến bây giờ chuyện Trình Dịch An không để ý đến mình cả tuần. Vẻ mặt đen như cà tím khi ấy của Trình Dịch An cô vẫn còn nhớ rõ rõ ràng ràng, chẳng khác gì lúc cô ăn không ngon cả.

Trình Dịch An hình như hơi xấu hổ, anh trở mình đưa lưng về phía Sở Thanh, "Mất mặt bỏ xừ."

Sở Thanh mím môi cười cười, "Được, anh ngủ đi, sau này không nhắc đến nữa."

Trình Dịch An lắc đầu, anh còn lâu mới tin Sở Thanh. Với trí nhớ và cái độ không biết giữ mồm giữ miệng của cô ấy à, mấy năm sau mà không kể lại cho con cái nghe thì anh ngồi niệm A Di Đà Phật luôn.

Vài ngày sau, báo cáo kiểm tra của Trình Quân Diêu đã xong hết. Toàn bộ bác sĩ trong nhà họ Trình cộng với người đứng đầu trong khoa ung thư, sáu người đứng trong phòng bệnh thảo luận đến khí thế ngút trời. Sở Thanh và Lê Tùng tay nắm tay, nghe thấy cái gì mà cắt bỏ, trị liệu bằng hóa chất, Tây y kết hợp... Toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Mấy ngày nay Trình Quân Diêu cũng đã nghiên cứu qua với chuyên gia trong sở nghiên cứu, cuối cùng vẫn định ra hướng trị liệu là theo cách Trung y. Ông ấy vẫn còn có mâu thuẫn với việc giải phẫu, không phải vào tình thế bất đắc dĩ thì tuyệt đối không cắt bỏ, quá tổn hại sức khỏe.

Sau khi định ra phương án trị liệu rồi, tâm tình Trình Dịch An cũng có thể xem như đã điều chỉnh xong. Anh ở nhà giúp Sở Thanh sắp xếp hành lý đến huyện Chương, chỉ hận không thể nhét mình vào vali để cô mang theo luôn.

"Ngày mai em đi rồi thì anh cũng về nhà ở mấy ngày đi, chăm sóc, ở bên chú." Tuy nói bây giờ bệnh tình của Trình Quân Diêu hãy còn tương đối lạc quan, nhưng căn bệnh này ai cũng không nói chính xác được. Sở Thanh không muốn sau này Trình Dịch An nhớ về sẽ hối hận, bây giờ ba mẹ còn đang khỏe mạnh thì tốt nhất vẫn nên ở bên họ nhiều một chút.

Trình Dịch An đồng ý, hôm sau tiễn Sở Thanh đi rồi thì về nhà. Anh đánh cờ nghe nhạc, pha trà tản bộ với ông. Mà sau khi Trình Quân Diêu đẩy tất cả công việc ra thì ăn ngon ngủ ngon, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Mà ở phía Sở Thanh thì công việc tiến triển không được thuận lợi cho lắm. Vốn là định phỏng vấn bằng chữ, đột nhiên giờ lại chuyển thành video, khiến cho người phỏng vấn ít nhiều vẫn có chút lo lắng. Vất vả mãi mới thuyết phục được thì lại đến lão Vương và Triệu Triết Thành làm ầm mâu thuẫn nhau. Cô và Vương Kiều hai người bị kẹp ở giữa khổ không thể tả, hai người đàn ông vì vấn đề lấy cảnh mà khó chịu mấy ngày trời. Thế là hai người họ bắt đầu chiến tranh lạnh, thành ra quay cũng không được như ý.

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Diệu Thế Lân Vương