Saved Font

Trước/39Sau

Bạch Lộ Ca

Quyển 2 - Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đây là sự săn sóc của hắn, nhưng việc tự lừa mình dối người đó thật sự buồn cười.

Nàng ghé vào trêи người hắn, nhìn hắn nhắm chặt mắt, không khỏi hỏi lại: “Như vậy chàng ngủ được không?”

“Đương nhiên có thể, chúng ta vài ngày nay còn không được ngủ tự tại thế này đâu.” Hắn từ từ nhắm hai mắt nói, bàn tay to còn không quên kéo chăn, cẩn thận bao nàng lại, rồi lại kéo nàng vào trong lòng.

Thấy bộ dạng kiên định của hắn, Bạch Lộ cũng không cùng hắn tranh luận nữa mà chỉ ngoan ngoãn ghé vào trêи ngực hắn, nghe tiếng tim đập dồn dập, cắn môi cười khẽ.

“A Mị……”

“Ân?”

“Cám ơn chàng……”

Tim hắn căng lên, nhưng cũng chỉ ôm lấy nàng, ở trêи tóc nàng in xuống một nụ hôn.

Bạch Lộ vốn tưởng rằng, nàng sẽ không dễ dàng ngủ nhưng bởi vì quá mệt mỏi, có lẽ cũng vì những khúc mắc đọng lại trong nhiều năm được cởi bỏ nên sau khi nói những lời đó, nàng rất nhanh liền ngủ mất.

Nam nhân nằm ở trêи giường, chỉ cảm thấy ɖu͙ƈ hỏa đốt người, nhưng có thể ôm nàng trong lòng thì hắn đều cam tâm tình nguyện.

Nàng vì mệt mỏi nên rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, hắn lại ngây ra ngắm đỉnh màn, đem hết luật lệ ra đọc lại một lần để ngăn bản thân không kiềm chế được mà trở thành cầm thú.

Chỉ cần vài ngày nữa thôi, lại vài ngày là tốt rồi, hắn đương nhiên có thể nhẫn.

Sau khi thẩm tra kết thúc, hắn không mang nàng về Ứng Thiên Đường, bởi vì nàng cần nghỉ ngơi. Thân thể của nàng còn yếu, không chịu được di chuyển ban đêm, cho nên hắn mới đem nàng tới khách điếm Duyệt Lai ở một đêm.

Hắn cùng nàng, hiện tại có rất nhiều thời gian, chỉ cần hắn từ nay về sau, hảo hảo bảo vệ, che chở nàng là có thể cùng nàng dắt tay nhau cả đời.

Nhưng mặc dù đã đem nàng ôm trong ngực nhưng hắn vẫn có chút không yên, không có cảm giác chân thực.

Đòi mạng a.

Được rồi, hắn hiện tại đã có cảm giác chân thực đó rồi.

Dường như trong chớp mắt, tâm trí hắn bị ɖu͙ƈ hỏa thiêu trống rỗng, thậm chí đã quên luôn tại sao hắn lại không thể muốn nàng. Bàn tay to của hắn nhịn không được hướng lên trêи sờ, sau đó hắn đụng tới lưng nàng nên mới nhớ tới —

Bởi vì nàng bị thương a.

Đáng chết!

Hắn bừng tỉnh lại, rút tay về bên thắt lưng của nàng.

Không biết có nam nhân nào chết vì chưa được thỏa mãn chưa? Ngày khác hắn phải hỏi Tống Ứng Thiên mới được……

Đêm hôm đó, suốt cả đêm hắn đều miên man suy nghĩ.

Đợi cho trời gần sáng hắn mới thực sự ngủ.

Bạch Lộ chưa bao giờ nghĩ rằng hắn thực sự có thể chịu được.

Nam nhân này không chỉ nhịn một đêm kia, mà vẫn cắn răng nhịn nhiều ngày.

Mặc dù về tới Ứng Thiên Đường, hắn cũng chưa từng đụng vào nàng, chỉ cẩn thận chăm sóc.

Hắn lại đem mọi việc gánh vác hết để nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt. Hắn thậm chí thay nàng đưa cơm lên trêи đảo, mà nàng cũng chẳng tranh cãi với hắn.

Hắn cho rằng nàng cần tĩnh dưỡng, nàng liền để cho hắn sủng, đau, sau đó thừa dịp hắn không ở nhà liền ngồi ở bên cửa sổ, trêи mĩ nhân sạp, trong ánh nắng khâu một bộ đồ mới.

Có vài lần, hắn thấy được, trong con ngươi đen lóe lên chút gì đó, nhưng hắn cũng không nói gì mà chỉ để yên cho nàng khâu.

Trừ bỏ một bộ quần áo mùa đông màu sáng lúc đầu, nàng lại làm thêm một kiện quần áo màu thâm, rồi một kiện thanh sam, rồi đến một cái khố. Lúc đầu nàng còn giấu diếm hắn làm, về sau nàng biết hắn sẽ lục rương y phục để tìm quần áo mặc thì nàng cũng chẳng giấu nữa mà quang minh chính đại ở một bên làm.

Nàng cảm giác được sự phiền chán của hắn. Mới đầu nàng còn thấy kỳ quái không biết hắn phiền cái gì, về sau lại thấy hắn không tự giác trừng mắt nhìn quần áo nàng đang khâu, nhưng nói thế nào cũng không thèm động vào thì nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nàng vốn định chủ động nói với hắn nhưng mỗi khi mới muốn mở miệng thì hắn như đoán được nàng muốn nói đến mấy bộ đồ nên bỗng chốc rời đi đề tài, nếu không thì nói hắn bận việc rồi rời đi.

Thử vài lần không thành, biết hắn đang nghĩ ngợi vớ vẩn thì nàng cũng không ép hắn, chỉ chờ hắn tự hỏi hoặc chờ bản thân hắn nghĩ thông, nhưng hắn cái gì cũng không theo ý nàng.

Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua.

Tới một đêm lúc nàng muốn khâu áo mùa xuân, hắn cũng đã tính xong sổ sách mà vẫn thấy nàng đang làm thì rốt cục nhịn không được mở miệng.

“Bạch Lộ?”

“Ân?”

“Quần áo này khâu xong là muốn ta đưa lên đảo hả?”

Nàng không ngừng tay, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói: “Chàng muốn đem quần áo này lên đảo sao?”

“Nếu nàng muốn ta mang lên thì ta tự nhiên sẽ đi.” Hắn khép cuốn sổ đang cầm trong tay, lại giấu không được vị ghen tuông chua loét trong giọng nói: “Dù sao cũng phải đi đưa cơm.”

Bạch Lộ nhìn cái mặt cáu giận của hắn, vừa đau lòng vừa buồn cười hỏi: “Chàng nghĩ ta làm quần áo này cho ai?”

Khóe mắt hắn co rút một chút nhưng vẫn ra vẻ vô sự nói: “Không phải làm cho Tống Ứng Thiên sao?”

“Quần áo của thiếu gia cho tới bây giờ cũng không phải do ta làm.” Nàng nói.

Hắn bỗng chốc không phản ứng kịp, chỉ phun ra phẫn nộ vẫn đè ép vài ngày nay, nói: “Đúng vậy, cái gì nàng cũng đều làm cho hắn, ta biết nàng có thói quen giúp hắn chuẩn bị tất cả nhưng hắn –”

Nói chưa xong hắn chợt mới hiểu nàng vừa nói cái gì, lời đang nói đến miệng lại biến mất, hắn vội ngước mắt, nhìn nàng chằm chằm: “Nàng vừa nói cái gì?”

“Quần áo của thiếu gia đều là phu nhân làm.” Nàng bình thản ung dung nói xong, lại tiếp tục khâu quần áo, rồi kéo chỉ, thắt cái nút, “Mỗi một kiện quần áo đều là phu nhân làm.”

“Nhưng hắn — nhưng nàng — còn có quần áo này -” Hắn trừng mắt thật to, một ngón tay ở trong không trung chỉ đông chỉ tây, trong lúc nhất thời ngay cả nói đều nói không rõ ràng, trêи khuôn mặt góc cạnh tràn đầy ước ao cùng hoang mang, sau đó như là phát hiện chính mình nói không nên câu, hắn liền ngốc ra đó, ngậm luôn miệng vào.

Xem bộ dáng đó của hắn, nàng chỉ cảm thấy vừa đau lòng, vừa buồn cười.

Nàng còn tưởng rằng nam nhân này thông minh như vậy thì phải sớm biết nàng khâu quần áo đó cho ai, nào biết được mọi chuyện hắn đều nghĩ cẩn thận nhưng việc này lại chẳng phân biệt được rõ ràng.

Hắn thu ngón tay lại, nắm tay thành quyền, để ở trêи bàn, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Trong mắt hắn là khát vọng nhưng lại không dám mở miệng hỏi.

Rũ mắt xuống, Bạch Lộ lấy cây kéo cắt chỉ, cẩn thận đem đầu sợi chỉ giấu vào trong để người ta không nhìn thấy. Lúc này nàng mới đặt kim chỉ xuống, mang bộ quần áo đi qua, chỉnh đèn cho sáng rồi để bộ áo lên bàn.

Hắn ngậm chặt miệng, bộ mặt làm vẻ vô tội nhìn nàng.

Nàng đi đến chỗ bình phong, đem kiện quần áo sáng sớm nàng đã làm xong cùng với mấy bộ quần áo khác đang treo trêи giá xuống, đi trở về bên cạnh bàn, đi đến trước mặt hắn.

Tầm mắt của hắn không khống chế được mà cũng di chuyển theo nàng.

“Đứng lên.” Nàng nói.

Hắn thuận theo đứng lên.

Lúc nàng nâng tay tháo đai lưng của hắn, cởi ra cái áo cũ mà đại nương nào đó cho hắn thì hắn ngừng thở luôn.

“Tay.” Nàng bắt hắn nâng tay.

Hắn ngẩn người làm theo, thấy nàng giúp hắn mặc vào kiện quần áo mùa đông nàng tự tay khâu mà vẫn không thể tin được.

“Nàng…… Cái này không phải…… Làm cho hắn?”

Bạch Lộ giúp đỡ hắn cột chặt đai lưng, ngẩng đầu liền thấy bộ dạng không dám tin của hắn, chỉ cảm thấy tâm lại đau.

Nam nhân này thật sự là không có người đau hắn, quần áo đã mặc lên người hắn mà hắn còn không tin đâu.

“Nếu là làm cho thiếu gia thì chàng có thể mặc vừa thế hả?” Nàng chỉnh lại vạt áo của hắn cho thật chỉnh tề.

Quần áo này hắn mặc rất vừa người, không quá chật, không quá dài, cũng không rộng, mà rất vừa vặn, một tấc cũng không sai.

“Cái này…… Là của ta?” Hắn nhỏ giọng hỏi lại.

Nàng nhìn hắn, tay nhỏ bé để ở trêи ngực hắn, nhìn hắn nói: “Ta khâu tốt lắm, thấy chàng không mặc, ta còn nghĩ chàng không thích màu sáng, nên lại khâu một kiện màu thâm nhưng vẫn không thấy chàng mặc. Ta lại nghĩ chàng sợ làm bẩn đồ mới, cảm thấy mặc đồ cũ thoải mái hơn.”

Miệng hắn há ra, ngốc trừng nhìn nàng, vẫn không thể tin được.

Hắn còn cho rằng, nàng là vì Tống Ứng Thiên mới khâu quần áo nên trong lòng vừa ghen tị vừa khó chịu. Hắn nghĩ tên kia nhiều quần áo thế rồi, thì nên có một cái là của hắn, nàng ít nhất cũng nên vì hắn làm một cái chứ.

Hắn muốn nàng cũng vì hắn khâu một bộ quần áo, muốn nàng cam tâm tình nguyện làm chứ không cần hắn nhắc.

Ai biết……

“Đều là của ta?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong lòng siết chặt, lặng lẽ hỏi lại.

Nàng nâng tay vỗ về khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: “Đều là của chàng.”

Những ngày trước đó, nàng chỉ nghĩ phải làm cái gì đó cho hắn. Nhìn hắn mặc quần áo cũ của lão Lương, biết hắn không có nhiều quần áo mùa đông, nên lúc nàng hoàn hồn thì đã đang khâu áo cho hắn rồi.

“Quần áo này, ngay từ đầu đều là làm cho chàng.”

Nàng nhìn lên nam nhân trước mặt, nói cho hắn biết nhưng nàng vẫn thấy trong mắt hắn còn lưu lại một tia bất an.

Nàng biết, hắn sợ nàng ghét bỏ.

A Linh có thể đọc tâm, nói trúng những gì giấu trong lòng hắn.

Cho nên hắn làm nhiều như vậy, vì nàng làm nhiều như vậy, nhưng vẫn bất an, chỉ vì trêи đời này, không ai đau hắn, không ai thực sự thương hắn.

Nhưng nàng có, nàng sẽ đau hắn mà hắn rồi sẽ biết thôi.

Bạch Lộ lưu luyến nhẹ nắm tay hắn, đặt ở trêи ngực mình, nhở giọng đem những lời trong lòng nói ra cho hắn nghe.

“Ta vốn thầm nghĩ làm kiện quần áo mùa đông cho chàng mặc. Ta vốn cho rằng năm sau dù ta không thể ở cùng chàng thì bộ quần áo này cũng thay ta sưởi ấm cho chàng. Sau đó lúc ta khâu, càng làm càng cẩn thận khâu cho chặt, bởi vì như thế sẽ để chàng có thể mặc lâu một chút, có như vậy chàng mới nhớ ta lâu hơn chút……”

Hắn ngóng nhìn nàng, cổ họng co rút nhanh, một chữ cũng không nói được.

Chỉ có nàng chịu rửa chân cho hắn, cũng chỉ có nàng mới vì hắn mà khâu quần áo……

Hắn lớn như vậy nhưng chưa từng có người đau hắn, nhớ kỹ hắn, vừa để ý con người vừa để ý tâm hắn.

“Ai biết, có thể có về sau……” Bạch Lộ vuốt ve khuôn mặt hắn, vỗ về đôi môi hắn, giọng nói nhẹ nhàng: “Chúng ta thế mà vẫn có về sau…..”

Hắn cảm giác bàn tay nhỏ bé mềm nhẹ của nàng, thấy nàng ngước mắt, ôn nhu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi.

“A Mị, ta muốn cùng chàng ở một chỗ …… Cùng nhau đầu bạc, cùng nhau đến già…… Sau này, Bạch Lộ hàng năm đều làm quần áo mới cho chàng, được không?”

Được không ư?

Thế nào không được? Hắn làm sao có thể nói không được?

Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể biểu đạt được tình cảm của hắn đối với nàng. Kết quả là, mọi câu chữ đều biến thành một tiếng gầm nhẹ, cùng vô số nụ hôn say đắm.

Hắn ɭϊếʍ, hôn, vuốt ve nàng.

Trong lúc hoảng hốt, hắn tựa hồ làm cho nàng ngồi trêи bàn, xả mở vạt áo của nàng, lại kéo cái gì đó, hắn cũng không biết chính mình đang làm cái gì, cũng không quá để ý, hắn chỉ muốn ở cùng nàng.

Sau đó, đột nhiên hắn tiến vào.

Cảm giác được nóng rực của hắn, nàng rút khẩu khí, trong mắt phượng có một tầng nước mắt, đôi môi ướt át hé mở, phun câu chữ câu lòng người.

“A Mị……”

Hắn hôn lên cánh môi nàng, cảm giác nàng ôm lấy hắn, cần hắn, cơ thể nàng ẩm nóng, ấm áp gắt gao bao vây lấy hắn, giống đêm mùa hạ.

Trong đôi mắt tràn ngập tình yêu của nàng có phản chiếu khuôn mặt đầy khát vọng của hắn.

Hắn di động thật nhanh, rất thô lỗ, khiến trâm của nàng rớt xuống, tóc bung ra. Có lẽ hắn còn không cẩn thận làm đau nàng, nhưng hắn nhịn không được, hắn thật thích nhìn bộ dạng nàng vì hắn mà khó nhịn, còn có khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hơi thở như ngừng lại và cả giọng nói hổn hển không nên lời nhưng vẫn thỉnh thoảng phun ra tên hắn.

Hắn nuốt lấy mỗi hơi thở gấp của nàng, nắm chặt lấy thắt lưng và môиɠ non mềm của nàng. Hắn thật sâu, ngang nhiên tiến lên, một lần so với một lần đi vào càng sâu, hận không thể cứ như vậy đi vào lòng nàng.

Hắn nhìn khuôn mặt nàng nhỏ nhắn vì tình ɖu͙ƈ mà đỏ bừng. Đôi tay nhỏ bé trắng noãn, kìm lòng không đậu gắt gao níu chặt quần áo mùa đông trêи người hắn, khiến bộ đồ mới đều nhăn nheo hết.

Sau đó nàng ôm lấy hắn, nhẹ hô lên, thân mình mềm mại run rẩy căng chặt. Nàng đem khuôn mặt đỏ bừng giấu trong hõm vai hắn, nhưng phản ứng của thân thể vẫn không giấu được. Hắn vẫn còn ở trong thân thể nàng, cùng nàng cùng nhau, cảm giác được mỗi nhịp tim nàng đập, mỗi trận run run co rút.

Hắn luyến tiếc rời đi, cảm giác kia quá tốt. Cảm giác bị nàng bao lấy thật tốt. Hắn đem chính mình càng đi vào, cùng nàng gắt gao ở một chỗ, để bản thân càng có được nàng nhiều hơn, sau đó lúc nàng co rút nhanh, yêu kiều gọi tên hắn thì hắn lại không kiềm chế được mà phóng thích tất cả của mình cho nàng.

Trái tim đập thật nhanh, mặc dù cách hai tầng áo lạnh dày cộm, nàng vẫn có thể cảm giác được nhịp đập trái tim hắn và nàng va chạm vang lên cùng nhau.

Bạch Lộ mặt đỏ tai hồng, mồ hôi ướt đẫm ngồi ở trêи bàn, một tay níu chặt áo hắn, một tay quàng qua cổ hắn, cẳng chân còn quấn chặt lấy thắt lưng hắn, không thể tin được bản thân ngay cả quần áo còn chưa cởi hết đã ở cùng hắn tham hoan.

Hắn vẫn còn còn ở trong cơ thể nàng, run rẩy.

Nàng xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, chỉ có thể tiếp tục đem mặt chôn ở đầu vai hắn thở gấp.

Nàng thậm chí còn không biết sự tình làm sao lại phát sinh, chỉ nhớ rõ hắn hôn nàng, sau đó nàng không biết từ lúc nào hắn đã ôm nàng lên bàn, để nàng ngồi trêи đó, sau đó không biết là hắn xé rách tiết khố của nàng hay bản thân nàng tự kéo quần áo của mình, tóm lại hắn với nàng liền dính vào một chỗ.

Hắn quả thật không thể nhịn nữa, nhưng qua vài ngày nay chờ đợi, cơ thể nàng sớm bởi vì khát vọng hắn mà ướt đẫm. Lúc hắn rốt cục tiến vào thì nàng căn bản đã quên mất có thể đau mà chỉ nghĩ đến cảm giác đó thật tốt, có thể cảm nhận được hắn làm nàng càng muốn nhiều hơn.

Trong nháy mắt, nàng hoàn toàn giống một ɖâʍ phụ, không chỉ ôm chặt hắn mà còn lấy cẳng chân ôm lấy thắt lưng và môиɠ hắn, thậm chí nàng còn chống tay xuống bàn, ngẩng đầu thẳng lưng đón ý nói hùa với hắn.

Ngượng ngùng làm cho nàng hoàn toàn không dám ngẩng đầu, chỉ có thể níu chặt áo hắn, ôm lấy cổ hắn mà thở gấp.

Nhưng mặc dù xấu hổ, nàng vẫn luyến tiếc để hắn rời đi, muốn hắn với nàng ở cùng một chỗ mãi thôi.

Mà hắn, cũng không có lui ra.

“A……”

Tư thế này khiến toàn bộ trọng lượng của nàng đều dồn lên chỗ kết hợp của hai người. Nàng thở gấp một tiếng, chỉ cảm thấy nháy mắt đó hắn lại càng thâm nhập sâu hơn.

Sau đó hắn cứ như vậy ôm nàng trở về trêи giường mà nàng không khỏi càng ôm chặt hắn.

Hắn ôm nàng lên trêи giường, nàng có thể cảm giác hắn ngồi chồm hỗm ở chỗ đó, bàn tay to tham nhập vào giữa hai người, kéo mở đai lưng của nàng và của hắn.

Sau đó tay hắn vói vào trong y phục của nàng, cởi một cái đai lưng khác. Nàng vốn tưởng rằng hắn còn muốn cởi những vạt áo còn lại nhưng hắn chỉ cởi đai lưng đó rồi đưa tay theo vạt áo bên dưới đem cả áo khoác và áo đơn trêи người nàng tuột qua đầu.

Trước/39Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Thần Y Xuống Núi