Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C22- Hắc Y Nhân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Không khí trong căn phòng vốn ngập mùi thuốc đông y nay lại tràn ngập mùi máu tươi. Một đám bốn tên thị vệ canh gác phía trước cửa vốn là người của lão thái thái theo về một bộ lạnh lùng mắt điếc tai ngơ như không quan tâm đến những gì đang xảy ra. Bọn họ không biết rằng chỉ cách một tấm cửa gỗ lại là hai sinh mệnh đang nối kết với nhau. Bằng máu tươi và thi chú.

Cơ thể gầy yếu của Lương Khất bị trút đi không biết bao nhiêu máu, khuôn mặt vốn tái nhợt nay bị rút máu khiến cơ thể co rút lại dần như cái xác héo khô, cuống họng y đau đớn rên rỉ từng tiếng.

"Ta hận..."

"Hận..."

"Lương Nhất ngươi từng nói yêu ta... Nói sẽ bảo vệ ta..."

"Nhưng cuối cùng lại khiến ta chết trong tay ngươi! Có làm ma ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Không tha thứ cho các ngươi!" Lương Khất như dùng hết sức của sinh mệnh mình mà rống lên trong uất ức và phẫn hận.

Âm hồn Lương Nhất đang đang đớn dằn vặt trong luồng tơ huyết khi nghe được sự thống hận của Lương Khất hắn như bừng tỉnh.

Hắn đã yêu y như thế.

Muốn trân trọng nâng niu bảo vệ y.

Hắn vốn chỉ muốn trói buộc y bên mình bằng tình yêu của hắn. Chứ không phải bằng sinh mệnh của y.

Hắn không cần.

Không cần Lương Khất phải vì hắn mà trả giá để rồi thống hận hắn.

Ý thức như được trở về đột ngột, cả cơ thể âm hồn Lương Nhất căng lên, các cơ như muốn chèn ép xé toạc cái kén tơ huyết tinh đang đang ngày càng dày lên như muốn nuốt chửng hắn, muốn ăn trọn hắn để dung nhập vào cái thể xác yếu ớt kia của hắn. Nhưng lão thái thái người trần mắt thịt ngoại trừ chỉ có thể cố gặng niệm huyết chú mà lão quý nhân kia chỉ dạy thì không thể nhìn thấy âm hồn tôn tử của mình đang đau đớn thống khổ như thế nào, lão chỉ biết đắc ý khi nhìn từng luồng tinh huyết đang không ngừng chuyển đổi từ cơ thể Lương Khất sang thể xác của Lương Nhất mà không thể thấy rằng giữa không gian ngập mùi tanh tưởi giữa những sợi tơ huyết căng chặt lại đang dần bị những luồng khí đen quấn quanh cắn xé.

Những luồng khí đen tự trong thất khiếu của âm hồn Lương Nhất đột ngột tràn ra luồn lách qua từng khe hở của tơ huyết, tranh đấu, chúng xâu xé nhau. Âm hồn Lương Nhất bị bao quanh giữa hắc ám và tinh huyết ngày càng căng phồng muốn nổ tung. Cho đến khi Lương Nhất hét to một tiếng, cả không gian như bị một luồng khí đang nén lại đột ngột bị đâm phá khiến nó nổ tung. Những sợi tơ huyết vốn căng chặt kết nối giữa Lương Khất và thể xác của Lương Nhất bị đứt đoạn, máu huyết vốn đang tuôn chảy theo dòng chú huyết bỗng vỡ tung tóe. Nơi cổ tay thể xác Lương Nhất đang bị cột bởi những sợi tơ đỏ cũng nổ tung, gân mạch nơi cổ tay vỡ ra máu phun thành một đường không ngừng lại.

Mọi người trong phòng như kinh hoàng, hình như ngoại trừ Lương Khất còn đang hô hấp yếu ớt là có thể nghe được tiếng hét mạnh mẽ đầy uy lực của âm hồn Lương Nhất thì những người còn lại chỉ nhìn thấy sự rối loạn điên cuồng của huyết chú, tơ máu bị hắc ám cắn nuốt sợ hãi chạy trốn lại cơ thể chủ. Lương Khất vốn như một xác khô hô hấp yếu ớt lại bất ngờ được hấp thụ máu huyết, hai mắt y mở to, đôi môi khô nứt dần có sắc đỏ.

"Không!"

"Dừng lại!"

Lão thái thái và Lương phu nhân đồng loạt la lên. Thể xác Lương Nhất vốn đang lơn lửng giữa không gian hấp thụ máu huyết lại đột ngột rơi mạnh xuống giường, máu huyết trở ngược trào ra khỏi cơ thể. Họ kinh hoàng sợ hãi khi thấy máu huyết từ cơ thể Lương Nhất như đang điên cuồng trốn chạy khỏi sợi hắc ám bị cơ thể Lương Khất hút lấy hút để.

Cơ thể Lương Khất từ như một xác khô đang dần phục hồi.

Lão thái thái nhắm chặt mắt, miệng đọc liên hồi chú huyết hy vọng vãn hồi, nhưng như bị phản hệ, lão đột ngột phun một ngụm huyết, ngã ngửa ra sau. Lương lão gia vốn đang bị mọi thứ trước mắt làm cho kinh hãi thấy lão thái thái ngã xuống hoảng hồn vội chạy tới đỡ.

"Mẹ!"

Lương lão gia hai tay nắm lấy bả vai đỡ lão thái dựa vào người mình, cơ thể già gầy yếu run lên, lại nhìn con trai mình nằm trong huyết nhục hỗn loạn cắn răng nói một câu: "Mẹ dừng lại đi."

Rồi Lương lão gia ngập ngừng: "Đứa trẻ đó vô tội.."

"Hừ, ngươi nói hay, nếu không phải vì nó Lương Nhất há bị như hôm nay. Tiện chủng này nếu lúc trước không được ta thu nhận thì cũng đã chết nơi đầu đường với tiện nhân kia sao có thể sống sung sướng chừng ấy năm trong Lương phủ ta."

"Mẹ... chẳng phải họ rơi vào đường cùng cũng chẳng phải là do người hay sao?" Lương lão gia run lên, tay nắm lấy vai lão thái thái cũng run lên, giọng ông nghẹn khuất như chứa chất sự bất mãn đầy bất lực đau đớn.

"Ngươi... Chỉ cần nhắc đến tiện nhân kia thì ngươi lại đau lòng chứ gì? Đồ mềm yếu. Ta đã làm gì hả, ta là muốn giữ gìn gia phong cho cái Lương phủ này. Ngươi hiểu không? Hiểu không?"

Như chạm phải điểm ma chướng trong lòng, lão thái thái mắt lông lên, đôi lòng trắng dã trợn to, quát lớn. Lão đã làm gì chẳng phải vì cái nhà này sao, vậy mà giờ lại bị chính con trai mình chất vấn. Bà lão già này đã làm gì sai chứ. Lão không sai. Sai là chính tiện nhân kia còn có cả nghiệt chủng của ả.

"Tránh ra! Ngươi nhìn con mình sắp chết không cứu có thể gọi là phụ thân sao?" Lão thái thái hất tay Lương lão gia ra, không quay đầu lại nhìn đứa con trai vô dụng yếu hèn của mình, nhưng miệng không ngừng mắng nhiếc. Lão thái thái đau đớn, lòng tràn đầy căm tức khi thấy kế hoạch trù tính bao lâu phút chốc bị hủy hoại, mạng sống của tôn tử lại sẽ như mành treo trước gió. Lão tức giận, tay lão nắm chặt quải trượng nặng nề từng bước tiến tới Lương Khất.

Sau khi lão thái thái ngừng niệm huyết chú thì máu từ tơ huyết cũng ngừng truyền trả lại Lương Khất. Cả cơ thể như trút toàn sức lực, Lương Khất khụy người dưới sàn nhà giá lạnh, khuôn mặt vẫn tái xanh, miệng thở hổn hển như muốn nuốt trọn nhiệt khí, y muốn chắc rằng mình vẫn đang thở.

Lương Khất nghiêng người, rũ vai, khụy cổ tay như muốn dùng hết sức tàn chống đỡ cơ thể không ngã xuống. Cả một vạt áo rách nát buông lỏng lộ ra những đường xương sườn mảnh mai, cả một cơ thể gầy yếu ớt trông thật đáng thương.

Có lẽ vì cơ thể trải qua quá rút máu tàn nhẫn, đại não vì thiếu máu mà choáng váng khiến Lương Khất không cảm giác được rằng từ trên cao một bóng gậy gỗ thô cứng xấu xí đang vụt xuống hướng đến đỉnh đầu đen nhánh của y không lưu tình hạ xuống. Lão thái thái mắt tràn đầy tơ máu, mặt già nua dữ tơn, trong đầu lão giờ chỉ có một ý niệm: "mệnh đổi mệnh", lấy mệnh của tiện chủng đổi lấy sự sống cho tôn tử cao quý của lão.

Rầm!

Một tiếng động mạnh khiến Lương Khất hốt hoảng nhìn lên, chiếc quải trượng trong tay lão thái thái như bị một thế lực vô hình đánh mạnh văng ra xa, đập mạnh vào tường gãy tan nát. Cả cánh tay già nua cũng run lên đau đớn. Lương phu nhân đang ôm chặt lấy cơ thể con trai mình cũng vì tiếng động mà hoảng sợ. Bà cảm nhận được cả cơ thể Lương Nhất cũng run lên, nhưng chưa kịp đợi Lương phu nhân cảm thán thì một màn kinh hoàng diễn ra.

Mọi đồ vật trong phòng bỗng vỡ tung, những mảnh sứ từ bình hoa, chén trà đều vỡ nát thành những mãnh cắt lạnh lẽo, những chiếc ghế gỗ chậm trổ hoa văn bỗng từ dưới sàn nhà lạnh lẽo như được nâng lên lại tự đập phá lẫn nhau, tiếng đập vỡ đồ vang lên hỗn loạn khiến thị vệ bên ngoài vốn mặt lạnh cũng rùng mình đổ mồ hôi hột nhưng vẫn nắm chặt quyên không dám tiến vào. Cho đến khi cánh cửa gỗ vốn khép chặt mở tung ra.

Hai tay gầy gò trắng tái đẩy mạnh cửa, đôi chân huyết nhục mơ hồ dẫm mạnh lên từng phiến đá lót đường lạnh lẽo kéo theo từng vệt máu dài từ trong phòng ra theo. Lương đại thiếu gia quần áo xộc xệch rách nát, một mảng huyết tinh nhuộm thẫm đưỡm cả cơ thể khiến y khi xông ra ngoài bị bao phủ bởi ánh trăng trông quá mức yêu mị. Thị vệ canh gác hai bên cửa bị một màn đột ngột gây chấn kinh, sửng sờ không biết phản ứng như thế nào.

"Bắt lấy tên nghiệt chủng lại cho ta! Không được để nó chạy thoát!"

Khi tiếng thét già nua như gào trong cuống họng phát ra từ trong phòng. Giọng hiệu ra lệnh quen thuộc khiến bốn tên thị vệ giật mình. Bọn họ lấy lại bộ dạng cũ mặt lạnh bình ổn tinh thần, mắt quắc lại sắc bén nhìn người gầy yếu kia như mạng lưới bao vây chắc nịch rằng Lương Khất y không thể thoát được.

"Cho dù đánh gãy chân nó cũng không thể để nó thoát!"

Mặc cho sự vùng vẫy kháng cự của Lương Khất, những thị vệ cao lớn hung dữ, khuôn mặt lạnh lùng không tính người vẫn vây hãm lấy y. Lương Khất dùng hết sức tàn phản kháng, y hét lên như muốn từ trong khuôn viên rộng lớn này có thể truyền ra bất cứ âm thanh nào đánh động đến người bên ngoài: "Thả ta ra! Quân giết người! Các ngươi đang muốn giết trạng nguyên gia sao?"

"Đánh cho tên nghiệt chủng khốn khiếp đó im miệng. Cho dù có tàn phế chỉ cần giữ được mạng tiện của nó là đủ."

"Trạng nguyên? Hừ hai tiếng này phát từ miệng ngươi không xấu hổ sao?"

"Nghiệt chủng! Cái chức trạng nguyên của ngươi là đổi từ mạng Lương Nhất mà ra! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Là đổi mạng của Lương nhất tôn tử duy nhất của Lương gia ta mà ra!"

Bốp!

Bốp!

Lão thái thái điên cuồng gào thét, lão không ngừng dùng tay già gầy gộc của mình đánh mạnh vào người Lương Khất. Lương Khất vì bị bọn thị vệ kìm giữ, nên không thể phản kháng được, dù y dùng dằng vùng vẫy cũng như là cá trong lưới, lươn trong lọ, mặc lão thái thái trút cơn thịnh nộ.

"Á!"

Tay lão thái thái run lên.

Một cục đá từ đâu bay đến đánh ngay vào cổ tay của lão.

Chưa hết kinh ngạc từ trong bóng đêm, phía trên tường cao một hắc y nhân phóng tới, một chiêu chỉ dùng cán kiếm một đường quét trọn đám hạ nhân và lão thái thái văng ra xa.

Hắc y nhân sau khi phá tan vòng vây thị vệ xung quanh Lương Khất thì vội bước nhanh tới vòng tay qua eo y đỡ y dậy. Lương Khất bất ngờ được cứu trong tuyệt vọng, cả cơ thể căng chặt, nhìn người hắc y cao lớn, bao phủ cả người là một màu đen tăm tối, chỉ có đôi mắt sáng rực hung dữ, khí chất át sát không lẫn vào đâu được.

"Ngươi..." Lương Khất chưa kịp nói tiếp lời, hắc y nhân đã ôm xiết y áp chặt vào lòng, xoay một vòng tránh khỏi chiêu ám toán của một thị vệ, rồi dùng chân đá lại phản chiêu khiến tên thị vệ một lẫn nữa nhận đau đớn.

Đám thị vệ bị đòn đau thì nộ khí, máu nóng dâng lên đồng loạt tấn công hắc y nhân. Dù sao đánh với cao thủ vẫn đỡ mất mặt hơn ức hiếp một thiếu gia chân yếu tay mềm. Hắc y nhân một tay nắm lấy eo nhỏ Lương Khất áp sát y vào ngực mình, cúi đầu nhỏ giọng rót vào tai Lương Khất như ra lệnh, như trấn an: "Ôm chặt ta." Hắc y nhân một bộ bảo hộ rõ ràng, tay cầm kiếm chống đỡ bọn thị vệ.

Lương Khất cũng biết tình hình, vứt bỏ ngại ngùng, hai tay gầy vòng qua vòng eo săn chắc đầy hữu lực mà dùng hết sức tàn của mình ôm bám chặt lấy hắc y nhân, như bám lấy cọng cỏ cứu mình.

Vốn tưởng lấy đông thắng ít, nhưng chưa quá mười chiêu đám thị vệ cũng động loạt ngã rạp đầy bất mãn, võ không bằng người đành khuất nhục chịu thua.

Hắc y nhân sau khi đánh bại đám thị vệ thì quắc mắt nhìn một lượt bọn người Lương gia: Lão thái thái già nua đầy giận dữ không ngừng chửi rủa, Lương lão gia mặt đen ánh mắt thập phần phức tạp nhìn Lương Khất trong vòng tay hắn mấp máy môi muốn nói mà lời như nghẹn tại nơi kẽ răng.

Hắc y nhân như cảm nhận được người trong lòng cơ thể ngày càng lạnh lẽo, cả người vốn ướt sùng một tầng huyết nhục, bả vai gầy đang run lên, đôi mắt ướt át đầy mệt mỏi, y từ trong lồng ngực hắn ngước đầu lên môi mấp máy từng chữ đứt đoạn: "Đa.. tạ." Rồi ngất.

Màn đêm bao phủ khắp Lương gia, không khí ẩm thấp sau mưa, mùi huyết tanh ngập chìm cả biệt viện. Ánh trăng chiếu rọi một đường đỏ thẫm kéo dài nơi từng có một sinh mạng dãy dua kéo dài vào tận căn phòng gỗ. Căn phòng hỗn loạn những vật dụng vỡ nát tan hoang, Lương phu nhân mặt không huyết sắc, trên khuôn mặt tứ tuần xinh đẹp đôi mắt đỏ au là hai dòng lệ dài, tay không ngừng run rẩy, từ cổ tay bà một dòng huyết tinh không ngừng chảy xuống, rơi dài trượt xuống khóe miệng Lương Nhất, chảy tràn qua hai bên mép, thấm ướt cả tầng vải áo sát cổ.

Lương Nhất nằm trong lồng ngực bà, hơi thở yếu ớt, đón nhận từng ngụm máu tươi từ người mẹ thương con bất chấp tính mệnh. Lương lão gia bước vào thấy một cảnh này thì kinh hoàng chạy vội tới, tay bịt kín vết cắt trên cổ tay nương tử mình. Lão không ngờ nương tử mình lại có thể làm đến mức này. Lương phu nhân nước mắt như mưa, ôm Lương Nhất chặt chẽ không buông, mắt nhìn Lương lão gia như đau đớn, như cầu xin, như khẩn thiết: "Nếu không thể lấy máu Lương Khất thì cứ lấy máu thiếp. Thiếp là mẹ nó, thiếp cũng có thể đổi mệnh cho nó."

"Đừng hồ đồ! Cho dù lấy hết máu trong người nàng chuyển qua cho Lương Nhất cũng không thể thay đổi được số mệnh của nó." Lương lão gia tay xé toạc vạt áo, vội vã băng bó vết thương trên tay Lương phu nhân, một bên không ngừng khuyên nhủ, một bên gọi người kêu đại phu. Ông xót xa khi nhìn thấy người vợ vì con trai mà tiều tùy, mà mạng sống cũng không cần. Còn con trai ông thì như không thể chống lại số mệnh đã định, một cơ thể chỉ biết hô hấp, sống mà như không sống, nửa chân bước vào quỷ môn quan, phán quan mệnh chỉ có thể viết được một nửa.

"Tất cả là tại tên nghiệt chủng kia mà ra. Ta nhất định phải tìm bằng được nó trả mệnh cho Lương Nhất." Lão thái thái cố chấp vẫn khăng khăng kế hoạch của mình.

"Đủ.. rồi.." Giọng nói khàn khàn đứt quảng đầy yếu ớt vang lên.

Cả căn phòng tràn ngập mùi ẩm ướt của máu tươi và thuốc đông y như vỡ toan. Cả ba ngươi Lương gia gần như hốt hoảng, gần như khinh hách nhìn vào cơ thể yếu ớt trong lòng Lương phu nhân. Cánh tay gầy gò run rẩy đưa lên hướng về phái lão thái thái. Ngón tay chỉ về phái lão.

Lão thái thái thấy một động tác này thì điên cuồng mừng rỡ, nước mắt trong con ngươi đục ngầu không ngừng tuôn ra, vội chạy đến bên giường gỗ, khuôn mặt già nua nhăn lại vì nức nở trong sung sướng giọng run run định gọi tên tôn tử bà yêu thương: "Lương..."

"Nếu bà... dám đụng đến một sợi tóc của huynh ấy... ta sẽ không tha cho bà."

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh