Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C27-Đêm Khuya

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoàng phủ nơi kinh thành nổi tiếng với ba đời võ tướng, uy trấn biên cương, khá với vẻ ngoài hùng dũng uy nghiêm của tấm biển treo trước cổng bên trong lại thật trang nhã thanh lịch, thật khác vỡi gia phủ võ tướng trong mô tả của các thoại gia. Hay có lẽ vì Hoàng phu nhân là người thanh nhã dịu dàng nên không khí trong phủ luôn êm ái, thoải mái. Những hòn hành sơn giả không quá cao lớn, rất hài hòa dựng bên chiếc cầu gỗ nối hai bên đình viện, từ trên cầu nhìn xuống có thể thấy từng nhành liễu đung đưa bóng nước, nếu là đêm tối ánh trăng phản chiếu mặt nước mênh mông, thì thật lãng mạng biết bao.

Bây giờ vẫn là buổi chiều tà, ánh nắng vẫn còn chút chói chang. Lương Khất đưa tay áo lên che đi một phần mắt phải, mắt kia thì nheo lại hướng nhìn về phía mặt trời gay gắt. Ánh sáng chiếu rọi về phía y, lại bị ngăn cách bởi ống tay áo, hiện lên những bóng mờ lá liễu. Lương Khất đứng trên cầu, dưới nhành liễu rũ, ngước nhìn trời chiều tỏa nắng khó chịu, nhưng y vẫn rất muốn hoài niệm khoảng thời gian ít ỏi này vì biết đâu qua hôm nay y sẽ không còn cơ hội để thưởng thức những cảnh đẹp nên thơ như thế này.

Ngày mai chính là ngày cực âm như lời Đình Vân đã nói.

"Trời vẫn đang nắng gắt, huynh ra đây làm gì?"

Vẫn giọng điệu gay gắt quen thuộc nhưng lại chứa thập phần quan tâm.

Lương Khất buông tay áo che mắt xuống, tay kia vịn thành cầu gỗ cong cong, hơi ngước đầu lên trên, mỉm một nụ cười nhẹ, dịu dàng đầm ấm trông thật thư thả thoải mái. Y nhìn lên bóng dù giấy mỏng manh căng tròn che bóng mát, người nam nhân cầm dù mày nhíu lại thành hàng, miệng thở dài bực bội. Y đã ở phủ Hoàng Hoa ăn nhờ ở đậu cũng đã vài ngày, người này đã cứu y từ quỷ môn quan, lại dịu dàng săn sóc thật khác với ấn tượng cay nghiệt lúc trước. Lương Khất cười cười.

"Ở trong phòng rất ngột ngạt."

"Cơ thể huynh vẫn chưa hồi phục hẳn, nên nằm trên giường nghỉ ngơi, sau này khỏe lại huynh muốn nhảy nhót khắp cái đình viện này ta cũng không cản."

"A. Hoàng tiểu đệ nghĩ ta là khỉ sao? Sao có thể nhảy nhót trong phủ nhà người ta chứ?" Lương Khất miệng giật giật hơi nhếch lên bởi cái tự so sánh của mình. Hoàng Hoa tự biết biết người này dỗi rồi, thật chẳng hiểu ý người gì cả, tuy nghĩ một bụng như thế nhưng lại đưa tay xoa đầu Lương Khất.

"Gọi ta là Hoàng Hoa."

Lương Khất nhíu nhíu mày, hừ một tiếng: "Dù gì ngươi cũng nhỏ hơn ta, sao có thể gọi như bằng vai phải lứa như thế."

Hoàng Hoa búng cái chốc thật nhẹ vào cái má đang cãi bướng khiến hắn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu không chịu nổi kia.

"Hừ, ta cứu huynh bao lần có một cái danh gọi cũng tính toán với ta. Vào nhà đi, nắng này dễ bệnh."

Lương Khất xoa xoa cái má, rồi thở dài: "Đa ta! Thật ra dù gì đây cũng là chuyện của riêng ta, của Lương gia, ngươi cũng không cần phải xen vào làm gì, lỡ.."

"Được rồi! Huynh đừng vì ba cái hù dọa của tên yêu nhân kia mà lo lắng này nọ. Ở trong Hoa phủ ba bước chân cũng có thị vệ, thì Lương gia sao dám lẻn vào bắt người." Ngừng một chút Hoàng Hoa lại nói: "Ta cứu huynh cũng không muốn huynh lại trở thành một cái xác khô lại." Hắn vừa nói ngón tay lơ đễnh lại lướt qua bờ môi mịn màng có chút sắc hồng của Lương Khất, một chút lơ đễnh lại đầy ám chỉ. Lương Khất bị chạm môi sững sờ nhìn đến ánh mắt của nam nhân cao lớn trước mình, ánh mắt ấy tuy lạnh, tuy cau có nhưng lại có chút đau lòng khó hiểu. Lương Khất cảm thấy nơi bờ môi được chạm vào có một tia điện nho nhỏ xen kẻ vào trong từng vân môi tê tê dại dại truyền thẳng một mạch xuống đến tim mình.

Thịch một cái.

Cái đập của buống tim khiến Lương Khất giật mình, từ tận đáy lòng vẫn còn vang vọng tiếng nói của Đình Vân: "Là hiệu ứng của vảy Bạch Long, nó khiến ngươi tỏa ra một mùi hương câu dẫn, là mùi hương Cẩm Lan, ngọt ngào nhưng cũng gay gắt, giống như thuốc thôi tình khiến mọi người nam nhân chỉ cần có một chút ý bên cạnh ngươi đều dễ dàng bị câu dẫn. Bản thân ngươi mỗi đêm cũng sẽ bị dằn vặt như trúng xuân dược cho đến khi giao hoan kết thúc. Chỉ cần cắt đi sự ràng buộc của vảy Bạch Long ngươi sẽ không còn bị khống chế, những người bị ảnh hưởng kia cũng sẽ trở lại bình thường."

Lương Khất lưu luyến sự quan tâm đầy thô kệch nhưng lại chăm chút tỉ mỉ của Hoàng Hoa đối với mình, nhưng y cũng đau lòng vì rõ ràng sự quan tâm này vốn chỉ vì sự ảnh hưởng của mùi hương Cẩm Lan kia, sau khi giải trừ kế ước thì Hoàng Hoa chắc sẽ trở lại thành tên nhóc miệng cay nghiệt lại vô cùng ghét mình kia.

Không khí yên ả lại kèm theo một chút ám mụi, khiến cả hai đều lâm vào im lặng.

"Lương lão thái dường như thông qua lão Thượng Thư đã cầu xin bệ hạ bắt huynh trả lại chức trạng nguyên cho Lương Nhất." Hoàng Hoa chuyển đề tài phá vỡ bầu không khí có phần vi diệu này.

"À.. vậy sao." Lương Khất dù nghe tin này cũng không thấy có gì phản ứng, y cũng đã nghĩ đến tình huống này. Vốn dĩ ước mơ, nguyện vọng mục tiêu của y là để giành lấy sự quan tâm yêu thương của phụ mẫu, để dành lấy ánh mắt đầy yêu thương tự hào của mẫu thân giống như khi nàng nhìn đệ đệ mình. Nhưng giờ sự thật phơi bày, cái gọi là nguyện vọng kia cũng thật là nực cười, đánh đổi nhiều thứ như thế rốt cuộc tiền mất tật mang, bản thân lại bị đánh trả về một cái thân phận tiện.

"Lương Khất đã tỉnh, cái danh trang nguyên vốn là cũng nên trả về cho đệ ấy."

"Cho dù ngay từ đầu việc đạt chức đã xảy ra nhiều việc không rõ ràng. Nhưng trong suốt một năm qua các quan lại cùng hoàng thượng cũng thấy được sự cố gắng và tài hoa của huynh. Ta nghĩ hoàng thượng sẽ cân nhắc việc này cẩn trọng."

Hoàng Hoa hạ dù xuống, ánh nắng đã dịu xuống chìm dầm vào đám mây, gió thổi nhẹ đung đưa nhánh liễu dài. Hoàng Hoa đưa ngón tay dày thô kệch nhưng thẳng tắp của mình nhặt một chiếc lá liễu vô tình rơi trên mái tóc đen nhánh của Lương Khất, hắn dịu giọng phân tích lại đầy trấn an: "Những việc huynh làm trong suốt thời gian qua cũng đã chứng tỏ tài năng của huynh không phải là giả, ta tin hoàng thượng là một minh quân người sẽ nhìn vào trong mắt, để vào trong tâm, ta chắc người sẽ xử lý việc này thỏa đáng không tổn hại danh dự của huynh."

Lương Khất chỉ gật đầu đáp lại, y cũng không mong chờ gì, cái chức đó giờ thật không còn để y luyến tiếc, trải qua bao nhiêu chuyện khiến y thậm chí có phần ghê tởm nó. Thỉnh thoảng trong mấy ngày yên ổn nơi biệt viện của Hoàng phủ, Lương Khất cũng đã từng nghĩ nếu được y chỉ muốn bình lặng một cuộc đời sống yên ổn một nơi trời đất hài hòa, không cần tranh đấu quan trường, làm một lão sư gõ đầu trẻ thoải mái tự tại cũng đã rất tốt rồi.

"Đêm sẽ mau qua mà thôi. Thị vệ sẽ canh gác chặt chẽ trước cửa phòng huynh, ta ở phòng bên đừng lo lắng."

Sau khi an ổn dùng bữa, Hoàng Hoa đưa Lương Khất về phòng, hắn nghiêm túc lại đầy cẩn trọng lần nữa trấn an Lương Khất, cái con người yếu ớt ngập tràn lo toan lại giả vờ không quan tâm kia. Lương Khất gật đầu, khẩu hình miệng lại một tiếng đa tạ rồi khép cửa. Hoàng Hoa đứng trước cửa trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó nhưng chưa muốn rời đi, hai thị vệ đứng gác mép bên cửa đưa mắt ra dấu hiệu ngầm cá cược Hoa thiếu gia nhà ta trúng tiếng sét ái tình rồi a. Như cẩm nhận được ánh nhìn tò mò hiếu kỳ của đám cận vê, Hoàng hoa khụ một tiếng nhỏ nhắc nhở rồi cũng xoay người đi thật, bước ba bước mở cửa bên cạnh.

Phòng mà Hoàng Hoa sắp xếp cho Lương Khất quả thật rất chu đáo, ấm áp đơn thuần lại sạch sẽ, rất hợp ý y.

Lương Khất nằm trên giường, vành mắt đỏ ửng, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn cái ấn ký hoang đường khiến y đứng giữa lằn ranh sống chết, danh dự, sỉ diện, cả cái thân thế đầy mơ hồ của mình. Nhìn vào cổ tay trắng nõn gầy gò đến nổi rõ gân xanh của mình, một cái ấn ký nhập nhòe ẩn hiện. Y cau mày, ngón tay kỳ mạnh vào cái vết đáng ghét như muốn xóa sạch dấu vết của nó, tiếc rằng dù y kỳ đến đỏ da, ấn ký không mảy may trầy sướt như đã ăn vao trong da thịt y. Lương Khất kỳ một hồi đến rát da nhưng không đạt được hiệu quả. Lương Khất buông bỏ, y chôn mặt vào tay, tức tối đến muốn khóc, nhưng phải kiềm nén, phải biết trong những ngày này thần kinh của y đã căng như dây đàn, cái cảm giác mỗi ngày càng gần đến hạn bị người đòi mạng nó đáng sợ đến chừng nào, vậy mà bề ngoài y vẫn giữ một thái độ điềm tỉnh, không hoảng sợ, không bi quan, thoải mái tận hưởng từng ngày. Nhưng đến khi đêm đến y lại cuộn mình trên giường trừng mắt nhìn cái vết ấn ký lúc ẩn lúc hiện đầy căm thù, ai oán. Để rồi mỗi khi gần về đêm cơ thể y lại nhộn nhạo khó chịu, y biết cơ thể đã quen mỗi đêm giao hoan cuồng nhiệt điên rồ với Lương Nhất, mỗi lần cảm giác gần đến y lại nuốt một viên thuốc mà Đình Vân đã lén đưa cho y. Là thuốc ngủ, khi uống xong y sẽ mê mang một hồi ngủ dậy đến sáng thì sẽ không sao cả.

Lương Khất biết sắp đến rồi, cảm giác cơ thể chộn rộn, mật huyệt đằng sau ngứa ngáy, y vội vã lấy viên thuốc dưới gối, nhưng không ngờ vì quá luống cuống y làm viên thuốc lăn dài xuống nền thảm. Lương Khất vội vã xuống bước xuống giường nhặt nó, ngón chân cái chưa kịp chạm sàn, một trận tê dại từ xương cụt truyền đến. Hai bên đầu ngực chợt căng cứng, một luồn khí lạnh ướt át lần lượt xâm chiếm, một tiếng mút vang dội khiến tính khí vốn ngủ say của y cũng rùng mình bật dậy.

Lương Nhất như từ trong ảo ảnh hiện dần, khuôn mặt tươi cười nhưng lại ẩn nhẫn vẻ giận giữ vì lâu ngày không được thỏa mãn, sau khi mút liếm hai đầu ngực căng cứng của Lương Khất thì hắn ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi người đang còn sững sờ bất động có lẽ vì quá sợ hãi chăng. Lương Nhất hai tay vòng ra đằng sau vuốt ve sống lưng đang căng cứng đến nổi da gà của huynh trường. Sau đó lại dúi mái tóc đen tuyền dần hiện rõ ràng vào lồng ngực gầy gò nơi vạt áo ngủ mỏng manh bị vạch ra phơi bày của y. Hắn dụi như một con cún nhỏ bị chủ nuôi xua đuổi, thật lâu ngày xa cách gặp lại khiến người ta ảo giác hắn có chút tủi thân thì phải. "Sao huynh lại rời khỏi đệ?" Giọng Lương Nhất thì thào.

"Không.. phải ngươi đã hồi tỉnh rồi sao?" Lương Khất hoảng loạn, khuôn mặt Lương Nhất ngày càng hiện rõ, ngày càng áp sát khiến y run rẩy hoảng sợ.

"Tỉnh thì sao? Tỉnh dậy không có huynh bên cạnh ta thà không tỉnh." Lương Nhất ngước lên nhìn Lương Khất bằng ánh mắt trách móc, rồi lại thủ thỉ nhỏ nhẹ bên tai y: "Ca, đệ nhớ huynh."

Nhớ.

Một câu thật nhẹ nhành, thật bình thường, đệ đệ nhớ ca ca. Huynh mau về nha. Hình ảnh đứa trẻ múp míp ngồi trước cửa phủ vừa gặm bánh vừa ngống trông người, đến khi nó thấy người nó mong chờ thì vui sướng bật dậy đến rơi cả miếng bánh. "Ca đã về! Đệ nhớ ca chết mất." Nó cười híp mắt hạnh phúc.

Nhớ sao? Cả một cái Lương phủ rộng lớn không một ai quan tâm, không một ai đoái hoài đến y, lại vẫn có một kẻ nhớ thương y, yêu y đến điên cuồng, nhưng tình yêu đó quá cực đoan, quá đáng sợ khiến y run rẩy xa tránh.

Lương Nhất nhìn thấy ánh mắt xuất thần đến ngẩn ngơ của Lương Khất thì hôn nhẹ lên chóp mũi y.

Bàn tay Lương Khất vẫn không ngừng vuốt ve hai bên eo hông Lương Khất, rồi, hắn khẩy nhẹ tính khí của Lương Khất khiến y giật mình trong hoảng hốt. Như phản xạ muốn thoát khỏi vòng tay lạnh buốt đầy âm khí, Lương Khất rụt người, song hai cánh tay tuy lạnh lẽo nhưng đầy lực của Lương Nhất đã ghì chặt vòng eo y, cố định y, khiến y không nhúc nhích được. Lương Khất muốn kêu lên. Y phải kêu cứu, thị vệ đứng bên ngoài, Hoàng Hoa ở cách vách sẽ cứu được y. Nhưng lời chưa ra miệng đã bị đầu lưỡi của Lương Nhất xen vào, cuốn lấy cánh lưỡi mềm mại của y. Môi lưỡi Lương Nhất lạnh lẽo như chính âm hồn của hắn nhưng kỹ sảo nhiệt tình lại khiến môi miệng của Lương Khất bị quấn lấy gắt gao trao đổi thủy dịch khiến Lương Khất chỉ có thể phát ra tiếng ư, a trong cổ họng.

"Đừng mất công, bọn họ không nghe được đâu." Lương Nhất có vẻ đắc ý thủ thỉ sau đó tiếp tục liếm láp xâm lấn trong khoang miệng ẩm ướt mà hắn đã quen thuộc đến không thể quen hơn. Từng kẻ răng, thành vách đến cuốn họng sâu thảm cũng bị đầu lưỡi Lương Nhất liếm qua, hắn thành thục quen đường quen nẻo trên mọi ngóc ngách cơ thể của Lương Khất nói chi chỉ là đôi môi đào nhỏ bé này. Lương Nhất tham lam mút miết hai cánh môi của huynh trưởng mình khiến nó sưng tấy. Sau một hồi triền miên môi lưỡi dứt ra, Lương Nhất vừa rầm rì chất vấn, vừa đưa đầu lưỡi mình không nghỉ việc tiếp tục lướt xuống cằm Lương Khất, dạo một vòng tròn như chực chờ cắn vào nó khiến cằm Lương Khất ướt sũng, rồi cứ nũng nịu khuyên lơn đầy dỗ dành: "Ca, huynh về đi, đệ nhớ huynh lắm." Vừa nói hai tay tiếp tục quen nẻo lần mò vuốt ve từng điểm nhạy cảm trên cơ thể Lương Khất. Lương Khất thấy đầu loạn thành hồ, lý trí vừa muốn trốn tránh, đầy hoảng loạn cầu cứu, nhưng cơ thể lại nhạy cảm khát cầu nhiều hơn từng cái chạm cái vuốt ve từ đệ đệ mình.

Ánh mắt Lương Khất ướt át nhưng lại đỏ bừng vì kiềm nén dục vọng, hơi thở y nặng nề, đôi môi đỏ sưng vì bị hôn, lại vừa bị chính y cắn lấy, y không muốn bật ra tiếng rên nhục nhã nhưng lại đầy khoái cảm. Lương Khất hôn cổ y, vai y, một tay đùa giỡn y, tay kia nắm lấy cổ tay y nhẹ nhàng nâng lên. Dấu vết ấn ký vì hoan ái mà hiện rõ, lấp lánh như ánh bạc giữa trời đêm. Trước giờ Lương Nhất cũng chưa hề nhìn kỹ ấn ký này, bây giờ nhìn thấy lại cảm thấy một cỗ hạnh phúc đến nghẹn ngào. Ấn ký ràng buộc giữa hắn và Lương Khất. Ràng buộc từ thể xác đến tinh thần. Hắn hôn nhẹ lên nó, đầu lưỡi dịu dàng quết tình dòng thủy dịch lên nó, rồi chậm rãi mút lấy. "Ca, ấn ký của huynh thật đẹp. Nó chính là khế ước ràng buộc của chúng ta. Mãi mãi không rời xa."

"Ngươi đừng xàm bậy. Nó chính là cái ấn ký chết chóc.. A!" Lương Khất gằng giọng muốn nạt lớn nhưng không được, hàm răm bạch ngọc rắn chắc của Lương Nhất cà nhẹ vào ấn ký nơi cổ tay khiến một cảm giác tê dại khó nói chạy từ cổ tay xuyên thẳng tới đỉnh đầu khiến y run lên một đợt mạnh mẽ. Như cuồng hoàn, như khao khát, Lương Nhất há miệng một ngụm lớn, rnah nanh cắn mạnh, phập sâu vào da thịt, nơi cổ tay mạnh đập mỏng manh, máu đỏ chậm rãi rỉ ra. Tiếng mút vang dội, đầy đau đớn, đầy khoái cảm.

"Ngươi.. A~ư." Một tiếng rên bật ra không kiểm soát. Dòng máu nhỏ theo răng nanh trắng muốt chảy dần vào môi, vào từng kẽ răng, đi đến khoang miệng Lương Nhất, Lương Khất cảm thấy từng dòng máu mình chảy ra, cơ thể y lại tăng thêm một đợt khoái cảm, mắt dần mắt tiêu cư, y chỉ có thể nhìn thấy con ngươi đen thẩm cảu Lương Nhất nhìn y đầy âm yếm lại thõa mãn.

PHỤT!

Máu tuôn ra hòa vào từng luồng khí đen đậm đặc.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh