Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

Chương 31: Nam Hậu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Năm Hưng Đế thứ sáu, Hoàng đế đột nhiên ngã bệnh, hoàng cung náo loạn một phen. Cả viện thái y túc trực ngày đêm vẫn không tìm ra nguyên nhân. Khi Đình Vân tới nhìn gã nam nhân luôn băng lãnh cường hãn nhưng trên giường thì như hổ hùm dũng mãnh phút chốc yếu ớt bệnh nhược đến đáng sợ.

Đình Vân kinh hãi, từng bước tiến đến bên giường người kia tim hắn thắt lại từng đợt. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nam nhân áp vào má mình, rồi chợt nhớ cơ thể mình âm khí quá nặng sợ tổn hại đến nam nhân thì vội rụt tay lại, đặt tay người đó vào chăn rồi vén góc chăn kỹ càng. Đình Vân cảm thấy lòng đau không thôi, cả cơ thể vốn kiệt quệ vì hao tổn âm khí vừa rồi lại như trút thêm một phần sinh lực, hắn vuốt nhẹ mi tâm đang nhíu lại thành đường của nam nhân, người trên giường hơi thở yếu ớt, mắt hắn không tự chủ được mà đỏ lên.

Đình Vân ngồi quỳ phục xuống giường, phất tay ra hiệu cho thái y và nô tài lui ra, giờ đây trong cung ai cũng ngấm ngầm hiểu rằng người bên gối của Hoàng đế chính là hắn nên im lặng cúi đầu làm lễ rùi thối lui. Đợi mọi người đi hết Đình Vân đưa tay phất lên một khoảng không trung, một quyển sách bìa đen bao trùm luồng khí đỏ rực quỷ dị hiện lên.

"Hoàng đế An Việt hiệu Hưng Đế thọ mệnh năm mươi ba tuổi. Long mệnh chín kiếp đầy uy khí.."

Một hàng chữ dài nối tiếp nhau hiện lên giữa những trang giấy trắng, sinh mệnh của từng nhân loại đều được ấn định trong quyển Sinh Cách Mệnh này, mà Đình Vân hắn là một trong những Phán Mệnh Quan của mười ba Âm Ty dưới Địa Phủ.

Rõ ràng một đường mệnh tuy không trường thọ nhưng lại khoẻ mạnh xuyên suốt không ốm đau bệnh tật. Đình Vân nhíu mày, hắn không biết rằng mình đã vô thức cắn cắn môi dưới đến rỉ máu. Là tại cơ thể âm khí của hắn sao? Chẳng lẽ hắn cũng như các nữ quỷ khi cùng nam nhân giao hoan sẽ vô thức rút dương khí của họ. Tay hắn xiết chặt góc chăn, Đình Vân cảm thấy bất lực. Là hắn thay đổi mệnh cách của nam nhân.

Đình Vân cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Chẳng những vì bất cẩn làm sai đường mệnh của huynh đệ Lương Khất, nay người chân ái của mình sắp bước vào ngọ quỷ cũng không biết phải làm sao.

"Vân.. về rồi à.."

Giọng nói yếu ớt đứt quãng nghe như của kẻ hấp hối, nhưng Đình Vân nghe được, hắn giật mình ngước lên. Người trên giường mắt hơi mở hờ, môi mấp máy.

"Ngươi!"

"Ngươi tỉnh? Thái y!"

Hoàng đế sau khi hôn mê ba ngày liên tiếp thì câu đầu tiên chính là gọi tên hắn. Cái tên giả của hắn, nhưng hắn lại vui mừng khôn xiết, vội vã hét lên truyền thái y.

"Ngươi thấy trong người thế nào?" Vừa hỏi, Đình Vân vội vội vàng đưa tay lên vuốt vuốt lồng ngực Hoàng đế, rồi lại lấy tay sờ sờ trán gã bộ dáng gấp gáp vội vã sợ người trên giường khó chịu. Hoàng đế chớp chớp mắt máy cái, khuôn miệng vốn lạnh lùng ngạo khí lại suy yếu cong lên một chút, có phần thỏa mãn, có phần đắc ý.

"Ta không.. sao." Hoàng đế hiếm khi mỉm cười dịu dàng, đưa tay lên vuốt ve gò má tái nhợt lại trắng noãn của Đình Vân. Xúc cảm mềm mịn lại đáng yêu như thế nếu không giữ người này lại bên mình thì há uổng phí chuyến này rồi.

"Để ngươi lo lắng rồi." Hoàng đế thò tay ra khỏi chắn nắm lấy bàn tay nhỏ gầy, luồng năm ngón tay thô dài của mình vào từng kẽ tay của ái nhân.

"Ngươi có muốn làm Nam hậu của trẫm, là nam nhân duy nhất của trẫm không?"

Hoàng đế cao cao tại thượng, đưa bàn tay trắng noãn đến chạm nhẹ vào môi mình, rồi nhìn đến ánh mắt sững sờ, vốn đã đỏ bửng nay lại ướt sũng của Đình Vân mà nhẹ nhàng cười. Gã vô lực kéo nhẹ người phía trên hôn hôn mi mắt đã nhòe của Đình Vân trong lòng chú định buộc chặt người này bên mình.

Năm Hưng Đế thứ sáu, Hoàng đế lâm bệnh nặng suốt một năm vẫn không tiến triển. Thái hậu quyết định lập hậu sung hỉ cho Hoàng đế. Nam hậu đầu tiên trong lịch sử chấn động bốn phương tứ quốc kinh khiếp khiến lòng người hoang mang.

Lại đau lòng ngay chính đêm hợp cẩm Nam hậu bị hạ độc qua đời. Hoàng đế vì ái nhân mà điên cuồng chém giết thảm sát toàn bộ người của Yến Thanh Cung lúc đó. Ngày vui phút chốc trở thành một bi kịch trong chốn hậu cung. Sau đó hậu cung cũng bị giải tán.

Lại cùng lúc đó Yên Vương phíaTây dấy binh làm phản với lý do Hoàng đế làm trái luân thường lập Nam hậu làm nhục quốc thể.

Năm thứ chín hệ thống đê điều theo cơ chế mới được hoàn thành hạn chế được thiệt hại do lũ lụt gây ra bất chấp sự phản đối của các lão thần, những kẻ không theo đều bị Hoàng đế chính tay trảm ngay chính điện. Song cùng với việc chiến tranh biên loạn nội chiến liên tục làm quốc khố trống rỗng dân chúng lầm than.

Năm thứ mười bọn man di phía Bắc liên kết tám tộc quấy phá biên giới, chiến tranh loạn lạc diễn ra khắp nơi.

Hoàng đế thân chinh ra trận.

"..."

"Ngươi tỉnh?"

"Ta.."

Người nằm trên giường tuy có vẽ thanh lãnh tuấn mỹ song cơ thể lại suy yếu gầy guộc, trên người đắp tấm chăn mỏng. Y hơi thở mệt nhọc, mắt lờ mờ dần mở. Đại phu vừa trông thấy người hôn mê suốt mấy năm liền không động đậy giờ cất tiếng yếu ớt thì giật mình kinh hỉ vội vã bỏ đơn thuốc xuống bàn mà chạy vội tới bên giường.

"Đừng cử động, cơ thể ngươi vẫn còn rất yếu." Đại phu đỡ người trên giường, cho y dựa vào thành giường, bên hông còn săn sóc lót một chiếc gối bông êm.

"A, ngươi hôn mê lâu vậy rốt cuộc cũng tỉnh lại.." Đại phu cất giọng trầm khàn cảm thán.

Người kia kinh ngạc nhưng lại nhưng không còn sức để giật mình, y dựa vào thành giường, yếu ớt hỏi: "Ta.. hôn mê?"

Lương Khất cố mở mắt, nhưng đôi mắt nặng nề chỉ hơi mở hờ, y lại nhíu chặt mí mắt rồi đưa tay lên dụi dụi, rồi cố mở lại lần nữa. Mọi thứ trước mắt cứ mờ ảo. Không phải tối, y còn thấy lờ mờ ánh sáng, nhưng chỉ thấy bóng một người mờ mờ đang đứng sát bên y, lại thấy cái bóng gì đó quơ qua quơ lại.

"Ngươi không thấy gì sao?"

"Không, không thấy rõ. Ta.. chỉ thấy bóng mờ mờ mà thôi." Lương Khất ngước đôi mắt mờ sương hướng về phía cái bóng mờ ảo mà trả lời. Rồi đứt quãng lo lắng hỏi lại như tự trả lời.

"Ta.. mù rồi sao?"

Đại phu thấy y không nháo không loạn, cứ điềm tĩnh lại chút hụt hẫng mà đón nhận sự tình trước mắt, vội đưa bạch mắt y, rồi lại nắm cổ tay bắt mạch, sau đó thở dài trấn an.

"Không sao, không mù, là do ngươi hôn mê quá lâu thất khiếu lại bị tổn thương, chỉ cần điều dưỡng cho tốt sẽ từ từ bình phục."

"Người.. là đại phu?"

"A! Đúng vậy. Ta là đại phu duy nhất ở cái chốn khỉ ho cò gáy này." Đại phu giọng nói có phần xấu hổ, lão đưa tay gãi gãi cằm cười cười.

"A ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Để ta báo cho tên kia. Hắn hẳn là lo lắm."

"Ai cơ?" Lương Khất giật thót tim, y hít sâu hỏi lại, nhưng đại phu kia không trả lời y mà đã vội vã chạy ra khỏi cổng đi tìm người.

Là ai?

Lương Khất mím môi, trán đổ một tầng mồ hôi nhẹ, ký ức còn xót lại của y chính là khuôn mặt dần bị khí đen bao phủ chảy đầy nước mắt của Lương Nhất. Lương khất đưa tay lên che mặt, cảm giác trống rỗng bao phủ. Tất cả đã kết thúc rồi sao. Y còn sống vậy còn Lương Nhất, Đình Vân, còn cả Hoàng Hoa. Bọn họ ra sao rồi.

Thạch Lục Trấn là một trấn nhỏ phía Tây Nam của An Việt quốc. Chiến loạn liên miên khiến dân chúng lầm than, nhưng ở cái trấn nhỏ xa xôi này thì mọi thứ lại dường như thật yên bình.

Bạn đọc nhớ like và comment để ủng hộ tinh thần tác giả nha.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y