Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

Chương 39: Chó Con Lớn Xác

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 39: Chó con lớn xác

Lương Khất đôi môi tái nhợt há miệng ngậm miệng đều đều như nộc độc xuyên thẳng tim đệ đệ y. Lương Khất lần nữa nghiến răng nghiến lợi lập lại.

"Cút cho ta!"

Lương Nhất nhìn ca ca hắn mặt đỏ bừng không biết là vì xấu hổ hay tức giận đến cực điểm mà hai mắt trừng lớn nhìn thẳng hắn như muốn thiên đao vạn mã xé xác mình ra. Lương Nhất hốt hoảng nhào tới ôm chặt lấy Lương Khất càng khóc rống to hơn.

"Ca... đừng đuổi ta! Ngươi đuổi ta đi ai sẽ chiếu cố ngươi, ai làm dược dẫn cho ngươi... Ca..." Lương Nhất lắc đầu quầy quậy như đứa trẻ nhỏ bướng bỉnh không chịu rời xa ca ca thân thương, nước mắt trên mặt hắn càng chảy nhiều hơn, tựa như thủy triều không dứt chét hết lên vai lên cổ Lương Khất.

"Đứng dậy! Hồ nháo cái gì?!" Lương Khất hai tay đẩy khuôn mặt chó con to lớn không ngừng dụi dụi vào cổ mình, nhưng chó con to xác kia lại càng làm càn, hai tay to khỏe vòng qua vai ôm xiết y.

"Ca đừng giận ta, tha lỗi cho ta! Những chuyện lúc trước ta biết mình sai rồi! Nhưng mà tất cả là vì ta yêu ca." Đến câu cuối cùng vòng tay hắn càng xiết chặt hơn khiến bả vai Lương Khất run lên vì đau đớn. Cái ôm mạnh mẽ gói trọn cơ thể gầy yếu của Lương Khất khiến y cảm thấy nghẹt thở, lời Lương Nhất cứ ong ong xuyên thẳng vào tai đâm thẳng đến màng nhỉ, khiến đại não như mây mù dày đặc lại như bị điện quang đánh tới tấp.

Yêu ư...? Lương Khất nặng nề chậm rãi như tự hỏi, y biết Lương Nhất đầy chấp nhất với mình, nhưng yêu ư? Có thể sao?

"Ngươi ... Lương Nhất, giờ ngươi không phải là âm hồn có thể bạo ngược tùy tính muốn làm gì thì làm, ngươi phải rõ chúng ta là thân phận gì?" Giọng Lương Khất khàn khàn chậm rãi như muốn nhấn mạnh điểm mấu chốt quan hệ của cả hai. Thân huyết thống đầy sự ràng buộc luân lý.

"Là huynh đệ ruột thịt thì sao? Ca, chẳng phải như vậy chúng ta càng thân thiết hơn bất kỳ ai hay sao? Ca, định sẵn cả đời này chúng ta sẽ buộc vào nhau." Nói rồi hắn sụt sịt nước mũi trông đáng thương hề hề. Lương Khất nhìn nam nhân mặt mũi tèm lem trước mắt chỉ có thể tay che mặt đỡ trán không biêt nói gì, bao nhiêu thi kinh lý luận đạo đức đều không thể đả động đến tên này. Sao y không biết đệ đệ mình lại có thể khóc thút thít như con nít như vậy chứ. Rõ ràng là diễn trò không ra sao mà, nhưng lời nói của Lương Nhất lại như ghim, như đinh đóng cột vào trong lòng y.

"Ca, ta yêu huynh. Cho dù có bị thế nhân chê trách khinh miệt ta cũng không từ bỏ tình yêu của mình. Ca! Huynh chính là tín ngưỡng của ta. Cho ta cơ hội bồi tội với huynh." Lương Nhất buông vai Lương Khất ra, hắn dường như quỳ phục hai chân bên dưới giường, sóng lưng thẳng tắp, như trong một phút không còn bộ dáng mè nheo lúc nãy mà đỉnh đỉnh đường hoàng thật nghiêm túc hai tay nắm chặt đùi Lương Khất, nhìn thẳng vào mắt y mà chắc chắn nói. Lời nói thập phần chân thành, ánh mắt kiên định khiến Lương Khất rùng mình sững sờ, trong tận sâu trong tim một tia lay động lướt qua, lại khiến hình ảnh được chôn dấu tận sâu trong xa xôi ào về, một đoạn tình quá khứ thuở thiếu thời tưởng đã bị y giết chết nay lại tràn về.

Thiếu niên huynh trưởng thanh lãnh không biết đến tình và dục là gì lần đầu chứng kiến một màn kiều diễm hương phấn đã không ngừng mộng xuân hình ảnh tiểu nam nhân tuấn mỹ một cơ thể tràn ngập dương quang không ngừng kịch liệt lay động thân mình. Mỗi đêm đều không ngừng trong mộng lặp đi lặp lại giấc mộng kiều mỹ khiến tiểu thiếu niên như bị vây khốn giữa dục vọng và luân lý, khiến y quẫn bách cùng tự nguyền rủa bản thân vì hình ảnh dâm mỹ xấu xa đó lại cứ trùng lặp lên thân thể xích lõa của đệ đệ mình. Mà từ giây phút đó thiếu niên huynh trưởng đã không còn có thể hùng hổ đứng trước mặt đệ đệ bày ra tư thế cao ngạo của kẻ làm ca ca, khiến y bất giác xa lánh tiểu đệ đệ, vì mỗi khi đối diện với đệ đệ y lại tràn ngập xấu hổ cùng tội lỗi vì hình ảnh trong mộng. Là một thân huynh trưởng y không thể làm tổn thương đệ đệ của mình, càng không muốn người đệ đệ duy nhất quan tâm y sẽ bị dục vọng dơ bẩn của ca ca mình mà khinh miệt y. Cứ thế tiểu Lương Khất lấy áp lực thi cử làm trung tâm cho cuộc sống, tạo một khoảng cách nhất định với đệ đệ khiến cả hai ngày càng cách xa nhau đồng thời cũng biến y trở nên âm lãnh cô độc.

Nhiều năm trôi qua đoạn tình cảm mơ hồ đầy đau đớn dường như đã bị Lương Khất quên mất, chỉ còn sự ẩn ẩn đau không rõ ràng mỗi khi nhìn đệ đệ tầm hoan mua vui nơi chốn hoa lâu. Hình như giữa cả hai chỉ còn lại sự tranh đua trong khoa cử, cho tiền đồ của bản thân, cho bộ mặt danh vọng của Lương Gia, hai huynh đệ dường như đã ngầm đứng hai bờ đối nghịch. Cho đến khi Lương Khất bị âm hồn Lương Nhất cưỡng bách đến nỗi cả cơ thể chỉ tràn ngập hận ý và sợ hãi cùng khủng hoảng, tình cảm đó triệt để bị vùi lấp. Vậy mà hiện tại ngay lúc này đệ đệ y lại có thể không kiêng dè mà nói rõ ràng sự ám muội giữa họ.

"Lương Khất, chẳng lẽ những gì ta làm huynh không cảm nhận được sao? Ta giao dịch với lão yêu quái kia, bất chấp tính mạng và tiền đồ của bản thân chỉ để van cầu tình yêu của huynh."

"Ngươi không phải vì mất chức Trạng nguyên mà hận ta sao?"

"Ca! Huynh nghĩ đi đâu vậy?! Ta yêu huynh đến hận không thể dung hòa làm một với huynh sao có thể hận..." Lương Nhất hùng hồn phản biện, hắn muốn ca ca biết hắn yêu ca ca mình đến bất chấp tất cả. Cho dù có một đoạn thời gian hắn đã từng hận, nhưng là hận vì mình đã quá kích động mà làm chuyện điên cuồng không thể dừng lại với huynh ấy. Nên hắn rõ ràng cho dù hận bao nhiêu thì tình yêu của hắn, tình cảm nồng nhiệt từ niên thiếu cho đến bây giờ đối với người ca ca trước mắt này không bao giờ mất đi. Hắn có thể từ bỏ tất cả, thân phận, địa vị, thậm chí là gia đình hào phú nơi kinh thành xa xôi kia... chỉ cần được ở bên người nơi đầu quả tim mình.

Lương Khất chỉ biết bất động, y không biết mạch não mình đang chạy đến đâu, rốt cuộc bao năm qua mọi kiềm nén uất ức trong y giữ lại là vì gì. Rõ ràng cả hai là lưỡng tình tương duyệt lại bị một màn luân thường đạo đức chia cách. Lương Khất ánh mắt đỏ đỏ, nơi khóe mắt hơi mờ sương, trong bao năm sống ở Lương phủ, y khao khát tình thân, lại đau đớn phát hiện chân tâm mình bỏ ra lại toàn bị dối trá dẫm đạp, còn tình cảm y sợ hãi muốn dìm chết lại không ngừng sinh sôi nảy nở. Lương Khất muốn mở miệng nói gì đó lại bị Lương Nhất một phen phá vỡ.

"Ca, chẳng phải chúng ta trong việc đó rất hòa hợp sao, thậm chí cơ thể của ca cũng đã chấp nhận ta rồi còn gì? Nếu không sao ca có thể vì nhìn ta tắm mà phản ứng chứ?!" Nói rồi lại đưa mắt lén lút nhìn xuống bộ phận đã được thõa mãn của ca mình.

BỐP! Một cái tát rõ to hiện trên khuôn mặt tuấn lãng.

Lương Khất xấu hố gào lên.

"CÚT NGAY!"

"Ca! Ta sai rồi! Ta miệng tiện! Đừng đuổi ta!" Lương Nhất hốt hoảng biết mình kích động vạ miệng vội đứng dậy lần nữa ôm chầm lấy ca ca mình không buông ủy khuất nói. Hắn biết rõ ca mình ăn mềm không ăn cứng.

"Trời tối vậy... huynh đuổi ta, ta biết ở đâu?"

"Bỏ ra..." Lương Khất giọng âm hàn lạnh lẽo, hai tay dùng lực chậm rãi kéo hai tay cố tình bám siết y ra kia, đẩy hắn buông mình ra.

"Căn nhà này nhỏ cũ kỹ, chỉ có một phòng ngủ, chẳng lẽ huynh lại bắt ta ra ngoài sân ngủ làm mồi cho muỗi sao?" Lương Nhất đứng thẳng trước mặt Lương Khất không tình nguyện mà phải buông huynh trưởng ra. Mặc dù lực tay Lương Khất không là gì với hắn, nhưng hắn cũng không muốn làm gắt quá khiến ca mình phản cảm. Cơ thể nam tính, mạnh mẽ đứng thẳng vốn như bách tùng, mà ánh mắt lại ngập tràn tội nghiệp hết nhìn mũi chân huynh trưởng, lại nhìn lén dò xét ánh mắt của huynh ấy khiến hắn thành một bộ dạng đáng thương lại buồn cười.

Nhìn một bộ dáng ngoan ngoãn đầy khẩn cầu đợi mệnh của Lương Nhất khiến Lương Khất thoáng qua một chút cao hứng, đầy hư vinh thỏa mãn, nhưng nhìn cả cơ thể nam tính cao lớn sừng sững che khuất bóng trước mặt mình lại khiến Lương Khất hối hận vô cùng. Vật thể kia của Lương Nhất vì không còn vật gì che cản tầm mắt mà sừng sững giương cao giữa bụng hắn.

"Để ta ở bên huynh... bồi thường cho huynh... được không?" Lương Nhất vẫn không ngừng tranh thủ sự thương cảm của Lương Khất. Nhưng nhìn ánh mắt âm trầm bên dưới rèm mi dài cảu huynh trưởng lời càng nói càng như muỗi kêu.

"Đủ rồi! Cút..." Lương Khất tay day day mi tâm, nhíu mày chặn họng tên đệ đệ từ khi nào đã lãi nhãi như tiểu cô nương đòi người ta chịu trách nhiệm với mình như vậy.

"Ca đừng..."

"Đi mặc đồ cho ta. " Khiến Lương Khất muốn nghiến răng

"Ngươi... như thế nào giờ phút này còn có thể dựng được cơ chứ? Khốn khiếp!"

"A..." Lương Nhất giờ mới bắt được trọng điểm, nhìn xuống mình, cười hề hề như ngốc lại chẳng chút gì ái ngại. Hắn xoay người đến tủ gỗ gần đó lấy ra bộ y phục đơn giản, lại đường hoàng hướng xoay người hướng trước mặt ca mình ung dung khom người cong chân luồn vào ống quần.

"Ngươi ra ngoài kia thay!" Lương Khất nhìn cơ thể săn chắc, nhìn đôi chân dài thẳng tắp đang vẫn chưa mặc xong một cái ống quần kia, quá chậm chạp, bộ vị ở giữa không biết khi nào mới được che chắn thì mất kiên nhẫn chỉ tay ra ngoài gằng giọng nói.

"Ca là ta để ca kiểm tra rõ ràng ta có thay đồ mà. Ta nghe lời còn gì." Hắn còn vừa khom người mặt đầy bất mãn hướng ca hắn trách vấn lại sau đó là nhận được cái trừng mắt dữ dội hơn phải vội vã mặc xong đồ trong cái chớp mắt.

Căn phòng nhỏ hẹp, ánh nến lay lắt dập dìu, ngoài sân tĩnh lãnh thỉnh thoảng có tiếng côn trùng phát ra. Sau khi dọn dẹp mọi thứ hỗn độn nơi bàn ăn, Lương Nhất vẫn chưa nhận được câu trả lời của ca mình, chỉ biết nhận lệnh trải chiếu nằm dưới sàn như thường lệ.

Ánh trăng vằng vặc nơi cửa sổ, khiến lòng người mê man. Lương Khất chăn êm nệm ấm, thân thể thư thái mà đầu óc vẫn còn hỗn độn. Trải qua thời gian thành thật chung sống, Lương Nhất đã vì y mà làm nhiều chuyện hoang đường, thậm chí cả máu của mình cũng không ngại đem dâng cho y, chưa chắc những kẻ yêu nhau ngoài kia có thể làm được. Có thực vì giữa họ ràng buộc huyết thống nên Lương Nhất đối tình yêu này càng sâu đậm hơn, chấp nhất hơn chăng. Lương Khất không thể ngủ được sau một màn tỏ tình quyết liệt của đệ đệ mình. Y xoay người nằm nghiêng nhìn bóng lưng đang cong lại dưới tấm chăn mỏng bên dưới giường y kia.

Tấm lưng lộ ra một nửa dưới chiếc chăn mỏng, từ khi nào bả vai người thiếu niên năm đó đã rộng lớn hơn, vững chải hơn. Bả vai đó hơi run run, Lương Khất nhíu mi chẳng lẽ vì lạnh sao, cũng đúng trời gần tháng hai hơi se se lạnh, lại nằm dưới đất có khi sẽ bị cảm lạnh không. Lương Khất cảm thấy chột dạ, người này nếu không phải vì lúc nãy lõa thể mà sẽ sinh bệnh đi. Y vừa định lên tiếng gọi thì nghe được chất giọng khàn đục đứt quãng.

"Ca... " Cánh tay bên dưới lớp chăn không ngừng chuyển động, tiếng rầm rì cực nén nhưng vẫn không thể kiềm được phát ra của người bên dưới giường.

"Lương Khất ca~ A~ " Bả vai Lương Nhất hơi cong ra phía sau, bên dưới chăn bỗng có chuyển động mạnh, rồi một phát "BỐP!!!" một chiếc gối trắng phau đập mạnh vài cái lưng hắn đang căng chặt vì sắp đạt cao trào kia.

"Ngươi tính không cho ta ngủ sao?!"

"Ca!" Cái lưng bị tác động mạnh, tay bên dưới đang dùng lực thì bị tác động làm chăn cũng vung ra, một dòng trắng đục bắn ra. Không khí tràn ngập xấu hổ và mùi nam tinh nồng nàn. Lương Nhất chậm rãi quay đầu lại cúi đầu ủy khuất. "Xin lỗi... đệ... không kiềm được."

"Không ngủ thì cút ra ngoài!" Lương Khất tức giận, máu nóng như tràn ngập cả cơ thể, y điên tiết rống lên rồi xoay người trùm chăn quay đầu không thèm quan tâm đến tên khốn đang dục cầu bất mãn kia. Sau đó y nghe tiếng lục đục mở cửa, ngoài sân yên ắng lại có tiếng nước chảy, một đoạn ngắn tiếp là tiếng mở cửa lại. Lương Khất cắn cắn môi, y coi như triệt để kinh qua cái sự không biết xấu hổ của tên đệ đệ nhà mình. Sau có thể dám gọi tên y trong lúc lúc hắn tự xử được kia chứ. Cứ nghĩ, cứ tức vậy mà một lúc sau Lương Khất bất đầu thiếp đi, trong mơ màng y cảm nhận được một làn khí lạnh nhàn nhạt quấn lấy khiến y hơi khó chịu, nhưng rồi nhanh chóng khí lạnh biến mất thay vào đó là một cỗ ấm áp thoải mái dịu dàng lan tỏa. Lương Nhất sau khi xử lý xong đám tinh binh của mình vào phòng nhìn huynh trưởng đang co rút trong chăn sau mặt vào tưởng thì cười cười đầy bất đắc dĩ. Cái người này sao mà khó chìu đến thế. Nghĩ nghĩ hắn lại len lén cởi giầy, vén chăn leo lên giường, chậm rãi dò xét mà dần ôm lấy cơ thể gầy gầy của huynh mình.

Đến khi Lương Khất mở mắt tỉnh dậy vì nóng bức và ngộp thở thì thấy tay chân dài của người nào đó đang vắt hết trên người mình, thậm chí đầu còn vùi vào cổ mình ngủ không kiêng dè. Cũng quá to gan đi.

Sau đó là một tiếng "RẦM!" đem con chó lớn ngu ngốc đá rơi xuống giường.

"Ca... đêm qua ca làm chăn ta bị bẩn, tối lạnh... nên ta mới..." Con chó lớn Lương Nhất bị đạp đau tỉnh cả ngủ nhìn lên người trên giường sinh khí thì nở nụ cười vô lại, gãi gãi cái đầu xù kiếm lý do chính đáng lấp liếm.

"Ngươi! Ai làm chăn ngươi bị bẩn... nói quàng..." Lương Khất nghẹn, không hổ danh là Trạng Nguyên được hoàng thượng vừa ý. Y là cái thay thế sao có thể miệng lưỡi đá lại hắn cơ chứ. Vốn muốn mắng lại nhưng tên kia không để Lương Khất tìm cớ tiếp tục mắng mình mà vội vàng chạy ra chạy vào mang chậu nước, vắt khăn dâng tận nơi hầu hạ Lương Khất rửa mặt, rồi lại phóng như bay ra ngoài, một đống tiếng lục đục lào xào bên ngoài bếp sân phát ra thật to như cố ý.

Lương Khất sau khi thay đồ thì điềm nhiên đến trước bàn gỗ ngồi đoan trang uống nước ấm nhuận cổ mà tên kia đã pha sẵn. Lương Nhất một tay bê dĩa màn thầu, một tay bưng tô cháo huyết, vai đẩy cửa bước vào, miệng cười dương quang sáng lạng. "Ca ăn sáng nào!" Lại lấy chân đẩy cửa gỗ lại. Một bàn ăn sáng đơn giản mà ấm áp nhanh chóng dọn ra. Cả hai ngồi đối diện một bàn gỗ tròn ăn sáng. Lương Khất vẫn như trước từ tốn húp cháo, cháo trắng chen lẫn vài miếng huyết to, chả biết là huyết từ đâu. So với ca ca luôn giữ một bộ dáng tao nhã ôn nhuận thì Lương Nhất dường như sống nơi thôn quê quá lâu đã không còn bộ dáng ăn uống thanh tao của công tử mà hì hụp ăn, vừa ăn vừa len lén nhìn ca mình. Không có gì bất thường, nhưng như vậy hắn càng chột dạ.

"Ca..." Lương Nhất rụt rè lên tiếng...

"Tử ca ca... huynh có trong đó chứ?"

Một tiếng gọi đầy thanh thúy, Tiểu Mỹ cô nương mở hờ cửa gỗ, nửa người hướng vào trong phòng mắt to long lanh chớp chớp, khuôn miệng nhỏ nhắn đầy ngượng ngùng lại xen lẫn vui thích khi tìm thấy người trong lòng. Một bộ dạng nửa rụt rẻ nửa hoan hỉ. Cô gái quê trước mặt Tử ca của mình trông rất thục nữ nhé. Lương Khất thấy một màng này chỉ chớp mắt vài cái rồi tiếp cục chậm rãi múc cháo đưa lên miệng từ tốn uống.

"Tiểu Mỹ sao muội lại đến đây?" Lương Nhất hơi khó chịu vì không khí ám muội giữa hai huynh đệ hắn bị phá vỡ, nhưng hắn mặt ngoài lại cười đáp lại.

"Muội đến rủ huynh lên trấn. Không phải hôm qua huynh đi săn sao? Muội thấy lồng ngoài sân có mấy con gà rừng với con heo mọi sữa, chúng ta có thể đem chúng ra chợ bán. Người ở trấn rất thích thịt thú rừng." Tiểu cô nương phấn khởi hướng Lương Nhất ra chủ ý, ánh mắt lấp lánh chờ mong, cô nàng hôm qua về cũng trộm được vài cây nhân sâm, quyết định tìm cớ lên trấn bán kiếm tiền tu bổ bản thân một phen. Nhưng cô nàng cũng không dám đi một mình, lỡ gặp trộm cướp giữa đường thì sao.

Lương Nhất vốn cũng có ý định lên trấn bán đổi vài thứ sắm Tết, nhưng ngại ca ca thân thể vẫn chưa điều dưỡng tốt không dám đi lâu, lên trấn thì phải mất cả ngày không thể về kịp trong đêm được. Hắn lén lén nhìn ca mình đang điềm đạm cầm chiếc màn thầu trắng nhỏ chậm rãi cắn nhẹ, môi hồng nhạt hé mở, lộ ra răng cửa trắng xinh như răng thỏ, một ngụm chạm xuống da bánh, đưa đầu lưỡi đỏ cuốn lấy miếng bánh đưa vào trong miệng. Đôi má nhịp nhàng chuyển động qua lại, ánh mắt tựa hồ không nhìn lên như không quan tâm đến mấy kẻ ổn ào trước mắt. Lương Nhất không nhịn được đưa tay chạm khóe môi ca mình, đẩy nhẹ vụn bánh ra, vừa định rụt tay kiếm lý do ngụy biện việc ăn đậu hủ huynh trưởng mình thì đầu ngón tay cảm giác ươn ướt, chiếc lưỡi đỏ hỏn của huynh trưởng uốn cong như đầu rắn nhỏ chạm nhẹ vào ngón tay hắn, cắn lấy vụn bánh đưa lại vào khoang miệng như không cho người khác cướp đồ ăn mình.

"Huynh..." Lương Nhất sững sờ.

"Sao...?" Lương Khất nhướn mi, híp mắt. Ngươi bất mãn gì?

"Ca, huynh lên trấn cùng đệ nha!"

Lương Khất nhìn khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt Lương Nhất một mảng lấp lánh như sao trời tỏa sáng thì hừ nhẹ.

Tiểu cô nương vừa nũng nịu vừa luyên thuyên bất tuyệt muốn Tử ca uy dũng làm bảo tiêu cho mình lại không biết Tử ca của cô chỉ muốn đưa ca ca mình đi ra ngoài chơi một phen mà thôi. Ba người đi nhờ một chiếc xe ngựa nhỏ lắc lên trấn.

Trấn Tây vương thành sau vụ Yên Vương đã khôi phục diện mạo cũ, tuy không cực thịnh đông đúc như kinh thành nhưng vì đúng ngày mở phiên chợ mà rất nhộn nhịp huyên náo, người cảnh vui tươi. Hai bên đường cửa hàng chào bán náo nhiệt, tiểu cô nương đã lẻn trốn đi chỗ nào bán dược của mình, Lương Nhất tay cầm lồng gà đi song song lưng Lương Khất, một thân cao lớn như hộ vệ. Chỉ cần nơi hơi đông người, chen chúc hắn sẽ đứng chắn mở đường tuyệt không để kẻ nào chạm được bả vai của huynh trưởng. Giờ cũng đã ngã bài với đệ đệ của mình, Lương Khất chẳng thèm giả mù lòa cứ bình thản ung dung ngắm nghía đông tây, ngoài mặt lạnh lùng trong lòng lại ngập tràn vui thích. Đã bao lâu rồi không được hưởng không khí phồn hoa này.

"Ca ở đây đợi ta một chút, ta qua kia bán chúng rồi lại bối ca tiếp tục thưởng ngoạn được không?" Thấy Lương Khất đang hào hứng ngắm phố xá, Lương Nhất tay cầm lồng gà đưa lên, tay kia chỉ qua khu buôn bán thú rừng có mấy tên đại hán đang không ngừng lôi kéo hò hét rao bán trả giá. Tuy biết ca mình không còn chơi trò giả mù nhưng hắn vẫn lo ca hắn xa hắn lạc đường thì sao, lại không muốn ca hắn đi qua chỗ hỗn tạp dơ bẩn kia, ca hắn một thân cao lãnh sao có thể đến những nơi phức tạp như thế, chỗ buôn bán thú rừng cũng toàn là kẻ bặm trợn hung dữ không an toàn tí nào.

"Được..." Lương Khất vì tâm trạng thoải mái mà cũng đáp ứng nhanh chóng. Lương Nhất vẫn lo lắng không thôi, hắn đưa xâu tiền đồng để ca hắn có thể mua vài thứ nhỏ nhỏ bên đường, hắn mau chóng xách lồng chạy qua khu buôn bán, lại vừa chạy vừa quay đầu lại khi vẫn chắc thân ảnh ca mình vẫn yên vị tại chỗ.

Lương Khất nhìn bộ dáng nam nhân cao lớn không lúc nào ngớt lo cho mình kia, bảo hộ mình như bảo hộ hài nhi đồng tử thì trong lòng vừa tức cười vừa cảm khái, Y đứng yên tại chỗ, lồng bàn tay nắm chặt xâu tiền, đôi mắt rũ buồn thất thần nhìn xa xăm. Nơi đây cách kinh thành bao xa.

Ánh nắng buổi sáng phủ nhẹ lên sườn mặt tuấn mỹ, khiến người đi đường vốn huyên náo cũng lén ngước nhìn. Thiếu niên tuấn mỹ bộ dáng trầm ổn nhã nhặn đứng giữa phố chợ nhộn nhịp xáo động lại điểm chấm nổi bật kỳ lạ đợi người chiêm ngưỡng.

Tiếng ngựa xe huyên náo.

"TRÁNH ĐƯỜNG!!!"

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc