Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

Chương 12: Lều Trại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khi đám hắc y nhân đồng loạt tấn công Viên Thuần Bác, gã nheo mày, bất chấp tay bị thương, hai tay nắm chặt đuôi kiếm đỡ lấy ánh kiếm sáng loé lên khiến người nhức mắt đang đồng loạt hạ xuống mình.

KENG!!!

VÚT!!!

RẦM!!!

Một loạt sát chiêu chém về phía Viên Thuần Bác lại bị một đại đao quét ngang một vòng, đao khí mạnh mẽ đánh bật sát kiếm của đám sát thủ khiến chúng thoái lui cả nửa thước.

Phong tướng một bộ quân phục uy dũng, tay cầm đại đao một chiêu đánh lui đám sát thủ. Hắn đứng chắn trước Viên Thuần Bác, đại đao trong tay đã nhiễm không ít máu chứng tỏ ánh đao kia đã chém trúng một vài kẻ xấu số. Sa Hoả cũng từ đằng sau phóng ngựa tới bên Tứ hoàng tử của mình mà bảo hộ.

"Tứ hoàng tử, người không sao chứ?" Sau đó là một ánh kiếm dài chém tới.

Sa Hoả chưa kịp hỏi han xong thì đám hắc y đã ồ ạt không sợ chết mà phóng tới.

VÚT!!!

"Đi chết đi đám ngoại bang!!! Cả lũ trung ngu bán nước!!!" Năm tên hắc y không ngừng hô to, như muốn đào mộ đám người Viên Thuần Bác ra mà chửi.

Bọn chúng dường như quyết tâm lấy mạng Viên Thuần Bác bất chấp kẻ bảo vệ gã là ai. Tiếc là khác với tên tứ hoàng tử từ nhỏ tuy đã được luyện võ song vẫn là một kẻ sống trong nhung lụa chỉ có ỷ thế hiếp người là chính, dù có một thân võ công phòng vệ nhưng vẫn không thể lấy ít địch nhiều, thì hai kẻ đây mới chân chính là võ lâm cao thủ chiến thần đế quốc. Hai kẻ vốn không đồng chí hướng, lại đứng hai chiến tuyến, vậy mà lại có thể kết hợp với nhau phân chia kẻ trước người sau mà bảo hộ tên trên ngựa kia đến chu toàn. Ánh đao cùng lưỡi kiếm kết hợp nhanh chóng khiến đám hắc y chật vật.

CHOANG!!!

CHENG!!!

Tiếng đao kiếm đánh nhau vang ầm trời. Chim muông trên trời cũng náo loạn, muôn thú từ bụi cỏ cũng chạy loạn xạ khắp nơi sợ hãi không biết xui xẻo có khi cả hang cũng bị đám người điên này quật lên.

"Một đám sát thủ còn dám mạnh miệng nói lời đạo nghĩa!!!" Sa Hỏa tức giận nghiến răng, lưỡi kiếm mảnh dài không nương tình mà lướt qua cổ một hắc y đang tấn công y, máu văng tung tóe lên cả làn da trắng sứ, nhiễm đỏ cả hồng y sặc sỡ khiến y trông như huyết quỷ chốn địa phủ.

Phong Vũ nhìn một màng chém giết không nương tay của tên điên ngoại bang thì nhíu mày, một đao chặn lại kẻ đang đồ sát. "Chừa lại vài tên để tra hỏi..." nhưng chưa kịp dứt lời hắc y kia đã cắt lưỡi tự vẫn trước khi bị lưỡi kiếm của Sa Hỏa chém.

Sa Hỏa nhíu mi cười gằng, "Không sao, vẫn còn một tên đủ cho các ngươi thẩm vấn!" Nói rồi từ trên ngựa phóng tới hắc y kia. Tên hắc y cao lớn, võ công vượt trội hơn đám tiểu tốt kia đang tính kế bỏ chạy. Lưỡi kiếm mảnh giao nhau với lưỡi kiếm sắt bén, sát khí hai bên như bức kẻ xung quanh ngộp thở. Cả hai sau trăm chiêu giao chiến, trên người đều bị đối phương tổn hại, Sa Hỏa nhíu mày cố tìm trong chiêu kiếm của hắc y kia kẻ hở, nhưng dường như các chiêu thức biến ảo vô cùng, đồng thời tên hắc y này lại dường như biết rất rõ chiêu thức của y mà phá chiêu dễ dàng. Sự nghi hoặc dấy lên khiến tâm tình y bất ổn, chiêu đánh ra lực sát thương càng mạnh, nhưng lại lộ quá nhiều sơ hở. Hắc y nhân càng tấn công chiêu thức càng ác liệt nhưng đồng thời lại cố ý không xuất ra sát chiêu, y dường như chỉ muốn tháo thân.

Phong Vũ nhìn hai kẻ đang không ngừng giao chiến biết không thể xen vào được hắn quay qua định xem tình huống của tên ngoại ban kia, lại nhìn thấy tên tứ hoàng tử đang nghiến răng nghiến lợi nắm cương ngựa từng bước từng bước tiến tới tiểu tử Nhạc gia.

"Nhạc thiếu bây giờ không ai cứu được ngươi nữa rồi, nên theo ta về đi thôi..."

"Ngươi... đây là đất An Việt ngươi đừng càn rỡ..."

Lý Hàn Quân nhìn tên điên mặc kệ vết thương của bản thân mà quyết không bỏ qua cho hắn. Sau lưng máu đã chảy thành mảng ướt đẫm ngoại bào. Bạch y nhiễm huyết đỏ thẩm như bức tranh nơi trận điạ nhuốm máu tươi. Hắn muốn thúc ngựa bỏ chạy khỏi trận địa nguy hiểm này nhưng cơ thể chao đảo, trông thoáng chốc hắn thấy ánh mắt đầy quen thuộc sửng sốt lo lắng nhìn hắn, nhưng ánh mắt kia nhanh chóng vút qua biến mất. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm. Tiêu rồi làm hư hại thể xác của y, kỳ này lấy gì đền đây.

Lý Hàn Quân ngã xuống.

Viên Thuần Bác mắt sáng lên nhìn thấy mỹ nhân như muốn ngã về phía lòng mình, mặc cho tay đau đớn cũng đưa ra đỡ lấy, trong lòng gã đã đắc ý đến điên cuồng. Bảo bối của gã rốt cuộc cũng trở lại...

RẮC!!!

"Tứ hoàng tử thỉnh tự trọng..."

Bàn tay to lớn, các khớp xương vững vàng, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh cứng rắn nắm chặt lấy khớp cổ tay của kẻ được xưng là tứ hoàng tử. Viên Thuần Bác trợn mắt, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, cổ tay gã bị nắm trọn lại như chỉ cần sơ suất sẽ bị kẻ kia bóp vụn.

"Ngươi... phạm thượng... Ngươi dám hành hung sứ thần..."

"Nhạc mỗ nào dám. Đệ đệ của ta không phiền ngài lo lắng..." Vừa nói vừa đưa cánh tay to lớn của mình đỡ lấy bả vai gầy nhỏ của đệ đệ. Nhạc Hạ Thần ánh mắt đầy âm hàn lạnh lẽo, sát khí bức người như muốn lột da rút xương kẻ đối diện. Viên Thuần Bác hít một hơi sâu, mồ hôi trên trán đổ mạnh, chưa bao giờ gã gặp phải áp lực lớn đến mức không thể thở được như thế.

"Ưm... Ngươi..." Gã cố rút tay nhưng không được, cử động bàn tay kia càng bóp chặt. Ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

Lý Hàn Quân mơ hồ coi như may mắn thoát được một kiếp vào tay Viên Thuần Bác.

Cuộc thi vì một màn ám sát thất bại của hắc y nhân mà náo loạn. Thái y lập tức được triệu đến băng bó xem xét vết thương của các sứ thần và Nhạc thiếu gia, đồng thời đội pháp y cũng được cử đến xem xét tử thi của kẻ ám sát.

Song dù hỗn loạn nhưng để trấn an sứ thần, Hoàng đế lập tức mở tiệc rượu chiêu đãi tứ hoàng tử cùng đội của gã càng long trọng hơn, đồng thời nhằm xoa dịu sự phẫn nộ vì bị tấn công của Viên Thuần Bác mà lão hoàng thượng còn không ngừng hứa hẹn sẽ chủ trì công đạo truy xét rõ ràng đám hắc y.

RẦM!!! Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên.

"Hừ, bọn hắc y kia luôn mồm hô hào giết ngoại bang. Chẳng phải là nghĩa sĩ của quý quốc..." Viên Thuần Bác một bên cầm ly rượu lớn nốc cạn xong đập mạnh xuống bàn gỗ. Bàn tay kia của gã mới được băng bó, đau nhức nơi lòng bàn tay cùng cổ tay bị in đầy năm dấu ấn khiến gã mặc kệ lời khuyên của Thái y, không ngừng nốc rượu giảm đau. Cơn tức giận đã xông lên đầu, gã nhìn lão Hoàng đế bạc nhược hèn yếu vì sự phẫn nộ của sứ thần mà không ngừng vuốt đuôi ngựa gã. Đồng thời Hoàng đế tuyên bố xuất thêm bạc vàng bồi thường quý quốc thì Viên Thuần Bác càng được nước làm tới.

"Vàng bạc có thể dẫm lên danh dự của ta? Ta đến đây để ban giao cớ sao phải chịu đựng một đám thấp kém hết ám sát lại sỉ nhục?" Viên Thuần Bác vừa nói vừa vuốt ve cánh tay đang băng bó của mình, ánh mắt liếc qua kẻ đang điềm nhiên ngồi bên bàn rượu. Nhạc Hạ Thần vẫn im lặng bồi tiểu bảo bối của mình gắp thức ăn, đồng thời cản không cho tiểu tổ tông tò mò đòi uống cái thứ hại người chưa đủ tuổi kia.

"Hoàng thượng, ngài cũng quá coi thường sứ thần ta rồi. Ta thấy một thành Yên Khâu kia dường như không ai quản, hay ta thay ngài trông coi nó... như vậy ta có việc phải làm cũng sẽ nhanh chóng quên đi cơn bực tức kia..." Viên Thuần Bác híp mắt cười gằng, gã không ngần ngại mà nhìn thẳng vào ánh mắt khiếp sợ của lão Hoàng đế trên cao.

Gã vừa nói thì các viên quan đã nháo nhào kích động mắng chửi.

"Lũ ngoại bang các ngươi ý thế hiếp người! Nào có chuyện sự việc chưa điều tra rõ đã bắt bọn ta bồi thường?!!!"

"Phải! Phải! Có khi là kẻ thù của các ngươi giả dạng người nước ta vu oan thì sao?!!!"

"Thật là lũ mọi rợ xấc láo!!!" Một lão quan uống rượu vào máu nóng đứng dậy chửi lời thật.

VÚT!!!

Một chiếc ly sứ đựng rượu bay vút về phía cổ lão quan đang không ngừng chỉ trỏ chửi bới.

"Lão quan đã già rồi vẫn là nên giữ mồm miệng... không sẽ không kịp hưởng phúc con cái đâu!!!" Lời nói lạnh lẽo phát ra. Sa Hỏa vẫn ngồi ngay ngắn nhưng ly rượu trên tay đã phóng đi lúc nào.

CHOANG!!!

Chiếc ly vừa bay tới đã bị một lực đạo chém vỡ làm đôi, Phong Vũ tay không chém bể ly rượu, lão viên quan vừa thấy ly rượu vỡ rơi xuống bàn mình thì khiếp vía ngồi phịch xuống im miệng.

Phong Vũ nhíu mày, trước đó còn kịp đưa tay lên che chắn không cho rượu văng vào Tiểu Chi nhà mình. Nếu không phải vì cậu ngồi gần lão quan lắm mồm đó thì Phong tướng đang bận rộn uống rượu cũng không xen vào. Đám quan này chỉ biết chửi sướng miệng, đánh nhau ra trận cũng là bọn họ. Hoàng đế bạc nhược trước sau cũng sẽ phục tùng yêu cầu của lũ ngoại ban kia. Triều đại này đã thối nát rồi.

Quả nhiên lão Hoàng đế vội vàng dĩ hòa vi quý, lấp liếm qua loa chuyện: "Việc này... cần bàn lại kỹ càng, dù gì hôm nay cũng là lễ tẩy trần các vị sứ giả không nên vì chuyện nhỏ mà bất hòa hai nước. Không nên ... không nên..." Sau đó lão nâng ly nốc cạn như muốn đưa bậc thang cho hai bên.

Hoàng đế đã hạ lên các quan nào dám nháo, đành nuốt cục tức vào trong bụng. Viên Thuần Bác cười gằng khinh thường. Gã thật thèm vào cái thành nghèo nàn kia sao, gã là muốn đánh lên đầu Nhạc gia mà thôi. Gã híp mắt nhìn về phía tên đầu sỏ làm cổ tay gã trận khớp nghiến răng nghiến lợi, sau đó không ngừng nốc rượu. Mỹ nhân của gã vậy mà để lọt lưới.

"Uống một chút, rượu này nhẹ nhưng rất ấm bụng, tốt cho cơ thể của ngươi..." Phong Vũ tướng quân mặc kệ ánh mắt của kẻ khác dịu dàng rót rượu cho người kế bên mình. Mỹ nhân mặt nạ vẫn ngoan ngoãn yên phận ngồi bên hắn, đón lấy ly rượu mà chậm chạp nhấm nháp. Sau đó nhíu mi tỏ vẻ khó chịu sau vẫn ngoan ngoãn nếm tiếp.

Sa Hỏa nhìn kẻ chặn "ám khí" của mình thì cũng không thêm phản ứng gì, ánh mắt liếc nhìn Phong tướng âm trầm, lại cười gằng trong bụng. Một kẻ tâm cơ như hắn dù là kẻ thù hay là bạn đều rất nguy hiểm. Sau đó y quay qua nhìn Tứ hoàng tử của mình, mi tâm nhíu càng chặt, tên hoàng tử này cố tình dở trò sư tử ngoạm có biết tình hình chính quốc như thế nào không. Rõ ràng đám hắc y kia thân thủ cao cường lại am hiểu võ nghệ Bắc quốc, không chừng đích xác là người của Đại hoàng tử phái đến. Viên Thuần Bác không nhân cơ hội này lấy sự ủng hộ của Hoàng đế An Việt mà còn gây thù chuốc oán. Sa Hỏa thấy dường như mình đã nhận lộn chủ, đổi chắc còn kịp đi. Y là kẻ rất thức thời nha.

"Tại sao mặt nạ ca ca được uống mà ta lại không? Ta chỉ nhấp một chút thôi mà Hạ Hạ..." Tiểu hoàng tử ánh mắt thập phần lấp lánh long lanh mong đợi. Tại sao mọi người ai cũng được uống thứ nước thơm lừng trong bình bạch ngọc chỉ có cậu là phải uống nước trắng kia chứ. Thật nhạt nhẽo mà.

"Không được hoàng tử, người vẫn còn nhỏ, uống hại thân..." Nhạc Hạ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc giản giải cho trẻ nhỏ. Tiểu hoàng tử xì mũi, hếch mặt qua chỗ khác giận giỗi. Nhạc Hạ Thần vừa đau đầu vừa phì cười trong bụng. Tiểu hoàng tử khả ái của gã nếu chếch choáng men say sẽ ra sao, gã cũng muốn thưởng thức lắm. Nhưng bảo bối của gã vẫn là nên để từ từ, cây con chậm rãi được nuôi lớn, tỉ mỉ chăm sóc sẽ ra hoa đẹp quả ngọt hơn. Gã chỉ cần đợi thêm một ít nữa, chờ đến lúc đó gã có thể danh chính ngôn thuận hái quả. Nhạc Hạ Thần gọi hộ vệ sau mình thấp giọng phân phó, một lúc sau hộ vệ nhanh chóng mang đến một bình sữa nhỏ, đặc sản Bắc quốc triều cống. Nhạc Hạ Thần điềm nhiên dùng sữa cống phẩm để dỗ dành tiểu Vân nhi nhà mình.

Sa Hỏa tuy đã chết tâm nhưng nhìn màn ân ái của mấy người trước mắt mà xót con mắt, ngứa tim gan. Mỹ nhân như y mà phải chịu thua một tên nhóc con ư. Tên Hạ Thần này đúng là mắt đui không thì cũng là có bệnh. Nam nhân An Việt đều là một lũ có bệnh.

"Không biết vết thương trên người Nhạc Xuân Thần thiếu gia như thế nào rồi? Dù gì cũng là nhờ Nhạc thiếu đỡ giúp ta mấy nhát kiếm nếu không ta cũng đã mất mạng dưới tay đám hắc y kia." Viên Thuần Bác rất không liêm sỉ mà hướng Nhạc Hạ Thần nâng ly một bộ dạng lo lắng hỏi han.

"Nhạc đệ không sao, người Nhạc gia trước giờ chinh chiến sa trường một chút thương tổn nhỏ không phiền điện hạ bận tâm. Nhưng Nhạc đệ là tiểu đệ bảo bối của Nhạc gia ta, những kẻ làm lệnh đệ bị thương, ta cũng sẽ tự cách bắt chúng trả lại gấp đôi..." Vừa nói vừa gắp thức ăn cho tiểu hoàng tử kế bên, mắt không liếc đến Viên Thuần Bác một cái, dường như gã không hề tồn tại.

Bàn tay nắm ly rượu của Viên Thuần Bác siết chặt, chén rượu cũng muốn nứt toát. Sự sỉ nhục này Nhạc gia sẽ phải trả cho gã, sớm thôi...

Buổi đêm trong rừng, gió thổi lồng lộng. Các lều trại vốn được dựng trước cho các viên quan và sứ thần nghỉ ngơi đều đã thắp đèn. Các viên quan lâu lâu được dịp thoải mái ăn say nên mặc cho đêm khuya tiếng ồn ào huyên áo vẫn vang khắp khu rừng.

Trong lều nhỏ có huân huy An Thần Quân, sau khi đại phu rời đi, một bóng đen lướt qua rồi nhanh chóng biến mất.

Lý Hàn Quân sau khi hôn mê cả buổi chiều tối giờ cũng mơ màng tỉnh, sau lưng được băng bó cẩn thận nhưng hắn vẫn phải nằm sấp. Vết thương đau rát khôn thôi. Đôi mắt, khóe mi đều nhiễm tầng sương nước vì đau mà chảy ra. Cơ thể này thật yếu ớt, nếu là cơ thể da dày thịt béo lúc trước của hắn thì dăm ba cái vết này có là gì. Chỉ là cơ thể Nhạc tiểu thư quả là thịt da non mịn, nước thuốc đấp lên vẫn không xoa dịu được cơn đau của hắn. Hi vọng sẽ không để lại sẹo, Lý Hàn Quân âm thầm cầu nguyện trong lòng. Hắn rõ ràng đã hứa với tên kia sẽ bảo vệ tốt cơ thể này vậy mà mới một ngày đã khiến cơ thể y chịu tổn thương nặng nề như thế.

"Xin lỗi... " Giọng nói pha lẫn giọng mũi hơi nghẹn khuất. Lý Hàn Quân vẫn úp mặt trên gối, thì thầm.

"Không giữ được lời hứa với ngươi..."

Người bên cạnh nghe thì giật mình, bàn tay muốn vuốt ve tấm lưng được băng bó kia khựng lại.

"Không sao, cơ thể ta cũng không dễ dàng để lại sẹo đâu..." Bàn tay di dời từ lưng sang đến đỉnh đầu đen tuyền. Nhạc Thần một bộ dáng hắc y đưa tay muốn xoa nhẹ mái đầu đang vùi trong gối nhung êm ái. Nhưng bàn tay y chỉ kịp chạm nhẹ đã bị bàn tay thon gầy trắng trẻo nắm giữ lại.

"Rốt cuộc... thân phận thật của ngươi là gì?" Giọng nói nhỏ lại như phát từng chữ chậm rãi đầy tủi thân oan ức. Lý Hàn Quân từ khi nhập vào cơ thể này bản thân chịu bao nhiêu uất ức. Hắn đang yên đang lành làm một diễn viên vô danh đùng một phát lại đến thế giới xa lạ không ngừng bị người khác ức hiếp. Nhưng quá đáng hơn là hắn đã gặp phải một tên điên. Hắn không muốn sau này xui xẻo lọt vào tay tên kia sẽ bị đối xử như một món đồ chơi giống như lời gã cảnh báo.

"Thân phận của cơ thể này, rốt cuộc là Nhạc Nhã, Nhạc Xuân Thần hay... là ngươi Nhạc Thần...?" Bàn tay nhỏ xiết chặt bàn tay lớn, Lý Hàn Quân mang khuôn mặt xinh đẹp, mắt đầy mọng nước sinh lý quay sang chất vấn hắc y nhân. Hắc y nhân cao lớn đứng bên cạnh giường nhìn xuống mỹ nhân như nước, vai gầy, eo thon, cả cơ thể mềm mại như mèo, lại nhuốm đầy sắc đỏ trên vải băng lụa trắng.

Y híp mắt không nói nên lời. Trước ánh nhìn chất vấn của người kia, thân phận của y như rõ ràng bại lộ không che dấu. Cần phải hỏi sao? Quá rõ ràng đi.

"Nhạc Xuân Thần là gì của ngươi? Ca ca song sinh sao...?" Lý Hàn Quân cố chống đỡ người dậy. Hắn hiểu rồi. Vốn tưởng chỉ là sự tráo đổi đơn thuần.

"Phải... chẳng phải ta đã nói rồi sao, ca ca ta..." Hắc y nhân cảm thấy trong tim hơi nhói lên, tâm trạng có gì đó gợn sóng dù đã cố trấn tĩnh, y rõ ràng đã chuẩn bị trước rất nhiều lý lẽ, rất nhiều giải thích cho thân phận của mình. Nhưng khi đối diện với sự chất vấn của người nọ y vẫn không thể, không thể nói rõ mọi chuyện. Mọi thứ từ khi bắt đầu vốn đã đi ngược lại những gì y đánh đổi.

Lý Hàn Quân nhìn kẻ hắc y che đi nửa mặt, nhưng đôi mắt quen thuộc kia, đôi mắt luôn nhìn y đầy dịu dàng khi dạy y học kia, đôi mắt từng chứa đầy lửa dục tình nóng bỏng kia, bây giờ lạnh lẽo mà xa lạ quá.

"Có phải ngươi yêu Nhạc Xuân Thần... ca ca song sinh của ngươi...?" Lý Hàn Quân cắn môi gian nan nói hết câu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn nam nhân hắc y, trong đáy mắt xinh đẹp lại chứa trong đó chút chờ mong, chờ đợi một chút phản ứng phản bác chối bỏ từ miệng kẻ kia.

Hắc y nhân lại bị lời nói đánh vào tai đến sững người, cả cơ thể khựng lại cứ như bị người điểm vào huyệt chết. Nhạc Thần muốn phản bác, không đúng, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người mình từng mang kia. Y không nói được. Không giải thích được, y không biết, không biết phải nói gì. Y thật sự đã động lòng?

Thì ra là vậy... Lý Hàn Quân nhếch môi, tay bên dưới đã bấu chặt hõm sâu cả vào thịt. Thì ra là vậy... ta nói ngươi biến thái đến tự yêu bản thân thì ra không phải là vậy. Xin lỗi nha hiểu lầm ngươi rồi. Thì ra chỉ là yêu ca ca mình mà thôi, yêu ca ca song sinh mình mà thôi.

Nhạc Thần nghe Lý Hàn Quân tự lầm bầm trong miệng, từng câu từng chữ nhỏ lại như đao xoáy cứa sâu và tim gan y, xoáy vào nơi thâm sâu nhất đen tối nhất trong lòng y.

" Ta không... " Nhạc Thần đưa tay chạm lấy bả vai gầy đang run lên kia. Y muốn ôm cơ thể nhỏ vào lòng. Y không chịu được nhìn người này đột ngột trở nên yếu đuối, y cứ tưởng một kẻ vô ưu vô tư như hắn sẽ không bao giờ trở nên suy sụp yếu ớt như thế.

BỐP!!!

"Buông con mẹ tay dơ bẩn của ngươi ra!" Lý Hàn Thần đánh mạnh lên tay Nhạc Thần, hắn gào lên trong căm phẫn đầy uất ức. Cả cơ thể nhỏ run lên như phát tiết sạch với nam nhân trước mắt.

"NHẠC THẦN!!! MẸ KIẾP!!! DÁM LẤY ÔNG ĐÂY LÀM THẾ THÂN!!! ÔNG THIẾN MÀY!!!"

Trong khu rừng náo nhiệt bởi tiệc rượu linh đình, xa xa vọng vào tiếng sói tru, cú kêu nhưng mấy vị đại thần say xỉn đã chẳng thèm quan tâm. Có sức thì uống tiếp, xỉn say thì về lều mà nghỉ nha.

Vì thế xa xa bóng hình cao lớn đang đỡ bóng hình thon gầy, dự là vị kia đã xỉn quắc cần câu rồi nha. Phong tướng quân chỉ vài ba cân rượu không thể làm hắn gục ngã, giờ hắn chỉ là đang đỡ tiểu mỹ nhân của mình về lều mà thôi. Tiểu Chi trong lòng hắn ngã nghiêng, khuôn mặt thanh tú đỏ đỏ hồng hồng vì men say. Hắn biết tửu lượng cậu không tốt nhưng cũng có chút tính toán riêng mà để mặc cậu uống.

Phong Vũ đỡ người đến lều, phẩy tay đuổi đám hộ vệ cho ra xa, tự tay tháo giầy đặt người lên giường, chăm sóc thật chu đáo.

Nhìn người trong lòng khó khăn mới tìm về được, Phong Vũ đưa tay lên vuốt ve gò má mềm mịn ửng men say, đôi mắt người kia nửa khép nửa mở, mơ mơ hồ hồ. Phong tướng cúi xuống chạm môi mình lên gò má xinh đẹp ấy. Hơi men rượu ngọt ngào cay đắng như lòng hắn trăm vị hỗn tạp. Hai phiến môi đỏ đỏ ửng lên bị hắn không lưu tình mà mút lấy. Phong tướng cảm thấy mình dường như cũng đã say, tay không yên phận mà dời xuốn đai lưng của người bên dưới từ từ tháo ra. Môi không ngừng gặm mút, người bên dưới vì hít thở không thông mà cũng hé môi, đầu lưỡi đối phương lại lợi dụng mà nhanh chóng luồn vào, dòng nước bọt cũng từ bên kia chảy qua, dòng nước mang hương rượu làm say người say luôn cả lý trí còn sót lại. Bàn tay Phóng tướng kẻ chinh chiến sa trường đầy thô ráp gai góc, mò mẫn bên trong bắp đùi non mềm của mỹ nhân, lại như sờ trúng một điềm gồ lên. Phong Vũ đau đớn, hắn đã mân mê điểm gồ nơi bắp đùi, lại vuốt nhẹ xung quanh đó, một mảng da mềm mại lại là vết xẹo mà người kia luôn che dấu.

"Ưm..." người bên dưới phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

"Tiểu Chi.... Phong Nhi... Phong Nhi... xin lỗi..." Người say nên lời nói lộn xộn? Phong Vũ tướng vừa hôn vừa thở gấp, đầu lưỡi không ngừng khoáy động khắp khoang miệng người trong lòng cho đến khi người kia phát ra tiếng rên rỉ nhỏ hắn mới dời đi môi mình mà không ngừng hôn những nơi khác, hắn muốn hôn lên khắp cơ thể của mỹ nhân. Hôn lên từng mảng da xinh đẹp, thậm chí những nơi bị người đó dấu đi.

Phong Nhi của hắn bây giờ thân thể sạch sẽ nhất chỉ có mình hắn chiếm hữu. Phong Vũ thở hổn hển vừa gọi tên người hắn yêu.

"Cho ta... cho ta... thiếu gia... người là của ta..."

"Ta vì ngươi trở thành bộ dạng này lại còn để ngươi đè há chẳng phải lợi cho ngươi quá rồi sao?" Một giọng nói khàn đục khó nghe phát ra. Giọng nói không có tức giận nhưng đầy bỡn cỡn khinh thường, chất giọng không có chút men say.

Phong Vũ giật mình ngước lên nhìn người trong lòng. Phút chốc trời đất như đảo ngược, cả cơ thể cao lớn của Phong tướng An Dực Quân đột ngột bị lật ngược lại. Tiểu mỹ nhân mang mặt nạ, một bên mặt còn lại thanh tú xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ vô lại thật khác với bộ dạng ngoan hiền nhu thuận thường ngày. Mà lực tay nắm giữ tay của Phong tướng lại không hề yếu.

Phong Vũ cả đời uy phong không nghĩ thoáng chốc bị tiểu mỹ nhân đặt dưới thân.

Bạn nghĩ tình huống tiếp theo Lý Hàn Quân sẽ như thế nào?

-Tha thứ cho Nhạc Thần.

-Thiến Nhạc Thần

- Đánh Nhạc Thần.

Phong Vũ và Tiểu Chi của hắn.

-Phong tướng bị đè.

-Phong tướng đè lại.

-Cả hai không ai đè được ai đi ngủ :V

Tác giả vẫn đang xoắn quýt lắm nhé:"(

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phu Nhân Nàng Áo Lót Lại Oanh Động Toàn Thành