Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C7-Xuân Cung Đồ Đế Vương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mở mắt ra, lại vẫn là khối thi thể lạnh lẽo biết hô hấp, Lương Nhất vẫn nằm im đấy, bên cạnh Lương Khất cơ thể lõa lồ đang ngồi khom lưng, lưng cuộn thành một vòng cung, tay xoa xoa tâm mi, mắt nhắm chặt, cảm giác đầu ong ong. Hắn thức dậy một lần nữa lại nằm ngay ngắn bên cạnh đệ đệ mình, dấu tích hoan ái vẫn rõ ràng trên cơ thể hắn, khắp phòng đồ đạc tứ tung vỡ nát, thể hiện sự tình đêm qua không phải là sự hoang đường của hắn.

Hắn cố gắng bước xuống giường, nhưng chân suyễn ra xém té, tay chống thành giường, lầm lũi nhặt áo, rồi như sực nhớ ra điều quan trọng. Hắn vội vã chạy ra khỏi phòng, xém nữa chân cuốn chân vấp bập thềm, may mà hắn bắt kịp cạnh cửa. Hắn đẩy mạnh cửa, ngoài trời trời chạng vạng sáng, ánh sáng nhập nhòe. Hắn trợn mắt, kinh hoàng, mồ hôi túa ra như tắm, mặt hắn tái nhợt.

Thi thể Hải đại phu đêm qua đã biến mất.

Hắn nhớ rõ, gã đã bị âm hồn Lương Khất siết cổ đến chết, nằm vật dưới nền đất lạnh lẽo.

Sau đó.

Sau đó...là một cuộc sắc ái điên cuồng khắp nơi trong phòng.

Hắn dường như đã quên mất gã. Đầu hắn vẫn cứ ong ong, như có chiếc búa tạ cứ đánh liên tục vào sau đầu, vào hai bên thái dương. Hắn sao lại dính vào mớ bòng bong quỷ quái này kia chứ. Hắn ôm đầu ngồi sụp xuống. Đó là một mạng người.

Một mạng người chết oan ấy cứ ám ảnh hắn trên suốt con đường đến Nội các. Hắn rối rắm suy nghĩ lỡ người khác phát hiện, hắn phải giải thích làm sao, người ta sẽ tin chuyện ma quỷ giết người sao. Hắn càng nghĩ càng hoảng sợ. hắn mới nhậm chức không bao lâu lẽ nào lại phải vào tù, giết người là tử tội. Hai tay run lên, nắm chặt lấy vạt áo đến nhăm nhúm. Dây thần kinh hắn muốn đứt, hắn suy nghĩ suy nghĩ miết về những lời biện hộ hoang đường nếu có người khác phát hiện sự mất tích của Hải đại phu.

-Lương trạng nguyên! Lương trạng nguyên!

Nghe tiếng gọi hắn giật mình, ngước lên, vẻ mặt vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Khuôn mặt già nua của lão quan vận tứ phẩm kia ngày càng phóng đại trước mắt hắn.

-Cái này phiền cậu mang đến cho Điện Thủy Các sắp xếp. –Lão đưa một chồng văn kiện, chủ yếu là sơ đồ thủy mạch cho Lương Khất. Lương Khất tuy là trạng nguyên nhưng vẫn chỉ là tân quan đang học tập xử lý những việc lông gà vỏ tỏi do các cựu lão quan giao xuống, nói là cho quen việc thực đúng là làm tạp vụ cũng chẳng hơn kém gì.

Điện Thủy Các cách bộ nội vụ khá xa, nơi chuyên xử lý các vấn đề thủy mạch, sông ngòi, sắp đến mùa mưa nên việc đê điều là tất quan trọng. Lương Khất vẫn chưa thể nhớ hết mấy con đường trong cung. Hắn vòng vèo qua mấy cái hoa cung, mấy dãy thư các, hắn cứ phải đi được một vòng lại phải hỏi các thái giám hoặc nô tì đi ngang nhưng vẫn chưa thấy được tấm bảng "Điện thủy các". Nhíu nhíu mày, hắn tự nghĩ, chắc do đêm qua đến nay đã trải qua quá nhiều việc kinh hoàng khiến tâm trí hắn không ổn định, mọi thứ cứ mơ hồ, không xác định khiến hắn cứ mỗi bước đi lại nghĩ đến vụ việc kia. Ngay khi hắn đi ra khỏi con đường vòng do một thái giám chỉ, thì hắn bắt đầu cảm thấy lạc lối. Hoa cung rực rỡ, mái đình cong cong. Càng đi hắn càng thấy rất nhiều nô tì mỹ diễm xiêm y, thái giám hoa phục trang sức nhìn hắn mị mị cười cười. Hắn có phải đã đi lạc vào hậu cung. Hắn thấy thấp thoáng bóng đình viện sau tán cây liễu già kia hình như có người, có lẽ nhanh bước đến đó hỏi đường thì tốt hơn. Nhưng càng tiến đến gần, hắn càng cảm thấy có gì đó bất ổn.

-Ân...

-A...

Thật sự lạc vào hậu cung rồi sao. Hắn choáng váng vì tiếng rên rỉ đang phát từ đình viện kia. Hai bóng người nhấp nhô sau những thảm rèm che. Thảm rèm che dài bị gió lất phất thổi bay nhịp nhàng lên xuống tựa như hai chiếc bóng kia quyện chặt vào nhau đưa đẩy nhịp điệu.

-Hoàng...

-Gọi tên ta...

Tiếng rên rỉ ngắt quảng bởi giọng nói trầm ấm cắt ngang, chất giọng trầm khàn chứng tỏ hô hấp đẩy nhanh khiến câu từ rối loạn.

-Hưng...Hưng Khang...nhanh động... không ...chậm... chậm lại thần sắp chịu không nổi.

Tấm lưng mỏng manh, thanh trắng trơn mịn, từng giọt mồ hôi như những giọt nước tinh khiến lăn từ chiếc cổ gầy gầy chảy xuống bờ vai, rồi chạy dọc sống lưng, đôi ba giọt nước sẽ vì dao động mạnh mẽ theo lực trừu sáp của nam nhân cường hãn kia mà bắn vào không trung. Mái tóc dài đen nhánh tán loạn, đôi mắt mê ly ẩm ướt, đôi môi cắn hờ, đôi khi phát ra tiếng nức, rồi tiếng hoan ái cầu xin. Lương Khất trợn mắt, hắn không ngờ một lần đi lạc lại có thể chứng kiến cảnh cung xuân đồ sống động. Tuy cách một đoạn không xa, nhưng dưới sự che chắn của rèm liễu, lại nói hai bóng hình kia lúc ẩn lúc hiện sau rèm, làm màn xuân cung lúc thấy lúc không kia càng khiến người kích thích tò mò, khiến Lương Khất lý trí nói rõ mình phải nhanh rời khỏi đây, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt, muốn nhìn rõ hơn, nghẽ kỹ hơn. Dù bản thân cũng đã từng bị "động" qua, nhưng xem người khác diễn cũng thật quá kích động đi khiến chân hắn vẫn cứng ngắt một chỗ không thể động, chỉ hận không chạy được tới đó bắt ghế ngồi xem.

-Ái khanh chặt... quá chặt rồi... Nam nhân cường hãn kia không ngừng nắm lấy chiếc eo trơn mướt đã ẩm ướt mồ hôi vì vận động kịch liệt kia mà nâng lên hạ xuống, kẻ đó chắc chắn là vị đế vương tuổi trẻ đầy khí lực trên đại điện hôm đó. Âm thanh trầm mãnh đầy uy lực, chỉ là khi nó dùng trong lúc xuân động thì đầy áp bức dâm loạn "Tại sao cái động này dù trẫm làm bao nhiêu lần vẫn cứ như xử nữ..." vừa nói vừa vỗ "Bốp bốp" vào mông nam nhân được gọi là "Ái khanh" kia, khiến người kia hoảng hốt giật bắn mình, mông theo phản xạ hơi nhấc lên, động huyệt theo đó mở ra, thừa cơ nam nhân cườn hãn kia đột ngột ưỡn hạ thân dập một phát tấn công mạnh mẽ, lực đạo công thành dứt khoát, thế tấn công vũ bão khiến vị mỹ nhân "Ái khanh" kia hết lúc lắc đầu, lại thở dốc rồi vòng hai tay ôm lấy cổ nam nhân mà gục mặt vào hõm vai hắn thở dốc vì không đủ sức theo kịp tiết tấu kia. Trước giờ vốn biết hoàng đế hậu cung ba ngàn mỹ nữ, nhưng chưa từng nghe hoàng thượng chuộng nam sắc, mà người dưới thân lúc này lại được xưng "ái khanh". Tuy đã qua giờ thượng triều, nhưng vẫn còn là ban ngày, hoàng đế dâm loạn với quan thần, nếu để triều thần biết thì còn mặt mũi nào. Lương Khất toát mồ hôi, có phải mình đã nhìn thấy việc không nên thấy, nghe điều không nên nghe.

-A..

Tiếng rên cao trào ngày càng dồn dập càng dữ dội cho đến khi vị "ái khanh" kia rướn người, ưỡn cong lưng, ngẩng cao đầu thoát khỏi hõm vai kia, mái tóc hất ra sau khiến những giọt nước trong suốt bắn theo từ cơ thể len lỏi trong từng nhánh tóc. Thảm rèm phất phơ bay cao theo gió. Khuôn mặt đỏ ửng mang theo khoái vị vì cao trào ẩn ẩn hiện hiện.

Lương Khất giật mình, người hơi ngã ra sau, mắt trợn to, miệng muốn hét lên theo quán tính.

-Suỵt!

Một bàn tay to lớn, lòng bàn tay có vết thô chai, rõ ràng là bàn tay của người từng luyện võ cầm kiếm, bịt lấy miệng hắn.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Hoàn Khố Phi