Saved Font

Trước/100Sau

Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 43: Cô Là Đồ Không Có Lương Tâm, Vậy Mà Chẳng Lưu Luyến Gì Tôi Cả?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Kinh Môn.

Tề Phong đứng sau lưng Phong Ngân không dám thở mạnh lấy một hơi.

Từ khi Lang Âm mang hộp nhẫn kia tới, hắn chỉ cảm thấy ba mét xung quanh môn chủ nhà mình đều là khí lạnh đang càn quét khắp mọi nơi.

Không biết qua bao lâu, Phong Ngân rốt cục nhịn không được mà phải lên tiếng.

“Tôi thật sự đã coi thường cậu ta, ban ngày bị một chút thiệt thòi thì đến buổi tối đã chiếu tướng lại tôi. Tề Phong!”

Tề Phong chắp tay: " Có thuộc hạ."

“Truyền tin đến Kinh ĐôThủ Đô, báo với Lục Quân huy động lực lượng toàn thành giúp đỡ cậu ba Quân một chút.”

Tề Phong âm thầm than thở bụng dạ môn chủ nhà mình thật đen tối, không biết ân oán này đến bao giờ mới dứt.

Cuối cùng anh ta chỉ còn biết thở dài tận đáy lòng. Cô Kiều đúng là một nút thắt không giải được.

“Dạ!”

Ngày hôm sau, Kiều Khanh ăn xong bữa sáng rồi vẫn đi học như bình thường, còn Quân Dạ Huyền và Mục Cảnh Hành thì ở trong phòng bàn bạc công việc.

Đến chiều, một người từ ngoài cửa sổ đột nhiên nhảy vào.

Trì Dương đi đến bên cạnh Quân Dạ Huyền bẩm báo.

“Cậu chủ, mạng lưới đã bố trí xong, mời ngài trở lại Kinh ĐôThủ Đô.”

Mí mắt Quân Dạ Huyền khẽ nhếch lên, ánh nhìn tràn đầy áp bách.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy…” Mục Cảnh Hành nói: “Theo tôi suy đoán nhanh nhất cũng mất ba ngày, sao lại xong trước được?”

Trì Dương bị áp lực từ Quân Dạ Huyền làm toát mồ hôi hột: “Đêm qua toàn bộ thế lực ở Kinh Môn đều tham gia đẩy một cái.”

Mục Cảnh Hành sững người: “Anh Ba, Phong Ngân sao lại giúp anh vậy? Ân oán của hai người lần trước không phải còn chưa được giải quyết hay sao?”

Quân Dạ Huyền không trả lời anh ta mà vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Vậy Anh Ba, chúng ta có nên đi không?” Mục Cảnh Hành cẩn thận hỏi lại.

“Đi!” Quân Dạ Huyền dặn dò Trì Dương: “Đi chuẩn bị đi, tối nay xuất phát.”

Trì Dương: “Vâng.”

Mục Cảnh Hành nhìn sắc mặt của Quân Dạ Huyền dò hỏi: “Anh Ba, lần này chúng ta đi liệu có còn quay lại thành phố Lương nữa không?”

Quân Dạ Huyền nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua không nói nên lời mà nhắm mắt lại.

Trong lòng Mục Cảnh Hành cũng nguội lạnh một nửa. Anh ta rất muốn hỏi một câu, không phải anh nói muốn làm con rể người ta hay sao? Cam lòng thả Kiều Khanh đi như vậy à?

Thế nhưng anh ta há miệng một lúc lâu cũng không thốt ra được câu nào, lòng dạ rối bời, do dự một lúc rồi đứng lên nói: “Tôi đi chào Dì một tiếng.”

Quân Dạ Huyền mở miệng gọi anh ta lại.

Mục Cảnh Hành quay đầu nhìn Quân Dạ Huyền.

Quân Dạ Huyền: “Tìm cho tôi một nhϊế͙p͙ ảnh gia chuyên nghiệp đến đây.”

Mục Cảnh Hành trừng mắt, cố gắng nhịn cười hỏi: “Anh Ba, anh muốn làm cái gì vậy?”

Quân Dạ Huyền thấy đáy mắt anh ta hiện rõ vẻ trêu chọc thì híp mắt lại: “Muốn chết hả?”

Mục Cảnh Hành nhanh chân vọt ra cửa sau đó không sợ chết mà quay đầu lại hỏi: “Tôi biết rồi, tìm một nhà nhϊế͙p͙ ảnh chuyên nghiệp. Tốt nhất là có thể phơi bày được hết vẻ đẹp trai, phong lưu, phóng khoáng, để Kiều Khanh nhìn vào xem có bị trai đẹp dụ dỗ không chứ gì?”

Trả lời anh ta là một cái gối đầu đập thẳng vào mặt: “Lượn.”

Sau khi tan học trở về nhà Kiều Khanh lập tức phát hiện ánh mắt Quân Dạ Huyền không giống ngày thường. Nói đúng hơn là tầm mắt của anh ta luôn dính chặt trêи người cô.

Đợi cô ăn cơm xong đi vào phòng sách Quân Dạ Huyền cũng đi theo.

Kiều Khanh dừng bước quay đầu hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”

Quân Dạ Huyền đứng gần cô ngắm nhìn thật lâu sau đó mới mở miệng nói: “Tôi phải đi rồi.”

Kiều Khanh bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng gật đầu: “À, hẹn gặp lại, đúng rồi, đừng quên mang cả người anh em kia theo nhé.”

Quân Dạ Huyền: “…”

Bản thân mình thì cứ xoắn xuýt hơn một hồi lâu, không ngờ cô ấy lại vô tư như vậy.

Quân Dạ Huyền chỉ cảm thấy bứt rứt, khó chịu trong lòng: “Cô là cái đồ không có lương tâm, vậy mà chẳng có chút lưu luyến tôi gì cả.”

Kiều Khanh vẻ mặt khó hiểu: “Anh muốn nghe tôi nói thật không?”

Quân Dạ Huyền: “…”

Dù tức giận vì bị giày vò nhưng Quân Dạ Huyền vẫn duỗi bàn tay nãy giờ vẫn dấu sau lưng ra rồi đem một xấp ảnh chụp nhét vào trong tay cô.

“Lúc tôi không có ở đây thì nhìn ảnh chụp của tôi nhiều một chút. Nếu tôi quay về mà phát hiện ra cô đã quên mất tôi…”

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian