Saved Font

Trước/67Sau

Bạn Trai Nhỏ

Chương 53

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ông Như Mạn nhận được tin tức về Như Vọng xong thì cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng cũng không biết Thu Nhiên liệu có khuyên nổi cậu hay không.

Có thể cậu sẽ không kể chuyện này ra, chỉ im lặng chịu đựng một mình.

Ông Như Mạn và Châu Sâm cũng phải đi làm. Hai người cùng nhau đi trễ đã là một chuyện kỳ cục rồi, lại còn Thu Nhiên xin nghỉ phép không lên công ty, rõ ràng ba người này có vấn đề gì đó.

Mọi người trong công ty đều cảm nhận được, nhưng cũng không tiện bát quái sau lưng, bởi vì có đi hỏi Châu Sâm thì cũng chẳng cạy được miệng, mà hỏi sếp thì lại không dám.

Ông Như Mạn báo với nhân sự hôm nay Thu Nhiên làm việc bên ngoài, vẫn tính đầy đủ chuyên cần cho cô.

Công ty là của Ông Như Mạn mà, đương nhiên cô nói gì thì là nấy rồi. Có điều mọi người vẫn cứ là tò mò, sếp lại đích thân xin nghỉ cho nhân viên, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Tuy công ty lớn, nhưng mọi người đều rất quen thuộc với nhau, đặc biệt là những blogger có tài khoản weibo riêng, hầu như ai cũng biết. Thu Nhiên tuy là người mới nhưng lại rất được sếp xem trọng, hai người quan hệ cũng rất tốt, không biết xảy ra chuyện gì rồi.

Có nhiều người nhịn không được muốn hóng hớt, chẳng hạn như Từ Thiên Thiên.

Cô cứ đu lấy Trịnh Huệ Nhiên tám chuyện không ngừng: “Huệ Huệ, cậu nói xem sao nay sếp lại đi muộn thế, tớ chưa bao giờ thấy sếp đi muộn đâu, đúng là chuyện lạ. Thu Nhiên lại còn không đi làm nữa chứ, bình thường suốt ngày dính lấy sếp cơ mà.”

Huệ Nhiên chẳng thèm ngoái đầu, mắt vẫn dính lấy màn hình máy tính: “Ai mà biết được.”

“Tớ cảm thấy cứ như có bí mật gì chờ chúng ta đi phá giải ấy.”

“Video hôm nay của cậu đã quay xong chưa?”

“…”

Từ Thiên Thiên thấy Trịnh Huệ Nhiên có vẻ chẳng thèm quan tâm đến mình, ừ hứ mấy tiếng lại nói: “Còn có Châu Sâm nữa, hôm nay cũng đến muộn này. Lại còn đến cùng với sếp nữa chứ.”

Nói đến đây, cô đột nhiên che miệng mở lớn mắt, tựa như vừa phát hiện ra một chuyện động trời không thể tin được.

“Cậu không để ý dạo này chồng sắp cưới của sếp không đến đón chị ấy nữa hả, xong hôm nay còn đi muộn với Châu Sâm… Trời má, không phải như tớ nghĩ đấy chứ!!!”

“Cái gì?”

“Aiyo!” Từ Thiên Thiên đập vào vai Huệ Nhiên một cái:”Cậu có phải con gái không vậy, có thế mà cũng nghe không ra. Ý tớ là có phải sếp phản bội chồng sắp cưới xong rồi qua lại với Châu Sâm không?”

“Qua lại thì có làm sao, người ta có tiền mà.”

“…”

“Duma, đây là vụng trộm ngoài hôn nhân đấy.”

Trịnh Huệ Nhiên liếc Từ Thiên Thiên một cái, dùng ngữ khí bình đạm nói:”Chuyện bình thường mà má ôi.”

“Nhưng mà nhìn sếp không phải người như vậy chứ.”

“Cậu đã biết thế rồi lại còn đoán mò chi.”

Huệ Nhiên nói một câu xong đã khiến Từ Thiên Thiên ngậm miệng, lòng thầm nghĩ đúng là nói chuyện với mấy người này chán chết đi được.

Cô gạ chuyện không thành, chỉ đành đi về chỗ của mình, vẫn không ngừng nghĩ ngợi. Nếu Ông Như Mạn chia tay với Vinh Lãng rồi ở bên Châu Sâm, đây tuyệt đối là một tin chấn động, bởi vì Châu Sâm mới vị thành niên mà, còn Ông Như Mạn đã 28 tuổi rồi.

Còn nếu mà chưa chia tay, thì càng chấn động hơn nữa.

Trời ơi, Vinh Lãng mà biết chuyện thì…

Từ Thiên Thiên không dám nghĩ nữa, mắt cứ nhìn vào cửa phòng làm việc của Ông Như Mạn

Đúng là nhân bất lộ tướng.

Nhưng mà giữa Vinh Lãng với Châu Sâm, tuy là Châu Sâm có giá trị nhan sắc cao hơn, nhưng Từ Thiên Thiên vẫn nghiêng về phía Vinh Lãng, bởi vì anh ta vừa thành thục lại hài hước, tính tình cũng hào phóng.

Có lần Ông Như Mạn mời bọn họ ra ngoài ăn cơm, nếu có Vinh Lãng đến thì chắc chắn anh ta sẽ là người trả tiền. Cô cảm thấy Vinh Lãng và Ông Như Mạn mới thức sự xứng đôi. Hơn nữa hai người này đã bên nhau lâu như vậy rồi… chẳng lẽ phụ nữ có tiền rồi cũng sẽ thay lòng đổi dạ sao?

Cô có chút bất bình thay cho Vinh Lãng, có điều chân tướng thế nào cô cũng không rõ hoàn toàn, nên cũng không dám tùy ý kết luận.

Có điều bát quái đã nổi lên thì không thể ép xuống được. Cô lại bắt đầu chuyển hướng suy nghĩ sang Châu Sâm, kinh ngạc phát hiện trên mặt Châu Sâm lại có vài nốt bầm tím, cứ như là mới bị ai đánh xong, đã thế lại còn đeo khẩu trang nữa.

Chẳng lẽ bị Vinh Lãng phát hiện rồi bị đánh à?

Đã vậy rồi mà còn dám đến công ty nữa á?

Có điều Từ Thiên Thiên không biết rằng Ông Như Mạn đã nói Châu Sâm tạm thời đừng đi làm nữa, nhưng anh không đồng ý, nói vết thương trên mặt cũng không có gì to tát cả. Công ty không thể không có Như Mạn, cô kiểu gì cũng phải đi làm, cô đi làm thì anh cũng muốn đi.

Chẳng sao được, tuy là anh đã đeo khẩu trang, nhưng những vết bầm ở trên gò má vẫn lộ ra tương đối rõ ràng.

Mọi người không để ý thấy, nhưng Từ Thiên Thiên lại nhìn phát hiện ra. Cô lấy tay che lấy miệng mình, cảm thấy phát hiện của mình quá là động trời, đây chắc chắn không phải trùng hợp, làm gì có nhiều trùng hợp như thế. Từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau dường như có thể ghép ra được toàn bộ vấn đề.

Trời ạ, cô đây là phát hiện ra chuyện động trời rồi.

Từ Thiên Thiên không thể trấn tĩnh bản thân được, lúc quay video vẫn cứ luôn nghĩ mãi về chuyện này, kết quả video quay đến mấy lần cũng không quay xong.

Càng đáng sợ hơn là không biết Ông Như Mạn đã đứng ở cửa từ lúc nào, Từ Thiên Thiên tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác đối mặt với người mà bị mình phát hiện ra bí mật thật khó tả.

Từ Thiên Thiên lập tức tỏ ra nghiêm túc hơn, lại phát hiện Ông Như Mạn trông có vẻ không ổn cho lắm.

Nhưng Ông Như Mạn cũng không gọi Từ Thiên Thiên vào phòng làm việc, chỉ nhìn rồi nói một câu:”Đừng lơ đãng nữa, tập trung quay đi.”

Từ Thiên Thiên có chút xấu hổ, bởi đạo diễn và đồng nghiệp đều đang nhìn.

“Vâng” Cô lập tức đáp lời, Ông Như Mạn cũng rời đi luôn.

Quả thực thì Ông Như Mạn cũng đang rất muốn phát hỏa, trong lòng toàn là một cảm giác khó chịu không nói thành lời.

Nhưng phải ráng kiềm chế.

Buộc bản thân phải đi khỏi trước khi làm ra hành động giận cá chém thớt.

Cô chỉ có thể làm việc để quên đi những chuyện khác, nhưng trớ trêu thay hôm nay công ty cũng chẳng có mấy việc quan trọng để làm.

Có điều buổi trưa, Ngụy Hải vắng mặt hơn một tháng nay đã quay trở lại. Chân của cậu ta cũng đỡ nhiều rồi, nẹp đã được tháo ra, bây giờ đã có thể quay trở lại làm việc.

Do nghỉ phép nguyên một tháng trời, tài khoản của cậu ta cũng không cập nhật video mới, có điều mọi người cũng đều hiểu, chỉ nhắc nhở cậu ta chú ý giữ gìn sức khỏe.

Tài khoản của cậu ta nghỉ 1 tháng, Ông Như Mạn cũng mất đi kha khá tiền, có điều cũng may, bây giờ quay lại làm một vài sự kiện rút thăm trúng thưởng, thu hút thêm nhiều fan mới, sau này tiếp nhận quảng cáo thì phí cũng sẽ tăng lên.

Ngụy Hải mập lên một chút, nghe nói trong khoảng thời gian đó, mẹ cậu ấy cũng phải qua chăm sóc. Cậu ta cũng trắng hơn, có điều cũng không quá ảnh hưởng nhiều đến giá trị nhan sắc, nói chung vẫn cứ là đẹp trai.

Mẹ cậu ta nhất quyết phải đưa cậu ta tới, nhất định phải trực tiếp cảm ơn Ông Như Mạn.

Bởi vì không những cô chịu hoàn toàn trách nhiệm, lại còn chiếu cố cậu ta rất nhiều, hơn nữa công ty Ông Như Mạn phúc lợi cho nhân viên và người thân cũng tốt, phụ mẫu song phương đều có được chỉ tiêu khám sức khỏe miễn phí hàng năm.

Chỉ nhìn từ phương diện này có thể nói Ông Như Mạn khá được lòng người khác, từ một góc độ nào đó có thể nói cô là một người suy nghĩ rất chu đáo, dễ nhận được hảo cảm từ các bậc phụ huynh.

Mẹ Ngụy Hải còn đặc biệt gửi đến mấy hộp anh đào Tần Hoàng Đảo sau đó chia cho mọi người.

Từ ngày Ngụy Hải đi làm, mẹ cậu ta đã gặp qua Ông Như Mạn, vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với cô, cảm thấy Như Mạn rất có tướng vượng phu, lại còn nhiều tiền. Có đôi khi bà còn vụng trộm nghĩ, giá mà con trai mà kết hôn được với Ông Như Mạn thì đỡ được bao nhiêu năm lăn lộn vất vả. Nhà cũng không cần nghĩ, xe cũng chẳng cần mua.

Hơn nữa con trai bà cũng ưu tú mà, chỉ là nghe nói Ông Như Mạn có chồng chưa cưới rồi nên đành thôi.

Có điều một tháng này ở nhà chăm Ngụy Hải, từ miệng con trai mới nghe ngóng được hình như hai người đã chia tay rồi, trái tim của bà cứ như được sống lại.

Ngụy Hải nhà bà vừa tài giỏi vừa đẹp trai, lại giỏi dỗ dành con gái, nếu như có thể dồn tâm huyết để dỗ dành Ông Như Mạn, biết đâu lại có kết quả không chừng. Tuy con trai không nói, nhưng bà cũng nhìn ra, Ngụy Hải này đối với Ông Như Mạn cũng có chút ý tứ.

Vừa hay giờ nghỉ trưa, một đám người đến hỏi thăm sức khỏe Ngụy Hải, cậu ta cũng niềm nở đáp lại mọi người, cảm giác thân thiện hơn trước rất nhiều, ở nhà nghe mẹ càm ràm cậu cũng mất hết cả kiên nhẫn, đúng là đi làm vẫn tốt hơn.

Ông Như Mạn vẫn chưa đi ăn cơm, cô vẫn còn đang phiền não vì chuyện của Ông Như Vọng. Thu Nhiên vừa gửi tin nhắn sang, nói đang cùng Như Vọng tản bộ ở ngoài công viên. Dù sao có Thu Nhiên bên cạnh trông chừng, Ông Như Mạn cũng yên tâm hơn nhiều.

Lúc này liền nghe thấy có người gọi cửa, nhìn thời gian thì đã 12:40, đang là thời gian nghỉ trưa.

“Mời vào”

Cửa mở ra, Ngụy Hải và một người phụ nữ trung niên bước vào.

“Sếp.”

“Ừ, cậu đỡ hơn chưa?” Ông Như Mạn đứng dậy

Ngụy Hải có chút ngại ngùng, gãi gãi đầu: “Dạ đỡ nhiều rồi.”

“Đây là?” Ông Như Mạn quay sang hỏi.

“Đây là mẹ em, bà ý bảo kiểu gì cũng phải đích thân đến cám ơn chị đã chiếu cố em trong thời gian qua.” Ngụy Hải càng ngại hơn.

Mẹ cậu ta thì ngược lại, thái độ rất tự nhiên, đánh giá Ông Như Mạn một lượt, cảm thấy ngoại trừ tuổi có hơi lớn một chút thì không có chút khuyết điểm nào cả.

“Ừm, cháu chào dì.” Ông Như Mạn vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Như Mạn à, cảm ơn cháu vẫn luôn chiếu cố đến Ngụy Hải nhà dì, lần này nó xảy ra chuyện dì nghe nó nói trong lúc ở bệnh viện ngày nào cháu cũng ghé qua thăm nó.”

“Dạ đều là chuyện nên làm thôi ạ. Dì đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì đi nhà ăn ăn thể với cháu ạ.”

“Được được, Như Mạn đã mở lời thì phải đi chứ.”

Thế là mấy người cùng nhau đi nhà ăn, Ông Như Mạn hôm nay cũng chẳng có khẩu vị gì, nhưng cũng phải giữ mặt mũi cho Ngụy Hải, cậu ta ở công ty cũng được xem như một người rất biết cố gắng.

Đang giờ cơm trưa, nhân viên ở nhà ăn rất đông, Châu Sâm cũng đang ở đó.

Lúc trước anh có gửi tin nhắn wechat cho cô kêu cô đi ăn, nhưng Như Mạn còn chưa kịp xem.

Hai người vẫn chưa thể công khai quan hệ, do đó anh cũng không thể có hành động nào để lộ ra cái gì, chỉ có thể giống như những nhân viên bình thường khác.

Tâm trạng của cô vẫn chưa được ổn, Châu Sâm cố ý ngồi gần lại một chút.

Kết quả liền nghe thấy những câu mà bản thân không hề muốn nghe.

Mẹ của Ngụy Hải thể hiện ra mặt gán ghép hai người, nói hai người tính cách hay thói quen cuộc sống đều rất giống nhau, còn cứ cố ý nói rất hợp.

Ngụy Hải có chút xấu hổ, muốn ngăn mẹ mình lại, ám thị mấy lần, kết quả bà ta lại nói một câu: “Như Mạn giờ đang độc thân mà, con ngại cái gì chứ, phải không Như Mạn?”

Ông Như Mạn cau mày, nhưng cũng không lên tiếng phủ nhận.

Ngụy Hải tức đỏ mặt, kéo tay mẹ mình, sau đó quay sang xin lỗi Ông Như Mạn.

Cô cũng không muốn ngồi đây nữa, tìm một lý do rồi quay về phòng làm việc.

Châu Sâm thấy cô đứng dậy, liền gửi tin nhắn nói cô xuống lầu tản bộ cho thoải mái đầu óc.

Sau đó anh cũng đi theo sau.

Tất cả một màn này liền bị Từ Thiên Thiên trông thấy, cô cũng nghe thấy lời mẹ Ngụy Hải nói, cùng với biểu hiện lúc đó của Ông Như Mạn.

Ghê thật, hai người này không phải thật sự có quan hệ mờ ám chứ?

Rồi còn những vết bầm trên mặt Châu Sâm là sao?

Hết chương 53

Trước/67Sau

Theo Dõi Bình Luận