Saved Font

Trước/38Sau

Bạn Trai Thiên Tài

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Thanh Nhàn

Beta: Chin

Ra khỏi lớp, Nguyễn Manh đi tìm Triệu Văn Hách, cậu ấy cũng đỗ trường cấp ba này, nhưng hai người không học chung lớp.

Tìm chưa được hai phút đã thấy Triệu Văn Hách đi từ cầu thang xuống. Trong những năm này, Triệu Văn Hách cao lên rất nhiều, nhìn cậu cô liền liên tưởng đến giá treo đồ nhà cô.

Triệu Văn Hách đi đến, đập nhẹ vào vai Nguyễn Manh, hớn hở, "Tớ nghe nói lớp đặc biệt không cần huấn luyện quân sự, cậu may mắn thật đó nha."

Nguyễn Manh hả hê, "Đúng vậy đó, tội cho cậu ha ha, đừng quá đau buồn!"

Triệu Văn Hách đẩy mắt kính, khuôn mặt có chút buồn bực.

"Chán chết, tớ không muốn cậu vào lớp đặc biệt chút nào."

"Tớ cũng không ngờ mình sẽ được vào nữa đấy."

Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách nói chuyện rất vui vẻ, vừa hay hai lớp bọn họ gần nhau, về sau vẫn có thể chơi chung. Hai người dự định sẽ chơi game cùng nhau vào buổi tối nào đó.

Buổi trưa, Nguyễn Xuân Thu làm một bàn các món ăn, đặc biệt mở một chai rượu vang đỏ để kỷ niệm ngày bắt đầu cuộc sống trung học của Nguyễn Manh.

Ngày thứ hai đến lớp, Nguyễn Manh đeo cặp sách trên vai, mở cửa đi ra ngoài, Trần Mặc đang đứng bên xe đạp đợi cô.

Từ khi học cấp hai, cả hai đều đi xe đạp đến trường, vì hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, chưa có đồng phục, cả hai đều mặc quần áo bình thường.

Nguyễn Manh mặc quần jean đen và áo len trùm đầu màu xanh nhạt. Trần Mặc mặc quần jean màu xanh nhạt và áo sơ mi cotton màu trắng, áo sơ mi được cậu ủi tươm tất, cúc áo cài quy củ đến tận nút trên cùng.

Trần Mặc thấy cô bước ra, ngước mắt lên nhìn qua, nhấc chân phải lên khỏi mặt đất, đi trên chiếc xe đạp đến giữa đường.

Nguyễn Manh đẩy chiếc xe đạp, nở nụ cười bước qua, "Chúng ta lại được học chung lớp, sau này vẫn có thể đi học cùng nhau rồi."

Khóe miệng Trần Mặc như có như không nở một nụ cười, đồng tiền nho nhỏ bên phải hiện ra, "Đi thôi!"

Gần đây cậu thường có những biểu cảm khác lạ, nếu không quan sát kĩ sẽ không nhận ra.

Trường học không xa nhà của hai người lắm, chỉ mất mười phút đi xe đạp.

Bởi vì hai người đến sớm, lớp học còn rất nhiều chỗ trống, hầu hết mọi người đều chiếm hàng ghế đầu.

Nguyễn Manh bây giờ đã cao đến một mét sáu bảy, đã được coi là nữ sinh cao gần nhất lớp. Trần Mặc cũng đã cao lên một mét tám, chiều cao này thực sự là doạ người đối với một nam sinh cấp ba năm nhất.

Nguyễn Manh tìm hàng cuối cùng ngồi xuống, Trần Mặc cũng theo sát, ngồi lên chiếc ghế trống bên cạnh cô.

Tiếng chuông tự học vang lên. Nữ giáo viên ngày hôm qua vào lớp, nhìn quanh một lần trước khi bắt đầu tự giới thiệu.

"Tôi tên là Nhân Bình, là giáo viên chủ nhiệm lớp của các bạn, cũng là giáo viên hóa học. Điều tôi muốn nói với các bạn là mặc dù đây là ngày đầu tiên đến lớp, nhưng cũng là ngày thứ 945 đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học... "

Sau khi nghe xong, Nguyễn Manh không nhịn được mà thở dài, điểm hóa học của cô cực kỳ tệ, cũng không lấy làm lạ khi cô giáo không cho cô một cái nhìn thiện cảm.

Nam sinh ngồi bàn đầu thì thầm với bạn cùng bàn, "Tôi không ngờ giáo viên của chúng ta là bà cô này đấy. Tôi nghe anh tôi nói bà ta chính là giáo viên hung dữ nhất trường, mọi thứ đều dựa trên điểm số, nếu cậu không đạt được kết quả tốt, thì cậu tiêu đời rồi."

Kỳ vọng ban đầu về một cuộc sống mới biến thành những lời như thôi miên của nam sinh bàn trước. Nguyễn Manh đã cảm nhận được cuộc sống mờ mịt sắp tới của cô rồi.

Giáo viên trên bục vẫn tiếp tục, "Đừng nghĩ rằng học ở lớp đặc biệt là đã giỏi. Cuối mỗi kỳ thi sẽ loại ra hai học sinh có thành tích kém nhất, sau đó sẽ tuyển hai người ở lớp khác vào."

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy ánh mắt của giáo viên hướng đến cô khi nói đến đây.

Học sinh ở các trường trung học trọng điểm đều là học sinh giỏi ở các trường trung học khác nhau. Lớp đặc biệt là học sinh giỏi nhất trong số các học sinh hàng đầu.

Nguyễn Manh cũng là một trong mười học sinh giỏi nhất của trường trung học cơ sở, đến đây vẫn bị xếp cuối lớp.

Hôm nay, những học sinh năm nhất đều bắt đầu huấn luyện quân sự.

Mỗi ngày đến trường đều bắt gặp những ánh mắt ghen tị của học sinh cùng khối, Nguyễn Manh cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác vượt trội trong lớp đặc biệt, nhưng sau đó cảm giác này cũng biến mất vì cường độ học nghiêng trời lệch đất của lớp đặc biệt. Chỉ mới vài ngày Nguyễn Manh đã cảm thấy mệt mỏi.

Trần Mặc bên cạnh cô dường như không hề có áp lực. Sau khi nghe bài giảng được hai phút, cô bắt đầu nhìn vào "phép tính bậc cao".

Giáo viên thông báo sau kì thi khảo nghiệm, sẽ dựa theo kết quả để sắp xếp lại chỗ ngồi.

Ban đầu Nguyễn Manh chọn ngồi hàng cuối cùng, không biết nên vui hay nên buồn, cô vẫn an vị ở đó.

____

Một tuần huấn luyện quân sự nhanh chóng kết thúc.

Làn da trắng hồng của Triệu Văn Hách đen đi không ít. Tiết học ở lớp bình thường không nhanh lắm, Triệu Văn Hách thường đi tìm Nguyễn Manh, nhưng cô không thể đi cùng cậu, cô muốn kì thi tiếp theo đạt điểm cao hơn. Giống như các bạn cùng lớp, cô đắm mình trong sách giáo khoa, đặc biệt là sách hóa học.

Nền tảng của cô ở trường trung học cơ sở đã không tốt, nên kiến thức cấp ba trở nên khó khăn hơn với cô.

Triệu Văn Hách và cô trái ngược nhau, điểm địa lý của cậu ấy luôn rất tệ, hai người ngồi trên bàn học thở dài.

Triệu Văn Hách nói, "Học hóa cần phải ghi nhớ được các phương trình. Nhớ được phương trình thì làm được thôi mà."

Nguyễn Manh nói, "Địa lý cần phải ghi nhớ và biết đọc bản đồ, học được nó cậu sẽ không lo đi lạc. Tại sao cậu không học được?!"

Nói xong, cả hai nhìn nhau khinh bỉ một lúc. Triệu Văn Hách thở dài, "Trần Mặc vẫn ghê gớm như hồi nào, tớ không biết làm thế nào mà cậu ấy có thể giỏi như vậy, tớ chẳng bao giờ thấy cậu ấy đọc sách, nhưng mà lúc nào cậu ấy cũng đứng đầu bảng. Nếu mà tớ làm tốt bài kiểm tra thì ba tớ đã mua điện thoại mới cho tớ rồi."

Trần Mặc cũng lớn lên cùng Triệu Văn Hách, hai người cũng học chung lớp từ hồi tiểu học, nhưng mối quan hệ giữa hai người chỉ ở mức quen hơn người thường một chút.

Đối với người khác, tính cách của Trần Mặc giống như một hòn đá nóng, cho đến nay chỉ có Nguyễn Manh có thể sống hòa thuận với cậu.

Nguyễn Manh cũng thở dài, "Nếu tớ cũng có thể giỏi như Trần Mặc thì tớ có ở đây thở dài với cậu không?"

"Lớp đặc biệt của cậu thật đáng sợ, mới năm nhất mà mọi người đã điên cuồng học tập rồi, thật là không có hương vị của tuổi trẻ."

"Giáo viên lớp tớ nói là cái này được gọi là chiến thắng ở vạch xuất phát. Tớ thậm chí còn không dám nói to sau giờ học, nếu không tớ sẽ bị mắng."

"Vất vả rồi, nếu cậu bị loại thì vào lớp tớ đi, anh đây sẽ bảo vệ cậu."

"Thôi đi, cậu không thể hy vọng tớ sẽ tốt hơn à. Nếu tớ bị loại, tớ sẽ học chăm chỉ bằng hai người gộp lại, hừ..."

Chuông vào lớp vang lên, hai người đi xuống cầu thang trở lại lớp học.

Đến cửa lớp Triệu Văn Hách, cậu ấy vỗ vỗ vai cô, "Anh em, lạc quan lên nào, tớ tự hào về cậu."

Nguyễn Manh mỉm cười, "Cảm ơn!"

Triệu Văn Hách trở về chỗ ngồi của mình, cậu bạn cùng bàn ghé vào hỏi, "Đó là bạn gái cậu à? Thật xinh đẹp nha."

Triệu Văn Hách nhìn chằm chằm bạn học sau mắt kính dày, lắc đầu nổi da gà, "Tầm bậy, đó là bạn thân của tôi. Với lại ai dám yêu con hổ hung dữ này chứ."

"Cậu ấy trông rất đẹp mà, hay là cậu giới thiệu cho tôi đi."

"Đừng để bị lừa, cậu không thể chịu được cái tính tình của cậu ấy đâu."

Bây giờ ngoại hình Nguyễn Manh ngày càng dễ lừa người, mắt to mặt nhỏ tóc dài, nơi cần phát triển đều phát triển, vì vậy mọi người đều nói là vừa mặn vừa ngọt, nhưng cô cùng Triệu Văn lớn lên bướng bỉnh rõ ràng, từ nhỏ đến lớn, cô đều được cả lớp gọi là Tiểu Bá Vương, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần chọc cô, cô đều dựa vào đai đen Taekwondo đánh cho một trận.

Nguyễn Manh trở lại lớp học mà không biết cậu bạn thân đang nói xấu cô. Trần Mặc vẫn còn ngồi trên ghế chơi số độc, thời gian trôi qua lâu như vậy, cậu dường như không có thay đổi, vẫn thích lặng lẽ ở trong thế giới của riêng mình.

Nguyễn Manh đã không còn thoải mái chơi đùa như trước. Tâm trí của cô dường như không còn đặt ở đây nữa. Mọi người đều đắm chìm trong đống bài tập, không chú ý đến những thứ khác. Trong hoàn cảnh như vậy, Trần Mặc càng trở nên nổi bật hơn hẳn.

Chỗ ngồi của Trần Mặc ngay cạnh cửa sổ sát hành lang, Nguyễn Manh để ý, các nữ sinh đi ngang qua hành lang ngày càng nhiều, tất cả bọn họ đều nhìn vào đây. Nguyễn Manh biết bọn họ đang nhìn Trần Mặc.

Ngoại hình của Trần Mặc thực sự rất nổi bật, ngũ quan ngày càng sắc nét, đặc biệt là đôi mắt vừa đen sáng vừa sâu thẳm của cậu cùng với sự lạnh lùng trời sinh, khi cậu nhìn bạn chăm chú, dường như cậu đang mang toàn bộ bầu trời đầy sao hiện ra trước mắt bạn.

Các nam nữ sinh cấp ba đều đã nhận thức được về giới tính, cho nên ngoại hình của Trần Mặc rất được các nữ sinh yêu thích. Nhưng mà, tính cách của cậu rất tệ, khó có nữ sinh nào có thể bắt chuyện được với cậu, vì vậy cậu không biết đã làm cho biết bao cô gái nhỏ đau lòng nữa.

Nguyễn Manh bước tới, chớp mắt nói với Trần Mặc, "Bên ngoài có người đang nhìn cậu kìa."

Trần Mặc ngước mắt lên, tầm mắt hướng ra ngoài, các nữ sinh chột dạ, lập tức thu hồi ánh mắt sang hướng khác, Trần Mặc tự hỏi, "Ai vậy?"

Nguyễn Manh mỉm cười mơ hồ, "Nữ sinh thích cậu."

Trần Mặc hơi nghiêng đầu, hỏi nghiêm túc, "Là cái gì?"

Câu hỏi này khiến Nguyễn Manh không biết đáp lại thế nào, từ bé đến lớn cô chưa từng đặc biệt thích ai cả, cái cảm giác này cô cũng không quá rõ ràng, câu trả lời của cô rất quy củ, dựa theo cái mà mọi người thường miêu tả: chắc là cảm giác mỗi ngày đều muốn gặp nhau, chuyện gì cũng muốn chia sẻ với anh ấy.

Cô chỉ chỉ vào các nữ sinh ngoài hành lang, "Nhìn đi, những nữ sinh này ngày nào cũng đứng ở hành lang ngắm cậu. Nữ sinh tóc ngắn nhìn khá xinh đấy."

Đợi Nguyễn Manh nói xong, Trần Mặc lại liếc ra ngoài, sau đó thu hồi tầm mắt không quan tâm, cậu không hề có cảm giác với bọn họ. Cậu nhìn vào mắt Nguyễn Manh, cậu nhẹ giọng nhắc nhở, "Cậu không lo về điểm số hóa học của mình à?"

Nguyễn Manh nghe xong như bị rơi vào hầm băng, đầu cô gục xuống buồn bã, có chút nản lòng, cô không ngờ rằng sau khi đến lớp đặc biệt, nó lại là khởi đầu đen tối trong cuộc đời cô.

________

Tác giả có một điều muốn nói: Thời đại trung học đã chính thức bắt đầu ~~ Số lượng từ trong danh sách vẫn còn một chương nữa. Ngày mai sẽ không có chương mới đâu, hẹn ngày kia gặp lại~~

_________

Bây giờ toi phải đi học lại rồi, chỉ còn bà Nhàn vẫn đang được nghỉ. Toi mệt sắp chết rồi, huhu~~~

Về vấn đề xưng hô thì để Trần Mặc là "cậu - tôi", còn Manh Manh là "cậu - tớ" nhé ????

_______

Các tiểu bảo bối mau bỏ phiếu cho ta a~~~

爱你 ????????

Trước/38Sau

Theo Dõi Bình Luận