Saved Font

Trước/67Sau

Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Xám

Beta: Tiểu Hạ

Xe taxi vô cùng im lặng.

Lâm Linh ngồi ở ghế phụ, tôi với Lục Hi ngồi ghế sau.

Lục Hi từ khi lên xe liền ngoan ngoãn dựa vào người tôi. Trông có vẻ như cực kỳ mệt mỏi mà nhắm mắt ngủ say. Tôi vòng tay qua vai cậu, bàn tay xoa đầu cậu hết lần này đến lần khác. Cậu ấy rất thích tôi xoa đầu như thế này.

"Tiểu Nhạc." Lâm Linh không quay đầu lại, bỗng nhiên mở miệng, "Tớ hôm nay muốn biết cậu thật sự nghiêm túc đấy à...thích trị giá bao nhiêu tiền? Đáng để cậu đem chính mình bồi trên người hắn ta sao?"

Tôi theo bản năng mà nắm chặt tay, cúi đầu nhìn nhìn Lục Hi.

Cậu vẫn nhắm mắt, hít vào thở ra đều đều, lông mi giống hai mảnh quạt nho nhỏ đính trên mắt cậu.

Tôi luôn biết rằng ngoại hình của Lục Hi nằm ở hạng A trở lên, cũng nghĩ rằng bản thân đã quen với nó, nhưng vào thời điểm không hợp lí này. Tôi thế mà lại không thèm quan tâm, trầm trồ vẻ đẹp trai của cậu.

Xác nhận Lục Hi ngủ rồi, tôi có chút yên tâm, hạ giọng trả lời Lâm Linh: "Mình cũng nghiêm túc mà trả lời cậu, Lục Hi có giá trị rất là nhiều."

"Nhưng cậu ta rất đáng sợ."

"Lục Hi quả thật có một mặt đáng sợ." Tôi tiếp tục nhẹ nhàng xoa đầu Lục Hi, để Lục Hi có thể ngủ thoải mái, "Nhưng chuyện ấy cũng không có nghĩa là cậu ấy đáng sợ."

"Tớ nói...... Loại người như cậu ta rất nguy hiểm, cậu thật sự hiểu chứ?" Lâm Linh giọng nói bỗng trở nên nôn nóng, nghẹn ngào, "Nói không chừng cậu sẽ bị tổn thương bởi những việc làm của cậu ta, sức lực để khóc cũng không có."

Tôi bỗng nhiên sinh ra một loại tâm lý gà mẹ bảo vệ con.

"Cậu chỉ mới thấy một mặt đáng sợ mất đi khống chế của cậu ấy, cho nên cậu cảm thấy Lục Hi đáng sợ và nguy hiểm. Nhưng sao cậu có thể coi đây là một mặt duy nhất của Lục Hi chứ? Mỗi người đều có một mặt đáng sợ, khác ở chỗ là có bị kích thích lộ ra hay không. Cậu có dám nói cả đời này mình sẽ không hận ai đó tới mức muốn bóp chết không? Tớ cũng không dám nói."

"......Cậu đúng là kì quái." Lâm Linh lầm bầm, tôi nghe giọng nói ấy cảm thấy của cô ấy chắc hẳn là đang bĩu môi.

"Có kỳ quái hay không cũng chẳng sao, Lục Hi thích là tốt." Tôi không quan tâm mà mỉm cười.

Lâm Linh quay đầu lại, hai tay víu lấy ghế dựa, xoắn xuýt nhìn tôi một lúc, rồi lại nhìn qua Lục Hi: "Cậu ấy thật sự...... Thích cậu sao?"

"Thích." Tôi nói, cảm giác giọng nói chính mình tự nhiên mềm mại hẳn lên, "Cậu ấy thích tôi hơn bất kì ai khác." Và tôi so với bất kì ai cũng hiểu rõ điều này hơn.

"Nhưng đó chỉ là tính chiếm hữu?"

"Thứ nhất, nó không chỉ là chiếm hữu. Thứ hai, chiếm hữu sao lại không được coi là thích? Thứ ba, cậu nghĩ sao thì nghĩ, chuyện Lục Hi tớ tự biết tính toán."

Lâm Linh phụt một tiếng cười: "Kiểu thích mang tính chiếm hữu, không thể nào coi đấy là thích thật sự."

"Với Lục Hi mà nói đấy chính là cách cậu ấy thể hiện thích tớ." Tôi nhướng mày, cảm thấy giọng nói mình bỗng trở nên nguy hiểm, "Cậu xem ra cực kì không muốn tớ tin tưởng Lục Hi, vì sao? Cậu trước đây đâu có biết gì về cậu ấy."

Lâm Linh trầm mặc trong chốc lát, quay người về ghế phụ lái.

"Tớ không quen biết hắn ta, tớ chính là cảm thấy, cậu rõ ràng không nên thích Lục Hi, cậu dựa vào đâu mà tin tưởng hắn ta thích cậu.......Thật là ngây thơ."

Cô ấy giơ tay lên, động tác giống như đang lau mắt.

Lâm Linh hiển nhiên không đơn giản như bên ngoài, ít nhất cô ấy nhất định đã gặp phải chuyện gì đấy.

Nhưng tôi không có ý định hỏi, càng không có ý định làm người tốt hay chị em tri kỉ. Chăm sóc chu toàn cho Lục Hi đã đủ khiến tôi bận rộn cả đời.

Xe taxi rẽ sang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Lục Hi an tĩnh nhắm mắt, bóng dáng cậu cực kì xinh đẹp.

Có thể nói cậu trông như thiên thần đắm mình trong ánh hào quang vậy.

Tôi bỗng nhiên nhớ Lục Hi trước kia từng nói với tôi, Lucy trong tiếng Anh có nghĩa là "Quang" (ánh sáng), phát âm cũng gần giống tên tiếng Trung của cậu, ý nghĩa cũng giống, lại cực kì thích hợp. Đến mức đó là tên cho nam hay nữ, cậu không thèm quan tâm chút nào.

Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn mặt: "Lục Hi, Lục Hi."

Gọi hai tiếng, cậu ấy mở mắt ra, chớp chớp, ngoan ngoãn nhìn tôi cười rộ lên —— Nụ cười của cậu ấy khiến cho trái tim tôi mềm mại.

"Sắp tới rồi, tỉnh táo lại nào, không thì xuống xe sẽ cảm lạnh."

"Được."

Lâm Linh lần này không nói một lời, khá yên tĩnh.

Thanh toán tiền xong, tôi xuống xe đi vào bệnh viện lấy số khám bệnh. Đợi nửa ngày để bác sĩ kiểm tra, xác nhận Lâm Linh không có việc gì, uống nhiều nước bổ sung vitamin, nghỉ ngơi thật tốt là có thể khỏi hẳn, tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Cho dù thế nào, thật sự không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi. Nếu Lâm Linh bởi vì chuyện này mà lưu lại di chứng, gánh nặng tâm lý mà nó mang lại chắc chắn không tầm thường, chỉ cần nghĩ đến nó là đã cảm thấy khiếp sợ.

Rời khỏi bệnh viện, chúng tôi gọi xe, dự định đưa Linh Lâm về trước, rồi chúng tôi về thẳng nhà.

Lần này Lục Hi không ngủ, cậu yên tĩnh ngồi ở hàng ghế sau, cẩn thận nhìn tôi.

Tôi nhéo nhéo lòng bàn tay của cậu ấy.

Lục Hi yên lặng gật đầu.

Vì thế tôi kêu một tiếng: "Lâm Linh."

"Hả? Cái gì cái gì?" Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lâm Linh giống như đã khôi phục bộ dạng tràn ngập sức sống. Ít nhất cảm giác chán nản trước kia đã biến mất

"Chúng tớ xin lỗi cậu, thật sự rất xin lỗi." Nói xong, tôi lại nhéo lòng bàn tay của cậu ấy một chút.

Lục Hi thoạt nhìn có điểm uất ức, nhưng vẫn mở miệng: "Thật xin lỗi."

"Ai ya." Lâm Linh chớp mắt hai cái, xua tay, "Không sao, tôi đã nghĩ thông suốt, nói đến cùng tôi cũng không nên chọc tức cậu, tiền khám bệnh các cậu đã trả rồi, coi như là huề nhau đi."

"...... Cảm ơn cậu."

Thật ra tiền là của Lục Hi, về phần tiền từ đâu tới......Sau khi cậu ấy vào cấp 2, đã bắt đầu chơi chứng khoán với mẹ mình. Mọi người đều nói 10 người thì chỉ có 1 người kiếm ra tiền từ chứng khoán và Lục Hi chính là người nằm trong một phần mười kia.

"Không sao đâu, tớ sẽ không đem chuyện của cậu ấy nói ra bên ngoài, hơn nữa tớ cho dù có nói, cũng không ai tin tớ, đúng không?"

Tôi nhìn thoáng qua Lục Hi.

Lục Hi khẽ mỉm cười gật gật đầu: "Đúng vậy, sẽ không có người tin tưởng."

Lâm Linh nhìn chằm chằm cậu vài giây: "Không được, tôi quả nhiên vẫn rất ghét cậu, thật không rõ Tiểu Nhạc vì sao lại thích cậu."

"Tôi cũng rất ghét cô." Lục Hi nguy hiểm nheo mắt lại, "Tuy rằng tôi xin lỗi cô, nhưng đấy không có nghĩa là tôi cho rằng mình sai."

Lâm Linh trợn tròn mắt, xoay người ngồi vào ghế phụ lái. Một lúc sau xe chạy đến bên ngoài tiểu khu nhà Lâm Linh, cô ấy xuống xe vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Lục Hi cùng cô ấy đều phớt lời đối phương.

Ngay sau khi cửa xe đóng lại, tôi nói cho tài xế biết địa chỉ của tiểu khu, xe rẽ vào đoạn đường cong. Cuối cùng bắt đầu đi thẳng về nhà.

Tôi thở một hơi thật dài, lúc này mới cảm thấy kiệt quệ từ thể xác đến tim gan, vừa nhích người sang một bên, Lục Hi đã vươn cánh tay ra ôm lấy tôi, còn tôi thì thoải mái dựa vào người cậu.

"Tiểu Nhạc, tớ xin lỗi." Lục Hi nói nhỏ.

"Ừm, cậu đã xin lỗi rồi, lần sau cậu không được làm thế này nữa, bằng không cậu xem, tớ sẽ phạt cậu, tớ không vui, cậu không vui." Tôi đưa tay lên, nhéo một bên má Lục Hi.

Lục Hi bị tôi nhéo ra một nụ cười kỳ quái: "Cậu vẫn còn khó chịu à?"

"Vui, còn cậu?"

"Tiểu Nhạc vui, tớ cũng vui." Hắn nhẹ nhàng mà nhanh chóng trả lời.

"Lục Hi." Ta ngáp một cái, "Có ai từng nói với cậu là cậu thật trẻ con chưa?"

"Không có, chỉ mỗi cậu nói vậy." Lục Hi cọ cọ đỉnh đầu của tôi, "Tiểu Nhạc, cậu biết không, tớ bỗng nhiên rất rất rất vui, vui đến mức lại muốn nhốt cậu trong phòng lần nữa."

Tốc độ khôi phục tâm trạng này khiến tôi ngạc nhiên: "Thật sự? Vì sao cậu lại vui chứ?"

"Ừm...... Không nói cho cậu biết, bởi vì cậu không nói cho tớ, cho nên tớ cũng không nói cho cậu biết." Lục Hi nói líu cả lưỡi, "Bí mật!"

Xám: Để mọi người đợi lâu rồi mình comeback rồi đâyyyyy. Tiếp tục ủng hộ mình nha :3

Trước/67Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y