Saved Font

Trước/400Sau

Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Chương 391: Lôi Đình Dưỡng Dục, Cặp Song Sinh Chu Nho(2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Càng không để ý tới Chu Nho, Chu Nho ngược lại càng nghiến răng nghiến lợi.

Chu Nho có nốt ruồi bà mối quay đầu nhìn đồng bọn bên cạnh, khóc nức nở: “Đại Chu, tiểu nương tử không để ý tới ta. Có phải nàng ghét bỏ chúng ta không?”

“Tiểu Chu, người đó là đồ nông cạn, giết luôn đi cho rồi.” Cặp mắt nhỏ của Chu Nho răng vẩu lộ ra một tia ác độc.

Xôn xao!

Ánh sáng chợt lóe, nữ tử đầu rơi xuống đất, mắt còn mở, nhưng không phản ứng nữa.

Phụt!!

Máu phun cao ba mét.

“A!!”

“Giết người rồi!”

Quần chúng nổ tung, có vài người thậm chí còn bị dọa bất tỉnh.

Hai gã Chu Nho nhìn mỹ nhân chết đi, tưởng tượng đóa hoa tươi đẹp như thế giờ đây đã điêu tàn, không khỏi đau khổ, gào khóc. Nhảy vào đám người như muốn phát tiết, điên cuồng tàn sát.

Đại môn khách điếm đóng chặt, bị pháp thuật khóa lại. Mọi người bất lực đập cửa, có vài người cầu Chu Nho tha cho mình.

Nếu Chu Nho trong trạng thái điên cuồng, trước khi giết người còn thích hỏi một chuyện, trả lời xem chúng có cao không. Nói không cao sẽ bị chúng lột da ngay lúc còn đang sống sờ sờ. Người nói cao, Chu Nho lại chửi ầm lên kêu bọn họ nói dối, vẫn không thoát khỏi kết cục bị giết.

Nhìn thấy những mỹ nhân khác trong đám người, chúng lập tức quên mất nữ tử gảy tỳ bà, ào ào chạy tới bao vây phía trước.

Không phải làm chuyện cẩu thả bừa bãi. Như tiểu hài tử đang vui đùa, chậm rãi cắt đứt tứ chi mỹ nhân. Mỹ nhân trước mặt không ngừng kêu rên, rồi chết đi, Chu Nho có loại khoái cảm phá hỏng những thứ đẹp đẽ. Thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người còn đang sống sờ sờ chết đi.

Lúc đám người Khúc Tố Lê phá cửa tiến vào, liền nhìn thấy cảnh tượng chân tay bị cắt cụt, máu tươi vương vãi khắp nơi.

Nhìn thấy hai người, Khúc Tố Lê ngay lập tức nổi giận, quát: “Đại Chu, Tiểu Chu, các ngươi vậy mà dám giết người!!”

Hai gã Chu Nho vẻ mặt vô tội, bị nữ tử quát lớn, lập tức òa khóc: “Mẫu thân, nàng quát con!!”

Không trung nổi lên một trận gợn sóng. Một thiếu phụ duyên dáng yểu điệu, mặt tựa hoa đào mặc bạch y xuất hiện.

Vừa thấy thiếu phụ, Chu Nho liền nhào vào lòng bà ta.

Người này chính là Ngọc Sinh trưởng lão của Trảm Kiếp Bảo Uyển.

Ngọc Sinh trưởng lão không để ý cả hai người đầy máu tươi, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.

Tiếp đó Ngọc Sinh quay đầu nhìn về phía Khúc Tố Lê, bất đắc dĩ nói: “A Lê, đừng so đo với hai đứa nhỏ chứ, ngươi đã lớn vậy rồi.”

“Ra mắt Ngọc Sinh trưởng lão.” Khúc Tố Lê bất đắc dĩ hành lễ, dù sao cũng là trưởng bối, nên cũng không dám nói gì.

Lúc này, hai tên Chu Nho nhìn thấy Xích Âm, mắt lập tức sáng ngời, nói: “Mẫu thân, con muốn nương tử kia chơi với chúng con.”

“Không, nàng là của ta.”

“Biến đi, ta là ca ca.”

Ngọc Sinh cười gật đầu, nhìn về phía Xích Âm.

Không đợi bà mở miệng, Xích Âm đã giành trước nói: “Cửu Tiêu Đạo Minh Đông Quan Thiểu Tể Xích Âm, ra mắt Ngọc Sinh trưởng lão.”

Thanh danh Ngọc Sinh với hai nhi tử của bà phải gọi là tồi tệ như nhau.

Bọn họ ỷ vào có mối quan hệ với Ngọc Sinh mà hoành hành ngang ngược, lạm sát người vô tội. Nếu không tính phàm nhân, thì cũng có không ít nữ tu chết trên tay bọn họ rồi.

Nhưng Ngọc Sinh người này cũng bệnh hoạn luôn rồi, dù yêu cầu gì cũng thỏa mãn, mới tạo thành tính cách biến thái của hai tên Chu Nho thế này.

Đây cũng là lý do tại sao Xích Âm không có quá nhiều quan niệm chính tà.

Có rất nhiều chính phái, thường sẽ làm những việc tàn nhẫn hơn tà phái nhiều.

“Ồ, hóa ra là đệ tử của Thái U.”

Ngọc Sinh chân nhân cười nói, Thái U chân nhân có mười tám đệ tử, nhưng thật ra chưa từng có ai nghe nói qua cả.

Hai tên Chu Nho vẫn đang nằm trên đất khóc nháo, Ngọc Sinh nói:

“Hai đứa nhỏ mê chơi, Xích Âm ngươi chơi với bọn chúng một lúc đi, bọn chúng nào có ý xấu đâu.”

Xích Âm cau mày, trong lòng càng thêm chán ghét:

“Không được rồi, Chu Nho kia của ngài lớn lên thật sự chẳng ra người, nên tránh xa ra chút, ta sợ nhịn không được sẽ giết hai vật nhỏ này mất.”

Nghe Xích Âm nói, Ngọc Sinh và Chu Nho lập tức ngây người.

Mắt Khúc Tố Lê trừng lớn, một mặt không dám tin.

Chu Nho răng vẩu sắc mặt vặn vẹo, ánh mắt oán độc, kêu gào nói: “Nàng dám chửi ta! Giết nàng, mẫu thân, giết nàng ta đi!!”

Vừa dứt lời, một đạo Kiếm Khí lao ra khỏi tay áo Chu Nho, trực tiếp lấy đầu.

Keng!

Kiếm Khí bị phi đao đánh tan.

“Đã lâu rồi không ai nói với ta như vậy.”

Lúc này Ngọc Sinh mới phản ứng lại, cười lạnh một tiếng.

Bầu trời xám xịt hẳn đi, sấm rền cuồn cuộn, khí thế cường đại vô cùng đánh xuống.

“Vậy lần này ngài gặp được rồi đấy.”

Xích Âm là người khiêm tốn, nhưng chỉ những người thân quen mới biết tính cách nàng kiên cường khí khái tới mức nào, nàng sẽ không dễ dàng khuất phục.

“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”

Trên không trung ngưng tụ một đạo kiếm ý mười dặm xanh thẳm.

Kiếm khí lập tức rơi xuống.

“Ta là đệ tử đích truyền Thái U chân nhân coi trọng nhất, ngài có thể thử xem. Xem có giữ được cái mạng của mình với hai tên Chu Nho xấu xí này không.”

Lời Xích Âm từng câu như nhát đao đâm vào lòng Ngọc Sinh, Chu Nho vừa tức vừa hận.

Nếu Lục Khiêm ở đây, có lẽ sẽ cảm thấy sao kịch bản này quen thế nhỉ.

Nhớ tới Địa Quan Thái Tể không biết là người hay ma và Cửu Tiêu Đạo Minh Thái U. Ngọc Sinh chung quy vẫn không dám xuống tay.

Bà ta ngay cả Đan Kiếp cảnh giới cũng chưa đạt được, thực sự không có tự tin đối mặt với Thái U.

Cuối cùng vẫn là Khúc Tố Lê cho bậc thang đi xuống.

“Hừ! Ngày khác nào đó ta sẽ tự mình tới cửa đòi một lời giải thích.” Ngọc Sinh thu hồi thần thông.

Mọi người mang theo bầu không khí lúng túng rời khỏi đây. Mà mục tiêu chính xác là đại điện của Tà Lực.

Trước/400Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Y Vũ Tiên Tôn