Saved Font

Trước/55Sau

Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 27: Ác Giả, Ác Báo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nghe cô nói vậy, anh đồng ý với yêu cầu của cô. Khi biết tin Lâm Mẫn Nhi bị thương. Phó Vũ Hàn cùng Trần Băng đến thăm cô. Trần Băng vì sợ Lâm Mẫn Nhi thèm nên đã đem thứ mà cô thích nhất là trà sửa. Lúc cả hai đang trò chuyện thì Phong Vĩnh Kỳ và Phó Vũ Hàn ra ngoài nói chuyện:

" Rốt cuộc thì cậu đã biết tại sao Mẫn Nhi bị thương chưa? "

Phó Vũ Hàn thiếu kì hỏi Phong Vĩnh Kỳ

" Tôi rất muốn biết kẻ nào đã đánh lén cô ấy. Ngoài ra, tôi còn nhờ cậu một chuyện "

" Nói đi "

" Sửa chiếc điện thoại này. Phục hồi lại dữ liệu trong này "

Nói rồi, Phong Vĩnh Kỳ lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra đưa cho Phó Vũ Hàn. Phó Vũ Hàn tuy có chúy thiếu kì nhưng vẫn cầm chiếc điện thoại rồi bỏ vào túi

Đã được 3 ngày cô nằm viện. Cô cảm thấy cực kì buồn chán nên đã xin Phong Vĩnh Kỳ cho mình xuất viện. Chiều theo ý cô, cho cô xuất viện.

Đưa cô về Phong gia, anh dìu cô lên phòng rồi kêu người quản gia vào giới thiệu với cô:

" Mẫn Nhi, đây là dì Hoa, là quản gia ở đây. Lúc trước dì ấy có công việc về quê nên hai người chưa gặp nhau. Từ đây về sau, dì Hoa sẽ chăm sóc cho em những lúc tôi không có nhà "

Khi giới thiệu với cô xong, anh ôm lấy đầu và hôn lên trán cô, nói:

" Em nghĩ ngơi đi. Tôi trở về công ty xử lý chút việc "

" Được "

Nói rồi, anh bước ra ngoài rồi lái xe đến công ty. Cô nằm trên giường, dì Hoa bước đến bên cô, nở nụ cười hiền hậu:

" Thiếu phu nhân cần gì cứ nói với tôi "

" Dì Hoa, dì đừng gọi con là Thiếu phu nhân. "

" Dạ, không được. Nếu thiếu gia biết sẽ la tôi mất "

" Mà dì Hoa, dì làm ở đây được bao lâu rồi? "

" Từ lúc Thiếu gia còn rất nhỏ. Thiếu gia là do tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn "

" Nói vậy là dì hiểu tính cách của anh ta? "

" Dạ "

" Dì Hoa, dì có biết nấu món Quãng Đông không? "

" Tiểu thư muốn ăn gì? "

" Lúc trước mẹ hay làm món sủi cảo cho con. Bây giờ dì làm cho con ăn có được không? "

" Được. Tiểu thư cứ nằm đây đợi tôi. Khi làm xong tôi sẽ đem lên "

" Con muốn xuống dưới ăn "

" Dạ "

Dì Hoa cung kính nói rồi dìu cô xuống dưới. Sau khi làm xong món sủi cảo, dì Hoa đem đến cho cô. Chỉ ăn một miếng thôi mà cô đã khen hết lời. Thấy cô vui như vậy, dì Hoa cũng vui lây. Dì nói:

" Nhìn Thiếu phu nhân, tôi nhớ lúc Thiếu gia khoảng 16 tuổi. Thiếu gia có dẫn một vị tiểu thư về đây. Lúc đó, vị tiểu thư đó cũng hỏi tôi có biết làm món sủi cảo không và yêu cầu tôi làm cho cô ấy ăn. Khi ăn, cô ấy rất vui và luôn miệng khen món sủi cảo. Nhưng từ hôm đó đến bây giờ, tôi không thấy thiếu gia đưa cô ấy đến đây nữa "

Nói xong, dì Hoa ủ rũ cuối mặt xuống

Chiều đến, anh làm xong việc liền nhanh chóng trở về vì hiện tại anh rất nhớ cô. Vừa về đến nhà, dì Hoa nói cô vừa uống cốc sữa và vừa chợp mắt một lát. Nghe vậy, anh cảm thấy yên lòng. Sau khi Phong Vĩnh Kỳ ăn tối xong, anh quay trở lại phòng ngủ.

Khi anh vừa cởi áo khoác và cà vạt rồi tiến đến bên cạnh cô, lấy tay sờ những đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt xinh đẹp của cô. Cô đang nằm thì nghe thấy tiếng động nên mở mắt. Nghĩ là mình đã đánh thức cô nên anh nói:

" Tôi đã đánh thức em sao? "

"Không, là do tôi ngủ suốt nên bây giờ không thể ngủ được nữa "

" Tôi đi thay đồ. Em có muốn ăn chút gì nữa không? "

" Không, tôi không cảm thấy đói "

" A mà tôi có việc muốn hỏi anh. Lúc trước anh có đưa một người khác vào biệt thự này đúng không? "

Khi anh định vào nhà tắm thì cô nói tiếp

" Sao em lại hỏi như vậy? "

" Tôi cảm thấy nơi này có chút quen thuộc. Giống như đã từng ở đây. Nhưng nhất thời không nhớ ra "

Thấy trí nhớ của cô có phần hồi phục, anh nghĩ

" Trí nhớ của em đã dần hồi phục rồi. Tôi sẽ giúp em nhớ lại tất cả "

Đã 2 ngày kể từ khi cô trở về biệt thự Phong gia. Chỉ mới 2 ngày nhưng cô lại cảm thấy mình ngày càng tăng cân. Ngày nào anh cũng ép cô bồi bổ cơ thể. Ở lại Phong gia cô chỉ sợ khi trở về Lâm gia sẽ không có ai nhận ra mình.

Trong lúc Phong Vĩnh Kỳ đang ép cô ăn thì Phong Nhất Thiên trở về. Ông không tin vào mắt mình vì ông đi công tác chưa đến một tháng cô đã tròn trịa ra hẳn. Nhìn lên đầu cô, anh thấy có băng một miếng băng trắng. Ông nhanh chóng lo lắng chạy lại hỏi cô và anh:

" Mẫn Nhi, đầu con bị gì vậy? "

" Dạ, con bất cẩn bị thương. Không sao đâu ba "

" Không sao là được rồi "

" Ba, công tác lần này có thuận lợi không? "

Anh muốn chuyển qua chuyện khác nên nói

" Rất tốt. Vĩnh Kỳ, lát nữa lên phòng ba có chuyện cần bàn bạc với con "

" Dạ "

Nói rồi, những nữ hầu đều đem đồ của ông lên phòng. Phong Vĩnh Kỳ đi theo ông lên phòng bàn chuyện. Vừa lên đến phòng, ông đã vội vàng hỏi anh:

" Tại sao Mẫn Nhi lại bị thương. Lúc nãy ba hỏi con bé nhưng có vẻ con bé đang che dấu một điều gì đó "

" Dạ, theo những nữ hầu ở đây nói thì họ nhìn thấy Mẫn Nhi nằm ngay chỗ hoa viên. Dưới đất có rất nhiều máu và kế bên có chiệc điện thoại như đã có người đụng tay vào. Con đã nhờ Vũ Hàn sửa chiếc điện thoại rồi "

" Tốt lắm. Nhưng con nhớ hãy chăm sóc tốt hơn cho con bé "

" Con biết rồi "

Trong lúc nói chuyện, hai người họ không để ý toàn bộ cuộc trò chuyện đã bị Phong Tiểu Vân nghe được. Cô ta nghĩ trong lòng

" Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc. Điện thoại của cô ta nếu như đến lúc sửa xong thì nhất định sẽ nói với mọi người mình là kẻ đã đánh cô ta bị thương.

Lâm Mẫn Nhi, tôi có món quà rất đặc biệt tặng cho cô. Hãy chờ đón món quà của tôi "

Nghĩ rồi, cô ta cười hiểm độc

Đã gần một tuần rồi nhưng Phong Vĩnh Kỳ không về nhà do công việc tại công ty quá bận. Anh nhận được cuộc gọi của dì Hoa nói là Lâm Mẫn Nhi bị sốt rất cao. Đã 3 ngày rồi cô ấy không ăn gì. Nghe tin, anh vội tạm dừng tất cả công việc để quay về nhà.

Vừa về đến nhà, dì Hoa chạy đến bên anh. Anh hỏi

" Ba tôi không có nhà sao? "

" Ông chủ đi nghỉ dưỡng tại suối nước nóng rồi thưa thiếu gia "

" Mẫn Nhi bây giờ sao rồi? "

" Thiếu phu nhân sốt rất cao, đã ba ngày nay không chịu ăn gì. Tôi mời bác sĩ đến nhưng Thiếu phu nhân không chịu "

Nghe dì Hoa nói vậy, anh nóng lòng chạy thẳng lên phòng xem cô như thế nào. Lên đến phòng, anh thấy cô bịt chăn từ đầu đến chân. Anh nói thế nào cô cũng không chịu mở chăn ra

" Mẫn Nhi! "

" Phong Vĩnh Kỳ, là anh à? "

Anh tiến lại gần cô. Nhưng bị cô ngăn lại

" Đừng lại gần tôi, bệnh tôi có thể lây đó. Tôi không muốn lây bệnh cho anh "

" Tôi sẽ gọi bác sĩ "

" Không được. Nhưng anh hãy gọi Phong Tiểu Vân qua đây giúp tôi "

" Để làm gì? "

" Tôi xin anh đấy. Hãy giúp tôi gọi Phong Tiểu Vân qua đây "

" Được "

Anh cảm thấy khó hiểu, anh không hiểu tại sao cô lại muốn gặp Phong Tiểu Vân.

Anh đứng trước phòng Phong Tiểu Vân và gõ cửa

" Cốc... cốc... cốc "

" Ai đó? "

" Là anh đây! "

Nghe tiếng Phong Vĩnh Kỳ, cô ta anh chóng chạy ra mở cửa

" Anh hai tìm em có việc gì? "

" Mẫn Nhi có việc nên nhờ anh qua đây gọi em. "

" 15" nữa em sẽ đến "

" Được "

Nói rồi, anh cô đóng cửa thật mạnh, gương mặt tỏ vẻ không vui. Nhưng rồi cô ta lại nhếch mép cười rồi nghĩ:

" Giờ thì đã biết hậu quả do dám đấu Phong Tiểu Vân này chưa. Đợi sau khi cô chết tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cho anh ấy "

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận