Saved Font

Trước/141Sau

Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 43: Trước đại hội Tiên Kiếm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoa Thiên Cốt quay trở lại với lịch tu luyện thường ngày ở Trường Lưu, mỗi lần nàng định đi bắt chuyện với Nghê Mạn Thiên thì bị cô nàng tránh né, không hề cho nàng chút cơ hội, Hoa Thiên Cốt đành thở dài. Bấy giờ, Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc tới, đám đệ tử tập hợp hành lễ, "Bái kiến Thế tôn, Nho tôn!"

"Được rồi, mọi người đứng lên hết đi." Sênh Tiêu Mặc tay cầm quạt bảo.

Đám đệ tử đứng dậy xong, Ma Nghiêm nói, "Đại hội Tiên Kiếm sắp sửa khai mạc, đến lúc ấy, Chưởng môn các phái cũng sẽ tới dự lễ, các người phải tu luyện thật chăm chỉ, không được phép làm cho Trường Lưu mất mặt."

"Vâng, thưa Thế tôn!"

"Còn nữa, đại hội Tiên kiếm lần này, người xếp hạng nhất sẽ được trở thành đồ đệ nhập môn của Tôn thượng, nhưng người xếp hạng bét thì sẽ phải rời Trường Lưu." Ma Nghiêm nghiêm túc.

"Hả?" Đám đệ tử kinh ngạc.

Ma Nghiêm nhìn Hoa Thiên Cốt, tiến lên phía trước mấy bước, Hoa Thiên Cốt thấy áp lực bởi khí khái của Ma Nghiêm, cổ rụt lại, hơi lùi về đằng sau, nàng sợ hãi trước lời giáo huấn của Ma Nghiêm, "Hoa Thiên Cốt, ngươi là đệ tử Trường Lưu, bắt buộc phải tuân thủ theo môn quy của Trường Lưu, mặc dù ngươi thân làm Chưởng môn Thục Sơn, song không hề khác biệt gì so với các đệ tử khác, nếu như trong đại hội Tiên Kiếm lần này, ngươi đứng bét, thì lập tức sẽ bị trục xuất khỏi Trường Lưu."

"Vâng, đệ tử xin tuân theo lời dạy bảo của Thế tôn." Hoa Thiên Cốt thốt lên, lòng thầm quyết tâm phải luyện tâm thật chăm chỉ, tuyệt đối không thể để bị đuổi khỏi Trường Lưu.

Ma Nghiêm đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, "Đúng rồi, đại hội Tiên Kiếm lần này, không được phép dùng ngoại lực, tỷ như mượn pháp khí hay dược hoàn, bất cứ vật dụng gì giúp tăng pháp lực trong thời gian ngắn, và cả ăn gian, trò xảo trá gian lẹo nào đó, một khi bị phát hiện, ắt sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự đại hội, nghiêm trọng hơn còn phải nhận chịu phạt, tất cả đã nghe rõ chưa?"

"Dạ vâng, thưa Thế tôn!"

"Tốt lắm, tiếp tục tu luyện đi." Ma Nghiêm nói xong bèn xoay người bỏ đi, Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt giấy nhìn đám đệ tử cười cười rồi cũng bám theo.

Hoa Thiên Cốt đứng chờ trước cửa phòng Nghê Mạn Thiên, Nghê Mạn Thiên vừa thấy Hoa Thiên Cốt đã tức tối nghiêng đầu định đi lướt qua, Hoa Thiên Cốt vội vã chạy lại, đưa vật trong tay cho cô nàng, "Mạn Thiên, cô chớ nóng giận, cô xem, ta mang cho cô đặc sản Thục Sơn này, bên trong có rất nhiều thức ăn ngon."

Nghê Mạn Thiên cao ngạo nói, "Bồng Lai của chúng ta không thiếu thứ gì, ai thèm những cái nghèo nàn này của cô chứ."

"Mạn Thiên à, thật sự xin lỗi, ta không hề cố ý lừa gạt cô, chỉ là có chút chuyện, ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa." Hoa Thiên Cốt áy náy.

"Hừ! Ngươi không cần nói gì hết, ngươi cho rằng cứ thế thì ta sẽ tha thứ cho ngươi ư."

"Ta không mong cầu cô tha thứ cho ta, ta chỉ muốn cô biết, từ đầu chí cuối, ta vẫn luôn mong chúng ta sẽ trở thành bạn tốt của nhau."

"Bạn?" Nghê Mạn Thiên khinh thường nhìn nàng, "Mắt ta bị mù thật rồi, ta nhìn nhầm ngươi, bây giờ ngươi đã là Chưởng môn Thục Sơn, đâu cần ta ở bên bảo vệ nữa, rồi thì Khinh Thủy, xong lại đến Mạnh Huyền Lãng, nói chung, ngươi nghe cho rõ đây, chúng ta không phải bạn bè, đừng lượn lờ trước mặt khiến ta chướng mắt nữa." Dứt lời bèn bước vào phòng, chặn Hoa Thiên Cốt ở ngoài cửa.

"Mạn Thiên, Mạn Thiên..." Hoa Thiên Cốt đập cửa phòng, cuối cùng đành thất vọng rời đi.

Bởi vì Hoa Thiên Cốt lo mình sẽ đứng bét tại đại hội Tiên Kiếm cho nên buổi tối nàng lại cố gắng luyện tập, Bạch Tử Họa đi ngang qua thấy nàng bèn tiến tới gần, "Đã trễ thế này, con còn ở đây luyện kiếm?"

"Tôn thượng ạ?" Hoa Thiên Cốt dừng lại, xoay người, "Trong hàng ngũ đệ tử, con là người có thực lực kém nhất, con sợ con sẽ bị đuổi khỏi Trường Lưu."

Bạch Tử Họa nhận ra Thanh Tuyền trên tay nàng, "Trong đại hội, con định dùng Thanh Tuyền sao?"

Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, đúng vậy, Tôn thượng, có gì không ổn ạ?"

"Thanh Tuyền có linh tính, nếu con rót pháp lực vào kiếm, nó sẽ giúp con tăng thêm pháp lực."

"Hả?" Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Tôn thượng ơi, con không có ý này, chỉ là con vẫn luôn dùng nó, dùng theo thói quen mà thôi."

Bạch Tử Họa nhắc nhở, "Đại hội Tiên Kiếm lần này sẽ rất khác, quy tắc tranh tài cũng vô cùng nghiêm, không thể để bị vi phạm."

"Vâng, thưa Tôn thượng!" Hoa Thiên Cốt vội vàng hành lễ.

Bạch Tử Họa gật đầu một cái, Thiều Nguyệt biết tính tình Tiểu Cốt, lúc này nhất định nàng đang cố gắng tập luyện, cho nên cô ngự kiếm phi hành bay đến sân tập, trông thấy sư huynh cũng ở đây, bèn tránh không khỏi nhớ về nguyên tác, nhớ về tình cảm ngang trái hai người bọn họ đã nảy sinh, cô chỉ đứng im một bên quan sát.

Bạch Tử Họa thấy mình đã dặn dò Hoa Thiên Cốt đủ rồi thì chuẩn bị rời đi, Hoa Thiên Cốt chợt nhớ ra nếu như mình có thể trở thành đệ tử nhập môn của Tôn thượng, ắt sẽ có thể ra vào tùy ý điện Tuyệt Tình, ngày ngày gặp gỡ Kiếm tôn, nàng thật sự không biết chuyện Kiếm tôn cũng định thu nhận đồ đệ.

"Tôn thượng ơi," Hoa Thiên Cốt gọi Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa quay đầu nhìn nàng thắc mắc, Hoa Thiên Cốt thấp thỏm hỏi, "Nếu có thể trở thành đệ tử của Tôn thượng, vậy là có thể ở lại điện Tuyệt Tình cùng Tôn thượng ạ?"

Bạch Tử Họa cau mày nhìn Hoa Thiên Cốt, "Đệ tử và sư phụ ở chung một chỗ, chuyện này vừa thuận lợi cho việc dạy dỗ đệ tử, vừa giúp cho đệ tử học tập theo đức hạnh của sư phụ."

"Vậy.... con phải trở thành đệ tử của Tôn thượng!" Hoa Thiên Cốt quyết định.

Bạch Tử Họa im lặng một lúc mới nghiêng đầu bảo, "Con nên dẹp cái ý định này đi, ta không thu con làm đệ tử đâu." Dứt lời bèn rời đi, song trong lòng vẫn suy ngẫm, chẳng lẽ lại không thể tránh khỏi sinh tử kiếp ư?

Hoa Thiên Cốt dõi theo bóng lưng Bạch Tử Họa, hô lên, "Con nhất định sẽ trở thành đệ tử của Tôn thượng!"

Thiều Nguyệt ở trên không trung trùng hợp nghe thấy câu này, cái gì cơ? Tiểu Cốt muốn làm đồ đệ của sư huynh sao? Thiều Nguyệt thầm cả kinh, nguyên tác vẫn chưa hề thay đổi, xem ra mình nhất định phải ngăn cản bọn họ trở thành sư đồ.

Mới vừa rồi đối thoại cùng Hoa Thiên Cốt ở ngoài cửa, Nghê Mạn Thiên ngồi trong phòng cực kỳ buồn rầu, chạy ra ngoài lại đi tới đi lui, vừa đi còn vừa tức giận bứt cỏ dại bên đường. Thiều Nguyệt trông thấy cô nàng bèn nhớ đến một tình tiết, cô nàng này là Nghê Mạn Thiên, là người luôn có ý định hãm hại Tiểu Cốt, nếu như có thể khuyên can cô ta thì có khi cô ta sẽ không chơi xấu Tiểu Cốt nữa, thế thì hẳn sẽ tốt hơn nhỉ?

Nghĩ là làm, Thiều Nguyệt từ trên không trung hạ xuống, Nghê Mạn Thiên không thèm ngẩng đầu lên, nói, "Là ai, dám cản đường của bổn tiểu thư!"

"Ồ?" Thiều Nguyệt hứng thú nhìn cô nàng, "Ta cản đường của con à?"

Nghê Mạn Thiên nghe thấy thanh âm sai sai bèn ngẩng đầu, thấy đối phương là Kiếm tôn, cô nàng mải mốt quỳ gối hành lễ, "Bái kiến Kiếm tôn, đệ tử không biết Kiếm tôn đang ở đây, đã xúc phạm đến người, xin người thứ tội." Cô nàng trong lòng vô cùng thấp thỏm, giờ đã là lần thứ hai mình xúc phạm Kiếm tôn, lần đầu Kiếm tôn không đoái hoài, nhưng mà lần hai... càng nghĩ càng lo, tránh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Thiều Nguyệt cười cười, không ngờ nữ phụ ác độc trong nguyên tác giờ lại sợ cô như vậy, cô vốn cũng không quan tâm mấy tới nghi lễ phiền phức kia, "Đứng lên đi, xem ra con là một người thực nóng giận nhỉ?"

Nghê Mạn Thiên ngẩng đầu dè dặt nhìn Thiều Nguyệt, phải nắm chắc rằng Thiều Nguyệt không tức giận, cô nàng mới dám đứng dậy, "Bẩm Kiếm tôn, con... chỉ là tâm tình con đang không được tốt mà thôi."

"Vậy à?" Thiều Nguyệt tiến đến gần cô nàng, "Đại hội Tiên Kiếm sắp sửa bắt đầu, con đã chuẩn bị như thế nào rồi?"

"Đệ tử nhất định sẽ trở thành đệ tử của Tôn thượng!" Nghê Mạn Thiên chắc như đinh đóng cột.

"Con cũng muốn làm đồ đệ của sư huynh sao?" Thiều Nguyệt hiểu tính cách của Nghê Mạn Thiên, "Con là người yêu thích tranh đoạt và hiếu thắng, nhưng để có thể đứng nhất, con có chắc con có thể vượt qua Sóc Phong hay không?"

"Con..." Nghê Mạn Thiên do dự, quả thật cô nàng không nắm chắc mười phần về việc đánh bại Sóc Phong.

"Nghê Mạn Thiên à, quy tắc tranh tài lần này rất nghiêm khắc, đệ tử nào không tuân theo ắt sẽ bị xử phạt, dù cho có là ai đi chăng nữa, ta mong con nhớ kỹ." Thiều Nguyệt nhắc nhở.

"Kiếm tôn, lời này của người có ý gì?" Nghê Mạn Thiên thắc mắc.

"Con là người cố chấp, ta chỉ sợ con bị ganh ghét làm mờ đôi mắt, từ đó gây ra những chuyện không thể nào cứu vãn nổi." Thiều Nguyệt chăm chăm nhìn cô nàng.

"Con không có!" Nghê Mạn Thiên mải mốt phản bác.

"Ta đã nghe về chuyện giữa con và Tiểu Cốt."

"Hóa ra Hoa Thiên Cốt thuyết phục được cả Kiếm tôn sao?"

Thiều Nguyệt lắc đầu, "Ta không tới để khuyên con làm lành với Tiểu Cốt, ta chỉ muốn dặn dò con, bây giờ con xem trọng thân phận, địa vị, nhưng tất cả mọi thứ đều không quan trọng, mà những gì con ganh ghét lại hoàn toàn không nhất thiết, con cứ mãi mang theo những gánh nặng phiền toái này bên mình, không thấy mệt mỏi ư?"

"Con..." Từ nhỏ Nghê Mạn Thiên đã là thiên kim của Chưởng môn, cha nàng luôn dặn nàng không được phép làm Bồng Lai mất thể diện, thế nên để có thể đem lại vẻ vang cho Bồng Lai, đôi khi quả thực nàng cũng vô cùng mệt nhọc, thế nhưng không một ai biết nàng mệt mỏi, ngay cả người cha ruột thịt cũng không.

"Thật ra thì, nếu như con có thể buông xuôi hết tất cả những thứ đó đi, con sẽ thảnh thơi hơn rất nhiều, cũng sẽ vui vẻ hơn rất nhiều, thế không tốt ư?" Thiều Nguyệt khuyên nhủ.

"Nhưng con là con gái của chủ nhân đảo Bồng Lai...."

"Song con còn là đệ tử Trường Lưu, trên con đường tu tiên, phải từ bỏ tâm tư gian ác, dục niệm trong lòng con quá nặng, ắt sẽ ảnh hưởng đến tu hành. Hơn nữa ở đại hội Tiên Kiếm, hình ảnh con chiến thắng mà không từ bất kì thủ đoạn nào không phải điều ta muốn trông thấy."

"Con..." Nghê Mạn Thiên không thể chối cãi, quả thực cô nàng đã suy nghĩ phải thắng không từ thủ đoạn.

"Mạn Thiên à," Thiều Nguyệt nói thật nhẹ nhàng, "Muốn tranh tài thì hãy giao tranh một cách đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, con phải dùng thực lực của mình để ứng chiến, đến lúc ấy, cho dù có thua, thì cũng là thua trong vinh quang."

"Thua... mà cũng vinh quang?" Lần đầu tiên Nghê Mạn Thiên nghe thấy có người nói như vậy, thua trong vinh quang. Nghê Thiên Trượng luôn muốn Nghê Mạn Thiên giúp y vẻ vang, thế nên y chưa từng cho phép nàng thua cuộc, nàng biết cha mình vẫn hy vọng có một đứa con trai, thế nên tính tình nàng mới cố chấp như nam tử, song lời nói của Thiều Nguyệt lập tức đâm trúng vào nơi sâu thẳm nhất trong tim nàng.

"Ừ, tuy bại nhưng vinh." Thiều Nguyệt khẳng định, cô biết Nghê Mạn Thiên không thể nhanh chóng thông suốt, cô chỉ muốn nàng tỉnh táo, muốn lòng nàng dao động.

"Kiếm tôn, con..." Nghê Mạn Thiên quả thật đã dao động.

Thiều Nguyệt vỗ bả vai nàng, "Con nghe hiểu là tốt rồi." Dứt lời bèn quay người rời đi.

Nghê Mạn Thiên dõi theo bóng lưng Thiều Nguyệt, hô lên, "Kiếm tôn, nếu như con thua cuộc một cách đường đường chính chính, thì liệu con có thể trở thành đồ đệ của người không?" Bởi vì nàng cảm thấy nếu như nàng có thua, thì cũng là bại dưới tay Sóc Phong, vậy hẳn cũng phải là hạng nhì, cũng có thể trở thành đệ tử của Kiếm tôn.

Thiều Nguyệt quay đầu đầy kinh ngạc, "Đệ tử của ta?" Nghê Mạn Thiên gật đầu, Thiều Nguyệt thấy nàng nghiêm túc thì mỉm cười đáp, "Nếu như con có thể bỏ được những suy nghĩ xấu thì đến lúc đó, ta sẽ suy tính."

Nghê Mạn Thiên thoải mái cười, nhất định nàng sẽ tranh tài một cách đường đường chính chính, song mọi chuyện đột nhiên chệch khỏi mong muốn của nàng, trước khi đại hội Tiên Kiếm bắt đầu, Nghê Thiên Trượng tìm nàng, khiến cho tâm tư của nàng vốn dĩ đã dao động, nay lại bị dục niệm chiếm giữ, tất nhiên, chuyện này nên để kể sau.

Hôm kế tiếp, Tam Tôn đi xuống từ đại điện, Ma Nghiêm vừa đi vừa cảm thán, "Tư chất đệ tử năm nay hơn năm trước rất nhiều đấy."

Sênh Tiêu Mặc cười bảo, "Sao thế? Sư huynh tự dưng lại thèm được thu nhận thêm một đệ tử à?"

"Ý ta không phải như vậy, ta chỉ tò mò không biết ai sẽ là quán quân của đại hội Tiên Kiếm lần này, dù sao thì đồ đệ của Tử Họa sẽ ảnh hưởng lớn tới tương lai của Trường Lưu chúng ta mà." Ma Nghiêm đáp.

"Còn cả đồ đệ của tiểu sư muội nữa, cũng liên quan đến tương lai của Trường Lưu chúng ta nha." Sênh Tiêu Mặc phụ họa.

Bạch Tử Họa dừng bước, "Tiểu Nguyệt muốn thu đồ đệ ư?"

"Đúng, Chưởng môn sư huynh, huynh chưa biết sao?" Sênh Tiêu Mặc kinh ngạc, tiểu sư muội vẫn luôn ở trong điện Tuyệt Tình, chẳng lẽ nàng không bàn với sư huynh?

"Đúng thế đấy, Tử Họa, hồi trước khi bàn về vấn đề thu nhận đệ tử, sau khi đệ rời đi, đột nhiên sư muội nói nó cũng muốn thu đồ đệ, ta cũng không không hiểu sao tự dưng nó lại suy nghĩ thông suốt nữa." Ma Nghiêm hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm ấy, bất đắc dĩ trả lời.

Bạch Tử Họa thầm nhủ, nếu đã như vậy, thế thì mình cũng không cần thu học trò nữa, trùng hợp là chàng đang định tuyên bố một quyết định vô cùng quan trọng.

"Tử Họa à," Tử Huân đi tới, Bạch Tử Họa nhìn nàng đầy kinh ngạc, Tử Huân lại nói với Ma Nghiêm, "Thế tôn, khóa trình của ta đã an bài thỏa đáng hay chưa?"

"Tất cả đã được an bài thỏa đáng rồi, làm phiền tiên tử phí tâm." Ma Nghiêm đáp, Bạch Tử Họa thắc mắc quay sang nhìn y.

"Ta cũng không thấy phiền, vậy ta lại đi chuẩn bị đây." Tử Huân liếc Bạch Tử Họa xong rời đi.

Tử Huân vừa đi, Bạch Tử Họa lập tức hỏi, "Nàng ta tới đây làm gì?"

"Tử Huân tiên tử chủ động xin tới Trường Lưu của chúng ta để giảng dạy cho đồ đệ, ta cũng thấy khá tốt." Ma Nghiêm giải thích.

Bạch Tử Họa thở dài bất đắc dĩ, Ma Nghiêm nói tiếp, "Tử Họa, có đôi lời, ta không biết có nên nói hay không."

"Huynh nói đi."

"Có một số việc, không phải đệ muốn trốn tránh là có thể trốn tránh." Ma Nghiêm khuyên nhủ, Bạch Tử Họa không đáp, chỉ thở dài rồi rời đi.

Tử Huân đi vào lớp học, nàng là người dạy dỗ cho học trò những kiến thức về thuật luyện hương, nàng vừa đi lên chỗ ngồi, toàn bộ đệ tử trong lớp đã bị mê mẩn bởi dáng vẻ tiên nhân của nàng, Hoa Thiên Cốt cũng không khỏi sửng sốt, sau đó tự dưng nhớ đến Thiều Nguyệt, nàng lén cười, vẫn là Kiếm tôn xinh đẹp nhất, nàng thầm nhủ.

Hôm nay là kỉ niệm ngày Ngũ thượng tiên kết nghĩa, Bạch Tử Họa một mình tới gảy đàn ở nơi bọn họ từng uống ly rượu thề, hồi tưởng lại chuyện lúc xưa, bấy giờ Tử Huân chợt bay đến, nhìn thấy Bạch Tử Họa, "Hôm nay là ngày năm người chúng ta kết nghĩa, không ngờ chàng cũng ở đây."

"Ta đến chỉ là để từ giã."

"Đúng vậy, chúng ta nên cùng cáo biệt, bây giờ cảnh còn người mất, ngay cả Đàn Phàm cũng đã đi." Tử Huân thương cảm, "Tử Họa có thể gảy một khúc đàn nữa hay không?"

Bạch Tử Họa nhìn Tử Huân, cuối cùng cũng bắt đầu gảy, Tử Huân múa theo tiếng nhạc, thật sự chẳng khác gì bọn họ năm xưa.

Hoàng đế nước Thục bệnh nặng, lệnh cho một đoàn quân tiến vào Trường Lưu, Lạc Thập Nhất dẫn bọn họ tới sân tu luyện dành cho tân đệ tử, Vũ Khinh La vừa trông thấy đã bảo Hỏa Tịch, "Ai da, sao người trong hoàng cung lại tới đây?"

"Nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi." Hỏa Tịch suy đoán.

Mạnh Huyền Lãng thấy quân lính, lòng lập tức thầm đoán đã đến lúc về nhà, còn những đệ tử khác tò mò quan sát bọn họ, nhóm quân lịch đi thẳng tới trước Mạnh Huyền Lãng, quỳ xuống nói, "Thuộc hạ tham kiến nhị điện hạ!"

Những đệ tử khác kinh ngạc há hốc mồm, khó tin nhìn Mạnh Huyền Lãng, Mạnh Huyền Lãng mặt không biến sắc bảo, "Đứng lên đi."

"Dạ!"

Sau khi được Tam tôn chấp thuận, Mạnh Huyền Lãng đi theo đoàn quân rời khỏi Trường Lưu, Hoa Thiên Cốt và Khinh Thủy đến tiễn hắn, Mạnh Huyền Lãng cao hứng nói, "Thiên Cốt, muội tới tiễn ta sao?"

Hoa Thiên Cốt mải mốt đẩy đẩy Khinh Thủy, "Khinh Thủy cũng tới nữa."

"À..." Mạnh Huyền Lãng cười cười nhìn Khinh Thủy, Khinh Thủy hỏi, "Mạnh ca ca, bao giờ huynh mới trở lại vậy?"

"Muội yên tâm đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi, ta còn phải tham dự đại hội Tiên Kiếm chứ." Mạnh Huyền Lãng tự tin đáp, song chuyến này hắn rời đi, mãi mãi cũng không quay trở về.

Trước/141Sau

Theo Dõi Bình Luận