Saved Font

Trước/11Sau

Bạo Ngược Thái Tử Bạch Nguyệt Quang Thế Thân

Chương 5: “Ngủ Rất Ngon ?” Gương Mặt Thái Tử …

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Ngủ rất ngon sao ?” Gương mặt thái tử không chút biểu tình, lông mi dày khẽ thu lại, dưới ánh nến tạo cảm giác mê người khó nói.

Lạc Triệt nuốt ngụm nước bọt, lời nói chưa kịp nghĩ buột tuôn: “Ta mơ thấy điện hạ.”

Thái tử nghi hoặc chớp chớp mắt, xem ra rất ngoan ngoãn.

Không nhịn được khẽ ngáp, trong con ngươi Lạc Triệt lấp loé một tầng nước mắt, nàng nghĩ nghĩ nói: “Trong mộng là điện hạ, tỉnh lại cũng là điện hạ, thiếp thân thật sự rất thích.”

Nàng sắp bị dọa thành bệnh tim rồi !

Thái tử nhìn chăm chăm nàng mấy giây, cụp mắt nhẹ nói: ”Không cho phép nõi chuyện như này.”

Lạc Triệt khó hiểu nhìn hắn, thái tử nhìn nàng, tiếp tục nói: “Không cho phép nhìn ta như vậy.”

Lạc Triệt có chút mờ mịt, ngây ngốc nhìn thái tử.

Lúc này, nàng đột nhiên ngửi được mùi hương rượu nhàn nhạt trên người thái tử, lòng nghĩ hay là hắn uống say rồi ? Đôi mắt Lạc Triệt lấp lánh, hỏi: ”Vì sao?”

Thái tử nằm bò trên ghế quý phi, môi mỏng khẽ động, sau đó vùi đầu vào tấm lông hồ ly mềm mại, nhắm mắt không nói nữa.

Lạc Triệt nghĩ đang muốn nói gì, Thuý công công đột nhiên ngắt lời nàng: “Tống tiểu thư, người nên nghỉ ngơi rồi.”

Miệng Lạc Triệt có chút đông cứng, chỉ người đang nằm sấp trên giường: “Vậy thái tử thì sao?”

Thuý công công ôn hoà nói: “Nô tài sẽ an bài tốt.”

Không phải ngủ cùng hắn thì tốt, Lạc Triệt yên tâm, đi về tẩm cung. Nàng nằm trên giường nghĩ, nam chủ sau khi uống say lại ngoan ngoãn dễ thương bất ngờ, là ảo giác sao…

Ngày thứ hai, nàng đi ra nội điện, duỗi cánh tay co giãn eo, nhìn thấy thái tử đang ngồi trên ghế trúc, tay đang nâng một cuốn sách, Lạc Triệt giật nảy, vội vã đứng thẳng hành lễ: “Tham kiến thái tử.”

Thái tử nhìn nàng, nhẹ xuỳ: “Trong thiên kim quý tộc trong kinh này, ta chưa từng gặp kẻ nào có hành xử thô lỗ như ngươi.”

Thái tử nhàn nhạt tiếp tục: “Ngươi chưa học qua quy tắc lễ nghĩa sao?”

Lạc Triệt biểu tình cứng ngắc, hay là hắn hoài nghi bản thân không phải Tống Tử Câm

Lòng nàng hoang mang, đột nhiên dẫm lên phía trước một bước, thái tử ngừng lại, ánh mắt hơi lạnh nhìn nàng, Lạc Triệt lớn tiếng hô: “Điện hạ!”

Lạc Triệt véo mạnh vào đùi, hai mắt ngấn lệ: “Điện hạ, nếu như người khác nói lời hung dữ với ta, ta sẽ không chút để ý, nhưng lời của thái tử điện hạ như dao cứa vào tim thiếp.

Khóc lại khóc, nàng cảm thấy quá tủi thân rồi, tại sao lại tới thế giới loạn lạc này, không có điện thoại, không có trò chơi, không có gì hết, còn phải đối mặt với tên nam chính biến thái, trời mới biết trong lòng nàng sợ hãi biết bao.

Thái tử yên tĩnh nhìn nàng, không nói gì.

Nước mắt trượt xuống dưới hàm rơi xuống mặt đất, Lạc Triệt khóc như hoa vũ, đáy mắt hơi hồng, đầu mũi cũng đỏ sưng lên, tủi thân nói: “ Thiếp quá yêu điện hạ, thiếp để có thể gả cho điện hạ mà cam tâm tình nguyện làm thiếp, điện hạ sao còn bắt nạt ta như vậy?”

Thái tử nhìn xuống, nhìn thiếu nữ đang ấm ức trước mặt, tự nhiên cảm thấy nàng ta không xấu như ngày xưa đi. Hắn ngừng lại, nhàn nhàn nói: “Không cho phép khóc.”

Lạc Triệt khóc càng ngày càng to.

Con ngươi thái tử vụt qua một tia phiền phức, lạnh giọng nói: “Tiếp tục khóc, cắt lưỡi ngươi đi !”

Lạc Triệt đột ngột ngừng khóc, bởi vì khóc quá nhiều, bắt đầu nấc, nước mũi cũng chảy ra, còn chưa lộ ra chân tướng.

Nàng ngây ngốc dùng tay che mũi, trong lòng cảm thấy quá mất mặt rồi.

Thái tử khẽ cười, hiếm khi thấy tâm tình vui vẻ, hẳn nhìn qua Lạc Triệt, lạnh nhạt nói: “Hôm nay giờ thân ta cần đi Trạc Trần Điện, ngươi cùng đi đi.”

Lạc Triệt lại nấc, giọng nghèn nghẹt: “Vâng”

Thái tử cúi đầu tiếp tục xem sách: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau ra ngoài.”

Lạc Triệt nghĩ ngợi, cực kì hiếu kì hỏi: “Điện hạ đêm qua ngủ ở đây sao ?”

Thái tử liếc mắt nhìn nàng, cười ấm áp: “Rất hiếu kì ?”

Cảm nhận được hết thảy nguy cơ, cánh tay Lạc Triệt nổi da gà, vội vàng lắc đầu: “Không, thiếp thân không hiếu kì chút nao, thiếp thân ra ngoài ngay.”

Hán nhìn chằm chằm Lạc Triệt, cho đến khi bóng nàng biến mất ở cửa phòng.

Thái tử mở miệng: “Nghe nói nàng mấy ngày trước bị cảm phong hàn ?”

Thuý công công cung kính nói: “Đúng là bị phong hàn, hôn mê một ngày, ngày hôm sau tỉnh lại đã không sao rồi.

Thái tử nhìn xuống nói: “Đi tra xem, Tống Tử Câm có phải là Tống Tử Câm ngày trước không.”

Thuý công công chau mày hỏi: “Thái tử điện hạ là ý gì?”

Thái tử gập lại cuốn sách, suy tư: “Ta nghe nói nhân sĩ Nam Trận có bí thuật dịch dung, có thể khiến gương mặt của một người biến thành người khác.”

Thuý công công nghiêm túc: “Nô tài đã rõ!”

-----------------------------------------------------------------

Lạc Triệt dùng khăn ấm lau mặt, ngồi trước bàn trang điểm, để mặc Nguyệt ha chải tóc, nàng hít một hơi sâu, nhất thời mơ màng.

Nguyệt nha vui vẻ tự đắc nói: “Tiểu thư cuối củng có thể như ý nguyện rồi.” Thái tử điện hạ mời người cùng đi Trạc Trần Điện, cư hội này không phải người thiếp nào cũng có.

Trạc Trần Điện là nơi ở của quốc soái, bức cách rất cao, chỉ có người quyền quý chức cao mới có thể tiến vào, nàng là một thiếp thị, căn bản không đủ tư cách.

Quan trọng nhất chính là, nữ chính cũng ở nơi đó.

Là một đệ tử cuối cùng của quốc soái, nữ chính được coi như người kế nhiệm sau của quốc soái, thân phận rất đặc thù, cho nên thái tử đây la đưa nàng đi kích thích bạch nguyệt quang sao ?

Lạc Triệt suy nghĩ thấu đáo, lặng lẽ điều chỉnh kế hoạch của bản thân.

1: Có được kỹ năng tình yêu, cần để nam chính biết “Tống Tử Câm” là thâm tình yêu hắn ! Phải khiến bản thân tuyệt đối không được sụp đổ.

2: Không được nhắm vào nữ chính, không được nhắm vào nữ chính, không được nhắm vào nữ chính ! (Điều quan trọng phải nói 3 lần, trong tiểu thuyết nữ phụ mỗi lần hãm hại nữ chính, màn tiếp theo trận sau lại thảm hơn trận trước.)

3 : Tìm thời cơ, bắt đầu một thân phận mới, rời xa kịch bản trung tâm.

Lạc Triệt tựa cằm bên ngoài cửa sổ, trong lòng hiếu kì một thân nữ chính khuynh quốc khuynh thành rút cục là như thế nào?

Buổi chiều, xe kéo đã chuẩn bị xong, thái tử yêu cầu quy củ rất cao, đoàn cấm vệ quân đi phía sau, bên tai còn có thú vui lễ nghĩa, Lạc Triệt thân phận thấp, không xứng ngồi xe với thái tử cho nên ngồi ở một cỗ kiệu phía sau.

Lạc Triệt ánh mắt chăm chú nhìn cỗ xe lăn hoa lệ phía trước, chiếc rèm châu đó được dùng mặc ngọc xâu thành sao ? Người có tiền thật độc ác ! Tiểu Văn ở bên cạnh nhìn Lạc Triệt vén rèm, thâm tình (mơ màng) nhìn về thái tử ở phía trước, liên tục nói: “Tống tiểu thư, sắp xuống rồi, không thể tiếp tục vén rèm.”

Lạc Triệt đành phải buông rèm, ngồi quy củ.

Đây chính là điểm yếu của việc không có hồi ức, rất nhiều chi tiết đều phải cẩn thận quan sát, đặc biệt là lễ nghĩa quy củ phương diện này thực sự khiến nàng đau đầu.

May mà tính cách nữ phụ tùy hứng, nàng làm sai cũng có thể miễn cưỡng tạm bỏ qua.

Trạc Trần Điện cách Đông Cung không xa, xe ngựa chạy khoảng 40 phút, đến một tòa cung điện to lớn liền dừng lại, một tiểu thái giám bước tới nói với Lạc Triệt: “Tống tiểu thư mời di chuyển tới điện bên.”

Đúng vậy, Lạc Triệt phải tiến vào từ cửa nhỏ ! Tiểu thái giám cảm thấy có chút nổi da gà, cẩn thận ở phía trước dẫn đường.

Lạc Triệt nhìn theo tiểu thái giám, tòa cung điện hùng vĩ như vậy, nàng vốn dĩ muốn quan sát cho kĩ kết quả phát hiện mình không xứng!

Đi được một lúc, Lạc Triệt xuyên qua một cái hành lang, cuối cùng cũng nhìn thấy thái tử.

Hắn đứng đỏ mỉm cười ôn nhu, thật là một thiếu niên ôn nhuận như ngọc.

Lạc Triệt nhanh chóng lộ ra một nụ cười kinh hỉ.

Từ khi gặp được nam chính, nàng cảm thấy bản thân đang trên con đường trong ngoài bất nhất đi càng ngày càng xa…

Trên mặt cười hi hi, thực tế cmn Lạc Triệt vui vẻ cười, hành lễ: “Thiếp thân tham kiến điện hạ.”

Thái tử liếc mắt, ôn hòa gật đầu.

Lạc Triệt cắn răng, giả thiếu niên ôn nhu gì chứ ? Ngươi là cái móng heo, năm đó bị tên thái tử trong tiểu thuyết mê hoặc coi như ta mắt mù đi !

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Âm Thanh Giết Điên Rồi, Ta Phụ Trách Bú Sữa