Saved Font

Trước/197Sau

Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hai thân thể kề sát vào nhau,truyền đến nhiệt độ nóng rực. Cho dù cách mấy tầng quần áo,y cũng có thể cảm nhận được những tác động mạnh mẽ đó.

Đây không phải lần đầu Thẩm Úc tiếp xúc thân mật với Thương Quân Lẫm,nhưng những lần đó lại không hề có cảm giác dày vò, khó khăn như lần này.

Trên người nam nhân tràn đầy hơi thở xâm lược, bất chấp tất cả mà cuốn lấy y. Thẩm Úc không hề nghi ngờ chuyện nam nhân sẽ thật sự ăn sạch mình.

"Sao bệ hạ lại so sánh người khác với chính mình như thế.Trên đời này làm gì có ai so được với bệ hạ, càng đừng nói đến kẻ hèn như Việt Vương."

"Ồ," Thương Quân Lẫm mở một nụ cười thật tâm nói"Trẫm cũng không biết ở trong lòng quý quân trẫm đóng vai trò quan trọng như vậy."

"Bệ hạ đương nhiên là người quan trọng nhất trong lòng ta." Thẩm Úc lập tức nói.

"Để trẫm nếm thử xem miệng của quý quân có phải được quết một lớp mật hay không,chứ sao có thể nói chuyện ngọt ngào như vậy được?"

Thương Quân Lẫm làm bộ cúi đầu, Thẩm Úc vội duỗi tay ngăn lại "Sao bệ hạ lại đổ oan cho ta như thế, rõ ràng những lời ta nói đều là lời thật lòng."

Thương Quân Lẫm cũng không ép buộc y, hơi lui lại một chút: "Quý quân nói lời đường mật quen thuộc như vậy là được luyện với bao nhiêu người rồi?"

Thẩm Úc cũng không cam lòng yếu thế: "Ta đây cũng muốn hỏi bệ hạ một chút, vì sao ngài lại biết thuốc mỡ kia là dùng để làm gì đó."

"Quý quân thật là......" Thương Quân Lẫm bật cười, "Trước lúc quý quân tiến cung, không có ma ma nào dạy dỗ những chuyện này sao?"

Biết tin Thương Quân Lẫm muốn cưới con trai Trấn Bắc Hầu,các ma ma trong cung đã đưa những cuốn sách liên quan đến chuyện đó của nam tử để Thương Quân Lẫm đọc. Cùng với đó còn có một ít thuốc mỡ trân quý chỉ có hoàng thất mới có.

Sau khi Thẩm Úc tiến cung, Thái Y Viện cũng lục tục tặng một thuốc đến đây. Cố thái y còn đặc biệt vì bệnh tình của Thẩm Úc mà luôn dặn dò hắn không thể quá kịch liệt,với sức khỏe hiện tại của Thẩm Úc sẽ không chịu nổi.

Thương Quân Lẫm muốn Thẩm Úc vào cung,vốn dĩ ban đầu hắn cũng không có tâm tư nào khác. Chẳng qua là bị các đại thần náo loạn đến phiền nên tùy ý đồng ý. Nếu người tiến cung không phải Thẩm Úc mà là bất cứ một người nào khác,người đó sẽ chỉ có một kết cục duy nhất đó là tuỳ tiện sắp xếp ở một cung nào đó,không quản sống chết ra sao.

"Trấn Bắc Hầu phái tới quá nhiều người nói lời vô nghĩa, ta lười nghe, toàn đuổi ra hết. Người bệ hạ đưa tới đều chỉ làm việc không nói lời nào......" Thẩm Úc thú nhận tất cả.

Chuyện này thật sự không thể trách y. Lúc ấy, y mới vừa sống lại. Chỉ mỗi việc chấp nhận mình đã sống lại,y cũng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian. Càng đừng nói đến chuyện y phải cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong thời điểm này vào kiếp trước.

Trong mười năm có thể xảy ra nham rất nhiều chuyện,trường hợp khác nhau.Việc kết hợp giữa Thẩm Úc gần 30 tuổi và Thẩm Úc chưa đến hai mươi tuổi,rất nhiều tin tức bị xáo trộn.

Hơn nữa đợt đó, y còn muốn xử lý chuyện của mẹ con Thẩm Thanh Nhiên.

Mấy chuyện được sắp xếp sát nhau,những chuyện không quá trọng yếu Thẩm Úc sẽ trực tiếp bỏ qua.

Kiếp trước thân thể Thẩm Úc tệ hơn thân thể hiện tại của y nhiều, có thể nói là chưa từng tiếp xúc thân mật với Việt Vương bao giờ.Bởi vì nguyên nhân thân thể,y cũng không có hứng thú với loại chuyện này.Trời xui đất khiến ra sao mới khiến y phải chịu nỗi nhục mang tên thuốc mỡ này.

Thương Quân Lẫm hiểu được: "Nói như vậy,không phải quý quân muốn chê cười trẫm sao?"

Lần này thật sự oan cho Thẩm Úc,y thật sự không biết mà. Y cùng lắm chỉ là không biết thế nào là một vừa hai phải, cứ nhất định muốn thấy bộ đang đỏ mặt của bệ hạ.

"Ta làm gì có lá gan dám chê cười bệ hạ." Thẩm Úc không đồng tình nói.

"Người khác có lẽ không dám, nhưng trẫm cảm thấy không có gì quý quân không dám." Thương Quân Lẫm không tán đồng ý kiến nói.

Thẩm Úc thầm nghĩ thật đúng là như vậy. Giả dụ y đã biết chuyện này từ trước, nói không chừng y vẫn sẽ làm như thế.

"Bệ hạ, không hay rồi, Hoài Dục Vương tự sát ở trong ngục." Mạnh công công vừa nghe được tin tức hạ nhân truyền tới,căn bản không dám kéo dài thời gian mà trực tiếp đẩy cửa ra, cúi đầu đi vào báo cáo.

Hắn không biết hai vị chủ tử đang làm cái gì, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ là trong lòng âm thầm kêu khổ. Sao Hoài Dục Vương lại xảy ra chuyện vào lúc này.

"Ngươi nói cái gì?" Thương Quân Lẫm buông Thẩm Úc ra, lạnh giọng hỏi.

"Người canh giữ ở trong ngục vừa phái người tới truyền tin tức, nói Hoài Dục Vương đã tự sát ở trong ngục,nô tài không dám kéo dài thời gian......"

"Hiện tại Hoài Dục Vương thế nào rồi?" Thẩm Úc trực tiếp đi vào trọng điểm.

"Tạm thời đã được cứu." Mạnh công công trả lời.

"Gọi thái y tới đó đi,gọi người truyền tin tới đây gặp trẫm. Phái người tra xem, trẫm phải biết rằng đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"Giọng nói của Thương Quân Lẫm giống như đã kết băng, khí lạnh đè ép tất cả.

Ẩn Long Vệ nhanh chóng hành động. Tin tức cũng không khó tra, không bao lâu sau Ẩn Long Vệ đã dâng những tin tức tra cho Thương Quân Lẫm.

Thẩm Úc: "Bệ hạ,hiện tại Hoài Dục Vương thế nào rồi?"

Thương Quân Lẫm: "Không bị thương đến những chỗ quan trọng,trẫm đã sai người ở Thái Y Viện đến xem xem."

Thẩm Úc: "Ta có thể đi cùng không?"

Đối với những chuyện kiếp trước không xảy ra nhưng kiếp này lại xảy ra,Thẩm Úc vẫn luôn cảm thấy nên để ý một chút.

————————————

Tại Ngục Tối.

Thân phận của Hoài Dục Vương có chút đặc thù,hắn không bị giam giữ ở nhà lao của Hình Bộ, mà bị nhốt ở trong ngục tối.

Lần thứ hai Thẩm Úc bước vào nơi này y chỉ cảm thấy lần này canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều so với lần trước. Chắc là do lần cướp ngục hôm đó nên Thương Quân Lẫm mới tăng cường lực lượng canh giữ ngục tối.

Một đường đi qua, bốn phía đều rất an tĩnh. Nơi này không giam giữ nhiều người lắm, mỗi người bị giam giữ ở một chỗ khác nhau,khoảng cách khá xa. Có cai ngục dẫn đường,y đi gần một khắc(15p) thì tới nơi giam giữ Hoài Dục Vương.

Thái y đã ở đó nghiên cứu, Thẩm Úc nhìn một lát, Cố thái y không có ở bên trong.

Đột nhiên, Thẩm Úc nhíu nhíu mày, y cảm nhận được một tầm mắt nhìn y đầy chán ghét.

Thẩm Úc đi lướt qua,dừng lại ở trước người nào đó khoảng chừng hai giây. Thật thú vị, một người y chưa từng gặp qua, vì sao lại có địch ý lớn với như vậy với y?

Tôn thái y cố ý đoạt vị trí vốn dĩ của Cố thái y để đến đây. Hắn không tin,công lao hắn điều trị tốt cho Hoài Dục Vương sẽ không bằng một người chỉ phụ trách điều dưỡng thân thể cho quý quân như Cố thái y.

Hoài Dục Vương chậm rãi tỉnh táo lại, thấy xung quanh có rất nhiều người. Hoàng đế-hay còn gọi là cháu trai của hắn đang đứng cách đó không xa. Hắn liền hiểu được mình tự sát không thành công.

"Tình trạng của Hoài Dục Vương thế nào rồi?" Thương Quân Lẫm lạnh lùng nói.

"Bẩm bệ hạ,hiện tại Hoài Dục Vương đã không còn trở ngại,"Người nói chuyện chính là một thái y trông khá lớn tuổi "May là Hoài Dục Vương không dùng lực quá mạnh, nếu ngài ấy dùng thêm chút sức nữa thì thần cũng không thể cứu được."

Thẩm Úc không nhịn được nhìn vị thái y kia thêm một chút.Ông ta thật sự không phải cố ý nói như vậy sao,Hoài Dục Vương nghe lời này hình như tức đến sắp ngất rồi.

"Các ngươi đi xuống trước đi, trẫm muốn nói mấy câu với Hoài Dục Vương."

"Vâng ạ."

Thái y cùng các cai ngục lục tục lui ra. Trong nháy mắt, ở trong này cũng chỉ còn dư lại ba người.

Hoài Dục Vương chống tường ngồi dậy, miễn cưỡng tạo ra dáng vẻ không quá chật vật: "Bệ hạ thật sự vô cùng sủng ái con trai của Trấn Bắc Hầu gia, thời điểm này còn dẫn người đến."

"Bệ hạ yêu ta, đương nhiên không muốn xa ta. Hơn nữa lỡ trong lúc bệ hạ không ở bên ta,ta bị người khắc bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?" Thẩm Úc cố ý tỏ vẻ được sủng sinh kiêu vô cùng thuần thục.

Hoài Dục Vương sửng sốt một chút, đột nhiên cười: "Thẩm quý quân nói rất đúng, nếu yêu một người, đương nhiên sẽ luôn muốn nhìn người đó như nhìn vàng bạc châu báu.Nếu không yêu thì dù người có làm gì cũng sẽ không hề quan tâm,khụ khụ khụ......"

Nói đến đoạn sau, Hoài Dục Vương che ngực, tê tâm liệt phế ho khan.

Sau một lúc lâu,âm thanh ho khan mới dần dần ngưng lại.

"Ngươi không sao chứ?" Thẩm Úc nhíu mày hỏi. Y biết việc ho khan sẽ khó chịu đến mức nào. Vào thời điểm tình trạng cơ thể tồi tệ nhất, một lần ho khan cũng có thể lấy mất nửa cái mạng của y.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì," Hoài Dục Vương xua xua tay, "Ta đã sớm quen rồi. Tình trạng này đã xuất hiện từ lâu, muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Các ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi."

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nhìn nhau, không đoán được vì sao người này đột ngột thay đổi thái độ.

"Để quý quân của ngươi hỏi, ngươi hỏi cái gì ta cũng sẽ không trả lời." Tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, Hoài Dục Vương bổ sung.

Thẩm Úc càng thêm hoang mang, y có thể khẳng định hai đời của y đều không có bất cứ quan hệ gì với Hoài Dục Vương.Vì sao Hoài Dục Vương đột nhiên lại xem trọng y như vậy?

"Vì sao Hoài Dục Vương lại muốn ta hỏi? Bệ hạ và ta không phải đều giống nhau sao?" Thẩm Úc trực tiếp hỏi ra điều khiến y tò mò.

Nói xong Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm, y không hề thấy bất cứ biểu cảm khó chịu nào trên mặt hắn.

"Quý quân hỏi đi." Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm nói.

Thẩm Úc tự nhủ vậy thì mình hỏi cũng được.

"Ta muốn biết vì sao Hoài Dục Vương lại muốn đẩy phi tử của tiên đế đến bên cạnh bệ hạ.Đứng sau chuyện này có phải còn có người khác hay không?"

"Vì sao? Đương nhiên là vì muốn tiên đế dưới suối vàng biết được những nữ nhân hắn để lại đã ngủ cùng con trai hắn! Ha ha ha! Như vậy lúc ta mang tin tức này đến cho hắn, sắc mặt của hắn nhất định sẽ rất đẹp!"

"Chỉ bởi vì chuyện này?" Thẩm Úc nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng lại không ngờ tới sự thật lại đơn giản như thế này.

"Hắn hại ta mất đi người thương, ta cũng muốn cho hắn nếm thử cảm giác người hắn sủng ái lại ở bên người khác." Hoài Dục Vương cười hai tiếng "Hô hô", nhìn về phía Thương Quân Lẫm,gương mặt lộ vẻ điên cuồng, "Hắn hẳn nên cảm tạ ngươi, đứa trẻ duy nhất hắn khẳng định không phải con ruột mình lại là con ruột hắn. Nếu không nhờ ngươi giết những đứa con hoang đó, giang sơn Đại Hoàn đã không còn mang họ' Thương '!"

!!!

Thẩm Úc không hề nghĩ tới, một vấn đề đơn giản như vậy còn có thể kéo theo nhiều bí ẩn như vậy. Y không khỏi nhìn về hướng của Thương Quân Lẫm.

Sắc mặt nam nhân gần như vô cảm,tựa như đã sớm đoán được lời của Hoài Dục Vương.Thẩm Úc hơi hơi nhíu mày, Thương Quân Lẫm đã sớm biết những chuyện này sao?

Y nhích lại gần Thương Quân Lẫm,cầm lấy tay áo hắn, tiếp tục hỏi: "Đáp án của vấn đề thứ hai là gì?"

Hoài Dục Vương: "Chuyện này ta thực sự không rõ lắm,ta làm tất cả chuyện này chỉ vì trả thù tiên đế. Thế nhưng ta tặng cho ngươi một cái lời khuyên,Thẩm quý quân à, đừng thật sự động lòng với nam nhân trong hoàng thất. Bọn họ đều không phải thứ tốt lành gì."

Thẩm Úc: "Cũng bao gồm chính Hoài Dục Vương sao?"

Hoài Dục Vương hơi sửng sốt một chút, nói: "Đúng vậy, nếu không phải vì ta, người kia hẳn chắc có thể sống rất tốt. Đứa nhỏ của Trấn Bắc Hầu gia à, vì bản thân, đừng tuỳ ý giao ra một trái tim chân thành."

"Nhưng bệ hạ là bệ hạ, các ngươi là các ngươi. Bệ hạ sẽ không giống như các ngươi." Thẩm Úc nghiêm túc phản bác.

Biểu cảm của Thương Quân Lẫm khẽ thay đổi,hắn cầm lấy tay Thẩm Úc,nắm chặt lấy bàn tay ấy.

Thẩm Úc gãi gãi lòng bàn tay của nam nhân,khí thế đọng lại trên người Thương Quân Lẫm nháy mắt bị xua tan, hắn kéo theo Thẩm Úc xoay người: "Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của chính mình, Hoài Dục Vương tự giải quyết cho tốt."

Lúc hai người trở lại Ngọc Chương Cung đã là đêm khuya,bình thường vào giờ này Thẩm Úc đã ngủ. Lúc bước vào tẩm cung cảm giác buồn ngủ liền ập tới.

Vừa chạm vào giường,y liền muốn bò lên ngủ. Nửa đường bị một bức tường thịt ngăn lại.

"Hửm"Thẩm Úc bám vào bả vai của nam nhân. Mơ màng hé mắt hỏi "Bệ hạ?"

"Quý quân còn chưa rửa mặt."

"Hình như là......" Thẩm Úc vận dụng đầu óc mơ hồ của mình nghĩ nghĩ, "Trong ngục tối rất dơ, nên tắm thật sạch, nhưng mà ta buồn ngủ quá, không muốn cử động, bệ hạ......"

Hai chữ cuối y còn đặc biệt kéo dài thanh âm.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên cổ,đôi mắt Thương Quân Lẫm âm trầm, đỡ lấy người đang dựa vào trong lồng ngực, nhẹ dỗ dành: "Trẫm mang ngươi đi tắm"

Trước/197Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch