Saved Font

Trước/197Sau

Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Bệ hạ, ta cảm thấy nếu ngài buông ta ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn." Thẩm Úc nghiêm túc đề nghị.

"Nhưng trẫm không muốn buông quý quân ra, quý quân ngoan ngoãn để trẫm ôm một lát đi."

Giọng nói của nam nhân đã bị nhuốm màu sắc dục, Thẩm Úc vừa nghe thấy,bên tai lập tức trở nên tê dại.

Cánh tay ôm sát bên hông vẫn rất đứng đắn, Thẩm Úc nhẫn nhịn không nhúc nhích một lát, xác định Thương Quân Lẫm thật sự không định làm gì mình ở chỗ này mới nhẹ nhàng thở phào trong lòng.

Y cũng không dám trêu chọc Thương Quân Lẫm thêm lần nữa,có những thời điểm nam nhân sẽ không chịu nổi khi bị trêu chọc. Nhưng mà đợi một lát, không những không thấy sức nóng giảm bớt mà tình huống lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, Thẩm Úc không nhịn được.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, da thịt tiếp xúc da thịt chỉ cách một tầng quần áo mỏng manh. Sau khi lớp vải dệt mỏng nhẹ bị nước ấm thấm ướt dường như không hề có chút tác dụng che chắn nào. Cảm giác nóng rực truyền từ thân thể vào không khí, nóng đến mức đốt cháy cơn buồn ngủ của Thẩm Úc.

Nếu vẫn có thể ngủ được dưới tình huống như thế này, quả thật đã thuộc về phạm trù đầu gỗ. Thẩm Úc cũng không thể bỏ qua tình huống trước mặt.

"Bệ hạ, hay là ngài buông ta ra đi." Một người đợi dịu xuống vẫn dễ hơn giữ nguyên tư thế này.

Thương Quân Lẫm vùi vào vai Thẩm Úc, không nói tiếng nào.

Thẩm Úc giật giật, nháy mắt eo đã bị giữ chặt.Thẩm Úc nghĩ mãi không ra,vì sao Thương Quân Lẫm tình nguyện để bản thân khó chịu cũng không chịu buông mình ra.

Trong bồn tắm hoàn toàn an tĩnh, đến cả âm thanh của bọt nước cũng biến mất,trên người Thẩm Úc càng ngày càng nóng, không biết là do bị phỏng, hay là bị......chạm vào.

"!!!"

"Bệ hạ!" Thẩm Úc thét lên, y cảm nhận được nam nhân đang nhẹ nhàng đụng chạm phía sau lưng mình.

Cảm xúc nóng bỏng truyền đến,Thẩm Úc không ngăn được cảm giác tê dại da đầu.

Không thể tiếp tục luồn tay xuống!

Y cần phải cách xa Thương Quân Lẫm một chút!!!

Cảnh báo kịch liệt vang lên trong đầu, cảm giác nguy cơ truyền đến, Thẩm Úc không rảnh quản những chuyện khác, y kéo cánh tay bên hông ra,muốn rời đi.

"Quý quân đi đâu?"

Không đợi Thẩm Úc đi ra xa chút, Thương Quân Lẫm đã nắm lấy vạt áo Thẩm Úc, dùng sức nắm lấy. Thẩm Úc lại bị cuốn về, xoay vài vòng trong nước, mặt úp vào lồng ngực Thương Quân Lẫm.

Tư thế này còn nguy hiểm hơn tư thế vừa nãy!

Thẩm Úc vô cùng tỉnh táo nhận ra điều này, y không thể không căng da đầu nói: "Bệ hạ đã nói sẽ không đụng vào ta."

"......" Thương Quân Lẫm yên lặng một lát, nói bằng giọng khàn khàn, "Trẫm không làm được."

Lông tơ Thẩm Úc dựng thẳng lên,sau chuyện thuốc mỡ ngại ngùng kia, y đã nhờ Thương Quân Lẫm đưa đến một ít sách liên quan đến chuyện của hai nam tử. Hiện tại y biết nam tử và nam tử sẽ phải làm như thế nào.

Nhưng điều đó không đại biểu cho việc y có thể thản nhiên đối mặt với loại chuyện này!

Chỉ mới áp sát lại đã tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi, sao có thể tiến vào được?!

"Trẫm rất khó chịu," Thương Quân Lẫm cầm lấy tay Thẩm Úc, dần dần kéo xuống "Quý quân giúp trẫm một chút."

Trong thanh âm của nam nhân mang theo sự áp bức không cho phép người ta từ chối. Giọng nói cũng trầm hơn so với ngày thường, cũng càng rung động lòng người hơn.

Thẩm Úc đã không còn chú ý đến những vấn đề này, y chỉ nghĩ làm sao để rút tay về, không ngờ bàn tay bị nam nhân nắm chặt, không thể rút tay ra được.

Sức lực y sao so được với Thương Quân Lẫm, cuối cùng cũng bị ép chạm vào.

"Bệ hạ......"

"A Úc nghe lời, động một chút." Nam nhân nhỏ giọng dụ dỗ.

"Ta không cần...... Ngài...... Ngài buông ta ra......"

Xung quanh hai người nổi lên từng gợn nước,giữa màn sương mù mông lung ngẫu nhiên truyền đến âm thanh dụ dỗ của nam nhân và tiếng khóc nức nở của thanh niên khi muốn cự tuyệt.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước dần dần dừng lại.

Thẩm Úc xoa xoa đôi tay đã bủn rủn, ấm ức nói: "Ta không tắm nữa."

"Trẫm cũng xoa giúp quý quân."

Thẩm Úc né bàn tay của Thương Quân Lẫm: "Ta không cần, ta phải đi về ngủ."

Thẩm Úc không biết hiện tại trông mình mê người đến mức nào, đuôi mắt ửng đỏ, trên lông mi đọng lại những giọt nước, như muốn rơi lại chưa chịu rơi. Chỉ liếc mắt một cái,hai mắt Thương Quân Lẫm đã tối sầm lại.

"Lại đây, A Úc."

Thẩm Úc thừa dịp nam nhân thả lỏng đã tránh xa ra, nghe thấy lời Thương Quân Lẫm nói, theo bản năng run lập cập. Phân vân không biết nên đến hay chảy.

Thương Quân Lẫm nhanh chóng đi tới bên người Thẩm Úc, ôm người vào trong trong ngực, dán sát vào bên tai y nói: "Chạy cái gì?"

"Lại tiếp túc tắm thì nước sẽ lắng mất, bệ hạ, chúng ta trở về đi." Thẩm Úc duỗi tay, chống lại nạn nhân đang không ngừng tới gần,y chỉ muốn nhanh chóng kết thúc thời gian hoang đường này.

"A Úc không cần lo lắng,nước nơi này sẽ luôn giữ độ nóng. A Úc không phát hiện sao, đã qua một thời gian dài như vậy, nước trong bồn tắm vẫn rất ấm."

Thẩm Úc cảm nhận một chút, hình như là như vậy thật. Thời gian lâu như vậy, theo lý thuyết,nước trong bồn tắm hẳn đã bị tản nhiệt. Nhưng hiện tại nhiệt độ của nước cũng không quá khác biệt so với lúc y vừa tiến vào.

Khoảng cách giữa hai người khá gần nhau, Thẩm Úc như cảm nhận được gì đó, sợ hãi nói: "Bệ hạ,không phải ngài mới......"

"Quý quân cảm thấy trẫm dễ dàng thỏa mãn vậy sao?" Thương Quân Lẫm cố ý dán sát vào.

Trên người Thẩm Úc luôn có mùi hương thoang thoảng, dưới tác động của nhiệt khí bốc lên mùi hương ấy càng rõ ràng hơn.

Thương Quân Lẫm vẫn luôn thích mùi hương này,hắn không nhịn được cúi đầu ngửi.

Chóp mũi và môi hắn dựa sát vào phần cổ của Thẩm Úc, khiến y không khỏi rùng mình. Cảm giác quen thuộc truyền đến, Thẩm Úc không nhịn được co rúm lại.

"Bệ hạ, tay ta đau."

Thương Quân Lẫm xoa xoa bàn tay của Thẩm Úc "Lần này không cần dùng tay."

......

Thẩm Úc cuối cùng được Thương Quân Lẫm ôm ra ngoài, y đã không còn chút sức lực nào. Toàn thân vừa nhũn ra,lại còn rất đau.

Y còn chưa ngủ, nhắm mắt nằm ở trong lòng Thương Quân Lẫm. Bước ra khỏi cánh cửa kia, nhiệt độ chênh lệch như có hai loại thời tiết khác nhau cùng xuất hiện. Thẩm Úc cảm thấy có chút lạnh, y nắm chặt quần áo trong tay.

"Làm sao vậy?" Nhận thấy hành động của y, Thương Quân Lẫm dừng lại hỏi.

Thẩm Úc không nói chuyện.

Thương Quân Lẫm dừng một chút, kêu Mạnh công công đưa áo choàng trong tay tới, khoác lên người Thẩm Úc.

Mãi cho đến lúc ngủ, Thẩm Úc cũng không nói thêm lời nào với Thương Quân Lẫm. Y quá mệt mỏi, hơn nữa thật sự không muốn nói chuyện với Thương Quân Lẫm nữa!

Rõ ràng mình đã nói rất khó chịu, Thương Quân Lẫm vẫn không chịu buông ra.

Hôm nay vốn dĩ Thẩm Úc đã rất mệt, trải qua chuyện này lại càng thêm mệt mỏi. Y thật sự không chịu nổi nữa, chưa về đến tẩm cung đã ngủ mất.

Thương Quân Lẫm ôm người trở về, Mộ Tịch đang chuẩn bị kêu người đón lấy Thẩm Úc thì bị Mạnh công công ngăn cản.

"Ngươi không thấy bệ hạ đang chăm sóc quý quân sao, ngươi đi lên làm gì?"

Mộ Tịch lo lắng: "Quý quân không sao đâu đúng không?"

Mạnh công công: "Có bệ hạ ở đó, quý quân có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"

Mộ Tịch: "Nhưng mà...... Quý quân......"

Mạnh công công: "Ây da, sao ngươi không chịu hiểu vậy. Ngươi nghĩ đi, bệ hạ và quý quân cùng nhau tắm gội lâu như vậy, hai người cùng tắm, hiện tại bệ hạ ôm quý quân trở ra......"

Mộ Tịch: "Ý của công công là?"

Mạnh công công nhìn nàng bằng ánh mắt ngươi hiểu mà: "Đúng là như ngươi nghĩ đấy."

Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc đến thẳng giường.Dường như đã quá mệt mỏi, nên mãi cho đến lúc Thương Quân Lẫm thay xong quần áo nằm trên giường, Thẩm Úc cũng chưa từng tỉnh lại.

Thương Quân Lẫm nằm xuống không bao lâu,Thẩm Úc vẫn luôn đưa lưng về phía hắn bỗng xoay xoay vài lần cuối cùng lao vào trong lòng ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái liền nằm bất động.

Thương Quân Lẫm không nhịn được cười, ôm chặt người trong lòng ngực, thầm nghĩ: Vừa rồi y vẫn luôn trốn tránh không cho mình tới gần,nhưng lúc ngủ lại thành thật hơn nhiều.

//////

Sau khi Lệ Vương trở về phủ,ông nói với Lệ Vương phi chuyện của Tiền gia đã được xử lý thỏa đáng,kêu nàng không cần lo lắng nữa. Ban đầu Lệ Vương cũng không nghĩ nhiều, chỉ vui sướng vì biết Tiền gia cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện không đúng.

Lệ Vương phi là một nữ tử thông tuệ,lúc nàng chưa phát hiện có gì không thích hợp còn đỡ. Sau khi phát hiện một chút,nàng có thể làm thuần thục như việc kéo tơ lột kén, nhanh chóng tìm ra vấn đề.

Buổi sáng, nàng chặn Lệ Vương đang muốn ra ngoài, hỏi: "Có phải ngươi đã gạt ta chuyện gì hay không?"

"Sao vương phi lại nói như vậy,sao bổn vương có thể giấu ngươi chuyện gì?" Lệ Vương theo bản năng bác bỏ.

"Mỗi lần ngươi chột dạ đều sẽ gọi ta là ' Vương phi '." Lệ Vương phi vô tình chọc vỡ lời nói dối của Lệ Vương.

"Thật sự không có,sao ngươi có thể không tin bổn vương?" Lệ Vương biết loại chuyện này không giấu được, nhưng hắn nghĩ sau này mới có thể nói sự thật cho Lệ Vương phi. Hắn không muốn Lệ Vương phi tự trách vì việc này.

Lệ Vương phi nhanh chóng liệt kê ra những vấn đề khác thường gần đây trong phủ, lạnh lùng nói: "Lần trước ngươi tiến cung đã nói gì với bệ hạ? Ngươi dùng điều kiện gì để thay đổi vận mệnh của Tiền gia?"

"Ngươi đừng nóng giận, thật sự không có gì," Thấy Lệ Vương phi thật sự tức giận,Lệ Vương biết không thể giấu giếm thêm nữa, đành kể hết tất cả sự thật "Ta chỉ giao lại một ít quyền lợi thuộc về ' Lệ Vương ', thật sự không có gì quan trọng, ngươi đừng lo lắng."

"Thật sao?"

"Thật,sau này ngươi đừng ghét bỏ ta chỉ có hai bàn tay trắng là tốt rồi."

Sau khi Lệ Vương phi biết chuyện, Lệ Vương đơn giản nói hết những chuyện tính làm cho nàng. Đồng thời ông kiểm kê hết tài sản dựa trên danh nghĩa của mình rồ nên nộp thì nộp lên, nên bán thì bán đi.

Hành động của ông không hề che giấu tại mắt, người biết chuyện cũng rất nhiều. Những người có mối quan hệ tốt với Lệ Vương đều tìm tới cửa hỏi chuyện,nhưng tất cả đều bị đẩy trở về.

"Lệ Vương thật sự rất thông minh,một chiêu này lấy lui làm tiến,bảo toàn được thanh danh. Lại còn bán cho bệ hạ một ân tình." Thẩm Úc múc một muỗng cháo, chậm rãi bỏ vào trong miệng.

"Vì sao công tử lại nói như vậy?" Mộ Tịch khó hiểu.

"Vốn dĩ vào cung yến lần trước Lệ Vương đã chọc giận bệ hạ. Có lẽ hắn cũng hiểu rõ sự thật những năm qua hành động của mình có chút vượt quyền. So với việc chờ bệ hạ tính sổ, ông ta thà chủ động thể hiện thái độ của mình, đồng thời mượn cơ hội đó chủ động rút lui. Ít nhất có thể chết già."

Lúc Thẩm Úc ngủ dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, Thương Quân Lẫm không còn ở đây. Lúc Mộ Tịch hầu hạ y rửa mặt có nói, là bệ hạ cố ý phân phó không cho người khác quấy rầy y ngủ, thức ăn cũng được chuẩn bị sẵn, chỉ chờ y dậy là có thể ăn luôn.

Nếu nói chuyện tối hôm qua khiến Thẩm Úc tức giận thì cũng không đến mức đó. Chỉ là Thẩm Úc vẫn luôn có chút thụ động, hơn nữa sau khi ngủ một giấc, thân thể y không những không thoải mái hơn mà càng khó chịu hơn.

Tay...... Cũng may tối hôm qua dùng tay trái, không quá ảnh hưởng đến sinh hoạt của y. Thẩm Úc hoài nghi Thương Quân Lẫm cố ý,đến cả việc dùng tay nào cũng đã tính cả rồi.

Hai chân lại càng không cần phải nói đến, đi hai bước đã bị cọ xát đau đớn. Lại còn mang đến cảm giác quái dị, đây là điều khiến Thẩm Úc cảm thấy khó chịu nhất.

Không cần nhìn cũng biết, nhất định sẽ đỏ ửng.

Lúc tỉnh lại cảm thấy ở đó hơi mát mát, chắc đã được bôi thuốc.

Không biết phòng bếp nhỏ đã nghe theo lệnh của ai,tất cả thức ăn hôm nay đều khá thanh đạm, Thẩm Úc khảy khảy chén cháo trong tay: "Mộ Tịch, đi lấy mấy cuốn sách lần trước Mạnh công công đưa tới cho ta."

"Vâng ạ."

Mấy cuốn sách giảng về việc nam tử và nam tử làm như thế nào, Thẩm Úc lần trước chỉ mới vội xem qua một chút. Vì bản thân, Thẩm Úc cảm thấy mình nên nghiên cứu một chút.

Lúc Thương Quân Lẫm tới Ngọc Chương Cung liền thấy chỗ ngày thường để mình phê sổ con đã chất đầy sách.

Hắn đi qua đi cầm lấy một quyển, lật hai trang, yên lặng buông ra.

Tất cả đều nói về chuyện......, Hơn nữa văn hay tranh đẹp.

"Quý quân xem cái này làm gì?"

"Bệ hạ cũng xem thử đi?" Thẩm Úc đặt một quyển vào trong tay Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm cầm lấy cuốn sách, nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"

"Ta đọc sách thấy sách miêu tả lúc 'thừa nhận' trông có vẻ rất thích thú, vì sao đến lượt ta lại đau như vậy?" Thẩm Úc mở to hai mắt nhìn Thương Quân Lẫm, như là thật sự không hiểu nổi.

Nhưng, Thương Quân Lẫm không hề bỏ qua đáy mắt chợt loé lên ý cười của Thẩm Úc.

"Bệ hạ vì sao ngài lại làm ta đau như vậy?"

Chỉ thiếu chút nữa nói thẳng ra kỹ thuật của Thương Quân Lẫm quá kém.

Thương Quân Lẫm nhìn lướt qua trang sách Thẩm Úc đang xem đến: "Hay là lần sau trẫm và quý quân thử tư thế này xem sao, thế nào?"

Trước/197Sau

Theo Dõi Bình Luận