Saved Font

Trước/168Sau

Bệnh Sủng

Chương 102

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhà họ Gỉan lâm vào thế gà bay chó sủa, dưới sự khuyên nhủ của Tiểu Thố và Tần Ca, cuối cùng thì Gỉan Tình quyết định sinh đứa trẻ nảy ra, nhưng mà bà không muốn để người ta nhìn thấy cái bụng to của mình cho nên nhanh chóng sắp xếp công việc của thẩm mĩ viện, sau đó về nhà yên tâm đợi sinh.

Công việc của thẩm mỹ viện tạm thời do Tô Á phụ trách, đi học đầy đủ mới quay lại làm cho nên kỹ năng của Tô Á đã tốt hơn xưa nhiều, Gỉan Tình cũng thực hiện lời hứa ban đầu của mình, dìu dắt cô ấy.

Tô Á là một người rất thông tuệ, biết điều gì tốt với mình hơn nên bây giờ cô ấy đã không còn hứng thú với Gỉan Chính Dương rồi, chỉ chyên tâm vào sự nghiệp của mình.

Căn cứ vào một thông tin ngoài lề, hình như lúc học ở Hàn đã có một người giáo viên thích cô ấy, bây giờ vẫn thường liên lạc, hình như chuẩn bị đến Trung Quốc phát triển.

Mấy thông tin này là một người cùng đi Hàn học tập với cô ấy tiết lộ, Gỉan Tình cũng có nghe nên trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, người kia theo đuổi nhưng thái độ của Tô Á lại không rõ ràng, cũng không từ chối, dù có thế nào, chỉ cần không phá hoại hạnh phúc con trai con dâu bà là được.

Bà mở thẩm mĩ viện đã nhiều năm, 80% là khách quen, bình thường công việc ở viện đều có quy định, chỉ cần mọi người tự giác chấp hành là được, cho nên Gỉan Tình không cần xếp nhiều việc cho Tô Á, cho dù bà không đi thì thẩm mĩ viện cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn cả, trừ khi có việc không thể giải quyết không thì không cần gọi cho bà, Gỉan Tình nói với Tô Á như vậy.

Chuyện Gỉan Tình mang thai là chuyện bà không thể giấu Tô Á, cho nên người duy nhất biết chuyện trong viện chỉ có cô ấy.

Thấy Gỉan Tình mang thai muốn ở nhà đợi sinh, sau khi sinh còn cần phải chăm con gì gì đó, giờ giao quyền lợi cho mình, Tô Á hiểu được rằng Gỉan Tình đã không quan trọng sự nghiệp nữa mà chú trọng vào tình cảm gia đình, cho nên đây là cơ hội cho cô ấy phát triển, vì vậy cô càng thêm tận chức tận trách với thẩm mỹ viện này, đương nhiên là mấy lời này để nói sau đi.

Vì mang thai khi đã có tuổi nên thai nghén của Gỉan Tình tới sớm mà đi lại muộn, với lại thái nghén rất nghiêm trọng, bà không thích mùi bệnh viện, mỗi ngày ăn cái gì nôn ra cái đấy, liên lụy tới người chăm sóc bà.

Được Gỉan Tình kích thích nên mỗi ngày số lần Gỉan Chính Dương đều lôi kéo Tiểu Thố vận động lại thêm nhiều, không có lsy do gì mà em trai hay em gái của mình ra rồi mà mình không đứa con trai nào hết được.

Tiểu Thố về đến nhà họ Gỉan, thấy Gỉan Tình mang thai nên cảm xúc rất mẫn cảm, không dám nói gì linh tinh, cung phụng như phật sống vậy, nhưng tối nào cũng vận động với Gỉan Chính Dương mà bụng vẫn không có động tĩnh gì, Tiểu Thố cũng hơi lo lắng, lén gọi cho bà ngoại hỏi chút kinh nghiệm, bà ngoại bảo cô, tiếp xúc nhiều với sản phụ, thì sẽ mau mang thai hơn.

Được, Tiểu Thố coi lời bà ngoại như thánh chỉ vậy, ban ngày hầu như đều quanh quẩn bên cạnh Gỉan Tình, xin gì được nấy, điêfu này cũng kiến cho Gỉan Chính Dương không vui, có được sự yêu thích của Gỉan Tình, lúc nào cũng thấy nói là con gái tốt hơn, biết chăm sóc người khác, chắc chắn sẽ sinh con gái, quấn quít bên cạnh mẹ, bảo Tiểu Thố làm chị.

Mấy lời này của Gỉan Tifnh là đang mắng xéo GIản Chính Dương, không cẩn thận cũng mắng cả Tần Ca, làm Tần Ca oan ức chết được, nhưng mà tại vì là sản phụ, được thôi, sản phụ vẫn là lớn nhất, ông đây nhịn.

Tần Ca của bây giờ có lúc Tiểu Thố cũng nhìn ra rõ ràng. Miêu tả bằng hai chữ: hẹp hòi.

Lúc Gỉan Tình nôn ọe rất khó chịu nên toàn tóm lấy Tần Ca mà mắng, hận ông ấy sướng rồi lại còn để vợ mình mang thai ăn gì nôn đó, hôm nào cũng mắng chửi mấy lời như vậy, nhưng Tần Ca đã nâng cấp hệ thống miễn dịch của mình rồi, mắng mặc vợ, ta vẫn vui, cưng vợ như cưng trứng, dốc hết lòng yêu vợ, Tiểu Thố cũng không ngờ một Tần Ca cao ngạo lại có một ngày thê nô như vậy.

Gỉan Tình thai nghén đến tháng thứ 5 mới đỡ, hình như là đột nhiên đỡ ấy. Một sáng nào đó vừa dậy, tinh thần sảng khoái, đột nhiên lại rất thèm ăn, muốn ăn này ăn kia.

Tần Ca đương nhiên rất vui rồi, đích thân đi làm một bàn đồ ăn ngon cho bà, Gỉan Tình như là mấy tháng rồi chưa được ăn vậy (thực tế đúng là mấy tháng qua chưa ăn thứ gì tử tế cả), ăn như hổ đói, Tần Ca đã chuẩn bị xong đợi Gỉan Tình muốn nôn thì đỡ bà đi vào phòng vệ sinh, kết quả là đợi nửa tiếng không thấy gì nên nhìn vợ mình bằng ánh mắt rất là kỳ lạ.

“Vợ, em không cảm thấy không thoải mái gì sao?”

“Có.”

“Sao thế, muốn đi vào phòng vệ sinh không?”

“Không… Em thấy em ăn hơi nhiều, nên hơi trướng bụng.”

“… Em, không có cảm giác muốn nôn à?’

Vùa ăn cơm xong bị người ta nhắc tới nôn, không ổn chút nào, Gỉan Tình trừng mắt nhìn Tần Ca, anh ta còn muốn mìnhbnôn ra hết những cái vừa ăn à, tuy vẫn có chút buồn nôn nhưng không nôn.

“Vợ, chắc là em hết thai nghén rồi?”

Tần Ca nhắc nhở vậy, Gỉan Tình mới để ý: “Đúng vậy, hình như đỡ rồi, ha ha, tốt quá rồi.”

Cuối cùng chuyện dày vò thân xác này cũng kết thúc rồi.

Gỉan Tình vui vẻ, mọi người cũng vui theo, mấy tháng nay bà ấy gầy đến mức như da bọc xương vậy, Tần Ca và Tiểu Thố chăm sóc bà cũng gầy theo mấy cân, bị bà dày vò theo.

Biết Gỉan Tình không nôn nữa, Tiểu Thố cả ngày luôn tươi cười, Gỉan Chính Dương không vui, từ lúc Gỉan Tình mang thai, thời gian tầm mắt của Tiểu Thố nhìn mình cũng ít đi 2/3 rồi.

Đối với thái độ này của anh, cô chỉ có bó tay. Mẹ anh anh cũng ghen à, đúng là nhỏ nhen, chả nhẽ em và mẹ anh sống tốt với nhau, không được sao?

Thực ra, chuyện Gỉan Tình mang thai cũng là một cơ hội tốt. Bây giờ, bà đã mở lòng thích cô, yêu thương cô như con gái, lúc bà thai nghén, cô rất săn sóc, bà nhìn mà thấy thích thật lòng.

Đoạn thời gian này, Gỉan Tình không ra ngoài, mõi ngày chỉ cần ra vườn đi bộ thôi, cô cũng không ra ngoài, bất ngờ Đường Sơn gọi tới, không biết là ông ta lấy số cô ở đâu, cô không nghĩ ra (thực ra cho số trong lúc hơi phức tạp), lần đầu thấy số lạ, nhấc máy thì thấy là Đường Sơn, sau khi ông ta trêu cô một hồi, cô tắt máy, cho ông ta vào danh sách đen, nhưng sau lại thấy là liên lạc trên mạng có cho vào danh sách đen cũng vô dụng, mỗi lần gọi tới nó sẽ hiện là số lạ, mấy lần nhìn thấy số lạ thì Tiểu Thố sẽ bảo Gỉan Chính Dương nhận máy.

Cô không muốn bị làm phiền, cũng muốn nhân cơ hội chứng minh bản thân và Đường Sơn không có quan hệ gì hết, cô bảo Gỉan Chính Dương nhận máy là để Đường Sơn hết đánh chủ ý vào cô, nhưng cô không biết là Đường Sơn không chỉ nhắm vào cô mà còn có hứng thú với Gỉan Chính Dương nữa.

Lần trước, khi đến căn phòng Đường Sơn thuê để đánh nhau với ông ta, có để lại dấu vết, ông ta đã tìm được tóc của anh trong nhà, cầm theo cả tóc của ông ta đi xét nghiệm DNA, kết quả cho thấy là họ có quan hệ. Đường Sơn rất vui, hy vọng Gỉan Chính Dương cùng mình về gia tộc để đòi lại những thứ thuộc về mình.

Gỉan Chính Dương chả thấy hứng thú tẹo nào, anh không có quên mẹ mình chưa kết hôn đã mang thai đâu, mình mà đi thì mình chính là một đứa con riêng, anh không thần kinh, bản thân mình có thể kiếm tiền thì cần về đấy nhìn sắc mặt người khác làm gì?

Với lại, trước giờ anh chả có hảo cảm với cha ruột của mình, anh chưa từng nghĩ tới việc nhận cha ruột cả, năm đó cha ruột có thể hất cẳng người mẹ đang mang thai thì chứng tỏ ông ta là một người không có trách nhiệm, đàn ông như vậy chỉ khiến anh coi thường, mặc kệ cha ruột có chỗ nào đặc biệt.

Sự kiên quyết của anh nằm ngoài dự đoán của Đường Sơn, cần phải biết là quay về gia tộc thì như có một khối tài sản từ trời rơi xuống, sao lại có người không thích tiền chứ, ông ta không hiểu.

Lúc này em gái ở tận nước Mỹ xa xôi gọi điện tới, sức khỏe ông cố không khỏe, khả năng không chống đỡ nổi nữa, bây giờ việc kinh doanh trong nhà tuy là có cha và anh chị em cùng phụ trách nhưng người nắm quyền chính là ông cố, vả lại tài sản cũng đứng dưới tên ông cố, chắc chắn sẽ có một lần thay đổi cơ cấu, cho nên bây giờ không chỉ cha và mấy người trưởng bối, con cháu đời thứ tư cũng phải cố gắng có được sự yêu thích của ông cố.

Nếu lúc này mà dẫn một thanh niên giống ông cố như đúc về, thì sẽ thế nào?

Nhưng sự cứng rắn của Gỉan Chính Dương khiến ông ta chịu chết, khi em gái gọi điện tới thúc giục thì Đường Sơn cũng phải lên đường về nước.

Ở trên cái thế giới này, có nhà giàu trong mặt sáng và nhà giàu trong mặt tối, nhà giàu trong mặt sáng thì giống như Bill Gates, những nhà giàu được xếp hạng trên các phương tiện truyền thông đều là những nhà giàu trong mặt sáng.

Nhưng có điều mà nhiều người bình thường không biết là trên thế giới này còn có rất nhiều nhà giàu trong mặt tối, tài sản của họ không ít hơn những nhà giàu đứng đầu thế giới đâu, nhưng hầu như không có ai biết tới họ, họ cực ít xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, nhưng tài sản của họ thì tính bằng tỷ cũng không tính hết được.

Họ thường hưởng thụ sự xa hoa, sang trọng, và có hơi quái gở, thậm chí là nhìn thấy những điều đó bị truyền thông thổi phòng lên là có bao nhiêu tài sản thì cũng chỉ cười lạnh một cái, như vậy được coi là có tiền à?

Nói tóm lại, thế giới này rộng lớn, chuyện quái gì cũng có.

Gia tộc của Đường Sơn chính là một gia tộc có lịch sử lâu đời, không biết có bao nhiêu tài sẩn, nhưng tên gọi thì nghe có vẻ giống như gia tộc bình thường – Gia tộc Brown.

Nhà của gia tộc này nằm ở trên một ngọn núi dưới một tiểu trấn nhỏ xa xôi của bang Califolia, Mỹ. ngọn núi này thuộc về gia tộc Brown, người dân của tiểu trấn gần đó cũng không rõ là cái lâu đài cửa gia tộc Brown nó có từ lúc nào, khi mọi người chú ý đến nó, nó mới tồn tại. và sau này nó thuộc về sở hữu của gia tộc Brown. Có duy nhất một con đường đi từ chân núi lên đỉnh núi, do gia tộc này xây dựng nên, chân núi có cửa sắt, sau cửa sắt có bảo vệ canh gác, chỉ có được chủ nhân của gia tộc này cho phép thì mới có thể mở cửa lên núi.

Những điều này làm cho những người sống gần đó phỏng đoán rằng đây chắc là nơi ở của một gia tộc lớn nào đó nhưng cụ thể là gia tộc nào thì không ai biết, phong cách thiết kế của lâu đài khác với đa số phong cách của nơi này, nó đã dấy lên sự tò mò của mọi người, nhưng mà nhìn hồi lâu, tùy vào sự phát triển kinh tế của thế giới, người ở các nước tới thăm ngày càng nhiều, dần dần, cũng đã quen với sự tồn tại của nó.

Đường Sơn về Mỹ, em gái đích thân lái xe đi đón máy bay, sau khi đi mấy tiếng đồng hồ thì mới về đến tiểu trấn của gia tộc Brown, tuy lâu đài của gia tộc này lớn và xa hoa nhưng lại cách xa thành phố, những người trẻ trong gia tộc đều có chỗ ở của riêng mình, trong lâu đài, trừ người hầu ra, nhưng người như ông cố, ông nội bà nội thường không ra ngoài, bình thường, chỉ những lúc có chuyện gì thì mọi người mới về lâu đài.

Chiếc Ferari màu vàng đẹp mắt, những người bảo an đã chú ý tới hãng xe và biển số xe quen thuộc, biết được chủ xe là ai thì tự động mở cửa.

Tăng tốc độ xe phóng lên đỉnh núi, tòa núi này rất lớn, trên núi đã được gia tộc Brown sửa sang thành một nơi rất lớn, có rất nhiều xe đỗ tại đó, ánh mắt Đường Sơn lạnh lùng, về Mỹ, trong mắt của ông ta đã không còn ấm áp và ngả ngớn như lúc ở Trung Quốc nữa:

“Xem ra chúng nó đã đến cả rồi.”

Đường Mai nói chuyện với anh trai bằng tiếng Trung: “Trừ chú chưa về thì anh là về muộn nhất đấy, nếu không có em ở đây, xem chừng họ đã hại anh rồi.”

“Lần này anh mang về cho ông cố một món quà, không biết ông cố sẽ có phản ứng gì.”

“Ông cố có khi nào bị đả kích quá độ không…” Đường Mai hơi lo lắng.

“Em quá coi thường sức chịu đựng của chủ nhân gia tộc rồi đấy.” Đường Sơn nói: “Được rồi, chúng ta vào thôi, không thì sẽ gây sự chú ý tới mọi người, lại cần phải nói.”

“Vâng.” Đường Mai gật đầu, tuy là đã nhận tổ quy tông nhưng ở đây chỉ có hai anh em họ là có thể tin tưởng nhau mà thôi.

Chủ nhân của gia tộc được cứu từ sau cơn hôn mê hôm trước, bây giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Theo như bác sĩ gia đình nói, ông tạm thời không có nguy hiểm tới tính mjang, nhưng cần nghỉ ngơi, những người muốn biểu thị sự quan tâm đối với ông đều bị đuổi ra ngoài.

Một đại gia tộc, dù nhữung người này là con cháu của mình thì cũng không thể tin tưởng hết, ai biết biết chúng thật lòng hay giả vờ, hiện tại là thời kỳ quan trọng của ông nội nên ông không mong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy đời bác sĩ gia đình đề phục vụ cho gia tộc này, đại vị của bác sĩ này gần như là chủ nhân của gia tộc vậy.

Tuy có những người trẻ tuổi bất mãn đối với bác sĩ gia tộc này nhưng lại bị trưởng bối ngăn cản, không để chúng làm ra chuyện gì ngu xuẩn được.

Khi anh em Đường Sơn đi vào lâu đài, trong phòng khách rất náo nhiệt, tuy có vài người không nói to cười lớn nhưng nhìn vào sắc mặt thả lỏng kia làm gì có chút nào gọi là lo lắng cho sức khỏe của ông cố.

Hai anh em vừa vào cửa đã có người chú ý tới, lập tức có một thanh niên thân thể cao lớn, sắc mặt nhẹ nhàng đi tới, bước chân không vững và bọng mắt đen sì kia cho thấy người này tối qua không ngủ ngon, vốn dĩ gương mặt rất tuấn tú mà vì dục vọng quá độ mà nhìn có vẻ buồn nôn,

“Ồ, đây không phải Andy và người đẹp Lucy sao, Andy, tôi tưởng anh không về nữa cơ, đi đâu uống rượu giải sầu không?”

Sâu trong đáy mắt của Đường Sơn ánh lên vẻ chán ghét, giấu đi cảm xúc của mình cực kỳ tốt, chặn lại ánh mắt vô lễ của đối phương với em gái mình, nói.

“Sức khỏe ông nội không tốt, là chắt trai, đương nhiên tôi phải về hỏi thăm ông chứ, còn cậu Bill đây, sức khỏe của ông cố chưa khỏi hẳn mà cậu ở đây uống rượu vang hưởng thụ, nếu nói cho ông cố biết, không biết ông sẽ nghĩ như nào đây.”

Sắc mặt Bill sượng cứng, đây là vết thương của cậu ta tự cho rằng mình đã tốn kém rất nhiều cho gia tộc này, chẳng qua Đường Sơn và Đường Mai là con riêng mà thôi, chỉ vì chúng chảy dòng máu của gia tộc mà đè ép địa vị của hắn.

Chết tiệt, vừa nghĩ tới hai người này là chứng cứ dượng phản bội dì, hắn hận bọn họ thấu xương, nghĩ tới người dì quý phái rơi nước mắt trước mặt mọi người, hắn hận không thể giết chết hai đứa tạp chủng này.

“Bill, cậu ở đây làm gì?”

Đang lúc Bill không biết làm thế nào thì chắt trai trưởng của gia tộc Johnny đi tới.

“Anh… họ…” Thấy vị cứu tinh, Bill rất vui, quay đầu cáo trạng.

“Người không quan trọng mà thôi, em nhọc lòng làm gì, đi theo anh, có chuyện cần đến em.” Không thèm nhìn tới Đường Sơn và Đường Mai, Johnny xoay người rời đi.

“Được, anh.” Bill vừa kính lại vừa sợ người anh họ này, hầu như là nghe lời anh ta răm rắp, thực ra Johnny là người có uy lực nhất cùng đời với ông, ngay cả ông cố cũng phải nhìn anh ta bằng con mắt khác, hiện nay ở đời thứ tư, chỉ có Johnny là có một phần thực quyền, tuy chỉ là một phần nhưng cũng đủ để mọi người tôn trọng anh ta.

Người không quan trọng!

Sắc mặt Đường Sơn nhạt đi, nắm chặt điện thoại ở trong túi, Johnny, tưởng rằng là con của vợ cả sinh ra mà cao hơn người ta sao, đợi đi, ông nhất định sẽ giẫm mày dưới chân, đến lúc đó ông sẽ cho mày biết ông không phải người không quan trọng, gia tộc Brown, đã nợ mẹ ông, ông sẽ đòi từng chút một về.

“Anh…” Đường Mai lo lắng nhìn Đường Sơn.

“Khóng sao, chúng ta đi thăm ông nội đi.” Đường Sơn kìm nén cảm xúc, nói với Đường Mai.

“Ừm.”

Hai người đi lên tầng, bên cạnh có người nhìn thấy bọn họ, nhưng chẳng có ai tới nói chuyện với họ cả, trong cái gia tộc này về cơ bản, một là khinh thường họ hai là gây hấn với họ.

Vừa rồi là Bill và Johnny đã khiêu khích họ, bây giờ không ai tới làm phiền họ cho nên họ đi vào thang máy rất thuận lợi, nhưng mà thấy họ muốn đi lên, có vài người bắt đầu đợi xem chuyện cười, họ cho rằng họ là ai, chỉ là con riêng mà thôi, có một người mẹ là vũ nữ, điều này là nỗi ô nhục của gia tộc Brown, đúng thật là không biết ông cố nghĩ gì mà lại để họ nhận tổ quy tông, tự coi mình là thứ sạch sẽ sao, đợi đấy mà xem, đợi chúng bị bác sĩ gia đình đuổi ra ngoài…

Quản gia đứng ở cửa canh giữ, nhìn thấy Đường Sơn và Đường Mai, không biểu hiện gì: “Tam thiếu gia, tứ tiểu thư.”

Nếu nhắc tới những người phục vụ trong gia tộc, thì ngoài bác sĩ gia đình phục vụ mấy đời cho gia tộc, quản gia cũng là dạng cha truyền con nối, quản gia hiện tại là một người trung niên tròn 40 tuổi, tóc bạch kim chải gọn gàng, gọn gàng là lễ tiết của ông ta, ở gia tộc Brown, ngay cả ông nội của Đường Sơn khi nhìn thấy quản gia cũng phải khách sáo vài phần, nhưng đối với bất kỳ ai trong gia tộc, dù cho mọi người đều ngấm ngầm khinh thường con riêng, trong mắt quản gia giống như là không tồn tại vậy.

Trong mắt của ông ta, chủ chính là chủ, cho dù là chủ đắc thế hay thất thế, chủ chính tông hay lai lịch bất minh, ông ta chỉ quan tâm mỗi chủ nhân gia tộc thôi, chỉ cần là chủ nhân mở miệng bảo ông ta đây là chủ của gia tộc, thì ông ta sẽ thật lòng thật ý mà coi bạn là chủ.

Vì ông ta công bằng nên địa vị của ông ta ư gia tộc càng thêm được củng cố, Vì cái gia tộc cần chính là một người quản gia trung thành như vậy.

Ngay cả Đường Sơn nhìn thấy quản gia cũng phải hơi gật đầu chào hỏi, lịch sự đứng trước cửa phòng chào hỏi: “Quản gia, tôi muốn vào thăm ông cố, có thể không?”

“E là không được.” Quản gia trả lời kiên định. “Bác sĩ đã dặn dò, chủ nhân cần yên tĩnh, không được quấy rầy.”

“Nhưng mà tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông cố.” Đường Sơn ngừng một tý rồi nói: “Là chuyện liên quan tới huyết mạch của gia tộc.”

Tuy gia tộc này rất lớn, tài sản không đếm hết nhưng lại rất nhiều con cháu, dòng dõi chính tông thì lại rất ít, đời cha của Đường Sơn chỉ có hai nam một nữ, đến đời Đường Sơn, cha của ông chỉ có một đứa con tên Johnny trước khi anh em bọn họ xuất hiện. Cô của Đường Sơn cũng chỉ có một đứa con gái, mà em chú của Đường Sơn đã cưới rất nhiều năm, tật phong lưu ong bướm không bỏ, vợ hắn không sinh cho hắn đứa con nào, xong cũng không nghe ngóng được hắn có đứa con riêng nào bên ngoài, kiểm tra thân thể thì rất tốt, điều này khiến cho em chú của Đường Sơn hết sức lo lắng, đương nhiên phải biết rằng nếy không đời sau, thì khi thừa kế tài sản sẽ bị thiệt.

Là chủ nhân của gia tộc, ông cũng hy vọng gia tộc mình hưng thịnh, cho nên rất xem trọng chuyện huyết mạch, càng già đi thì càng xem trọng hơn, nếu không thì năm đó sẽ không ép mọi người chấp nhận anh em ông ta.

Qủa nhiên, khi nghe đến chuyện liên quan đến huyết mạch gia tộc, quản gia do dự, là một người trung thành với chủ nhân, quản gia biết rất rõ lòng chủ nhân của mình, hai chữ huyết mạch này rất quan trọng.

Suy nghĩ một chút, nghe Đường Sơn nói vậy ắt có cái lý của anh ta, một người quản gia tốt thì phải nghiêm túc hoàn thành chuyện mà chủ nhân đã giao phó, đồng thời lúc nào cũng phải sy nghĩ dựa trên góc nhìn của chủ nhân nữa.

Chủ nhân tuổi đã cao, sức khỏe không tốt lắm, với lại hậu bối không có ai khiến ông hài lòng, mà dòng dõi gia tộc chính tông đối với một gia tộc lớn mạnh mà nói thì lại quá ít, nếu lúc này có xuất hiện huyết mạch gia tộc thì chủ nhân sẽ vui vẻ, xem chừng chủ nhân sẽ càng ngày càng khỏe lên.

“Tam thiếu gia, ngài đợi chút, tôi đi hỏi chủ tử.”

“Phiền quản gia rồi.” Đường Sơn gật đầu, chỉ cần quản gia không làm khó mình thì ông ta tự tin sẽ được gặp ông cố của mình – chủ nhân gia tộc Brown.

Qủa nhiên, quản gia đã đi ra nhanh chóng, gật đầu với Đường Sơn: “Tam thiếu gia, chủ nhân mời ngài vào.”

Đường Sơn nở nụ cười: “Phiền quản gia rồi.”

“Không dám nhận, đây là chuyện tôi nên làm.” Quản gia vẫn giữa thái độ lịch sự đứng ở cửa, đợi anh em Đường Sơn đi vào, chủ động đóng cửa, đứng ở ngoài canh, với tư thái là một người bảo vệ bảo vệ cho chủ nhân của mình.

Anh em Đường Sơn đi vào phòng, mặt hiện lên vẻ khiêm tốn, chầm chậm tới trước giường của ông cố, ông cố đang nhắm mắt dưỡng thần, quả nhiên bệnh tật có thể khiến người ta mệt mỏi nhất, nét mặt hồng hào trước kia đã bị phai nhạt đi khá nhiều.

“Ông cố.”

Nghe thấy anh em Đường Sơn cung kính chào hỏi, ông cố từ từ mở mắt: “Andy về rồi.”

“Vâng, ông cố, con vừa về, về ngay lúc ông cố bệnh, xin ông cố thong cảm cho con.”

“Không sao, không phải ta chưa chết hay sao.” Ông cố cười: “Nghe nói con tới Trung Quốc?”

“Vâng, ông cố.” Đường Sơn không tỏ vẻ gì cả, trong lòng càng thêm cảnh giác, quả nhiên ông cố nhìn thì có vẻ mặc kệ nhưng lại nắm bắt rất rõ phương hướng của mọi người, cũng phải, nếu không có chút tâm cơ nào, sao có thể ngồi yên trong cái nhà này chứ.

“Với lại, con đi Trung Quốc lần này là có một phát hiện ngoài dự liệu.”

“Ò…nghe nói con tìm thấy được huyết mạch gia tộc?” Ông cố nhàn nhạt mở miệng nói.

“Vâng.” Đường Sơn gật đầu: “Khi mà lần đầu nhìn thấy nó, con đã nhận định ngay nó là người của gia tộc chúng ta.”

“Chỉ dựa vào nhìn?” Nhìn không ra cảm xúc trên mặt ông cố: “Sao lại khẳng định vậy?’

“Ông cố, ông xem cái này đi.” Lấy bức ảnh của Gỉan Chính Dương đưa cho ông cố.

Qủa nhiên, ông cố vừa nhìn đã lập tức kinh ngạc, quá giống với mình hồi còn trẻ, nhìn vào còn tưởng ảnh mình lúc trẻ nữa, có điều người trong ảnh là tóc đen mắt đen mà mình lại là con lai, tóc bạch kim, mắt thì màu xanh, nhìn kĩ lại thì mũi của ông nhỏ hơn, nhưng mà nếu nói về độ giống thì trên 90%, giống như là mình vừa nhìn thấy sợ là cũng sẽ nghĩ ngay tới mình và người này có quan hệ huyết thống.

Nhưng, thế gian này chuyện gì cả có, sau khi sự ngạc nhiên qua đi, ông nhìn vào Đường Sơn và nói: “Thế giới này, người không có quan hệ huyết thống cũng có thể giống nhau, con làm thế nào để nhận định người này là huyết mạch gia tộc ta.”

“Con nói cho ông cố biết đương nhiên là phải có chứng cứ rồi.” Đường Sơn cười, lấy ra bản DNA: “Ông cố xem đi.”

Nhìn thấy bản DNA, ánh mắt ông sáng lên nhưng không nói gì.

Anh em Đường Sơn cũng không lo lắng, cứ đợi, họ tin rằng, ông cố sẽ không để một người là huyết mạch gia tộc, một đời sau giống mình như vậy ở bên ngoài.

Qủa nhiên, trầm mặc một lúc, ông cố liền đưa qua bác sĩ gia đình nói: “Bác sĩ, ông nói xem bây giờ sức khỏe của tôi có thể tới Trung Quốc không?”

Anh em Đường Sơn giật mình, họ đã đoán được là ông sẽ dẫn Gỉan Chính Dương về để nhận tổ quy tông, nhưng không ngờ ông lại muốn đích thân qua đó, lại còn muốn đi trong khi tình trạng sức khỏe không tốt nữa.

“Thưa ngài, e là không được rồi, sức khỏe của ngài không ổn để ngồi máy bay.” Qủa nhiên bác sĩ đã từ chối yêu cầu của ông.

“Ông cố, sức khỏe ông không tốt, không nên mạo hiểm.” Đường Sơn cũng khuyên nhủ.

“Có tư liệu về nó không?” Ông cố im lặng, rồi lại hỏi.

“Có ạ, nhưng không nhiều.” Đường Sơn lập tức đưa tư liệu cho ông cố xem, bối cảnh gia đình thì rất rxo ràng rồi, nhưng thông tin về Gỉan Chính Dương lại rất ít, có nhiều thông tin là nghe ngóng được từ những những người bên cạnh, một vài tư liệu có lưu trữ thì không tìm được, điều này càng khiến Đường Sơn càng thêm khẳng định là Gỉan Chính Dương không bình thường như vẻ bên ngoài.

“Hóa ra mẹ nó đã từng du học ở Mỹ à.” Nhìn thấy tư liệu về Gỉan Tình, Brown gật đầu, nhưng nhìn thấy tư liệu là người này đã kết hôn gần đây thì lại cau mày, nhưng lại thả lỏng, như vậy cũng tốt, không cần lo người này ràng buộc với gia tộc.

“Đi gọi bố con và chú con tới đây.”

Bản DNA mà Đường Sơn lấy ra là chứng cứ chứng minh mình và Gỉan Chính Dương có quan hệ huyết thống, nhưng mà chúng ta cũng biết, làm DNA, cháu trai và chú cũng có quan hệ huyểt thống, cho nên bây giờ không thể xác định ai là cha ruột của Gỉan Chính Dương, cần phải để cháu đích tôn xem, ai đã từng xảy ra quan hệ với người tên Gỉan Tình này, nhưng trong lòng ông vẫn nghiêng về người cháu trai không có con kia, vì người này rất đào hoa, nhưng hiện tại thì không có đứa con nào, sức khỏe lại bình thường, cho dù xuất phát từ thực tế hay trong lòng thì ông cũng mong người này là con của cháu trai.

Tuy cháu trai có hơi lăng nhăng nhưng về vấn đề phụ nữ thì là chỉ quan tâm tới mình nhất, ông thích nhất là đứa cháu trai này.

Rất nhanh, Đường Sơn đã gọi cha và chú tới, hai người bị Đường Sơn gọi lên không hiểu gì, mà những người ở dưới đang chuẩn bị xem kịch hay kinh ngạc, xem ra chuyện mà Đường Sơn mang về không đơn giản.

Ngay cả bản thân mình là chắt trai đây còn không được gặp cụ, giờ lại để cho một đứa con riêng gặp, ngoài mặt Johnny không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì rất để ý.

“Ông nội, ông tìm chúng con?”

“Ừm.” Ông cố đã trả lại tư liệu, chỉ giữ lại tấm ảnh của Gỉan Tình: “Các con nhìn người phụ nữ này, các con đã từng qua lại với cô ta chưa?”

Cha Đường Sơn và em mình nhìn nhau, không biết ông cố đang nghĩ gì, nhưng cha Đường Sơn đi tới cầm lấy tấm ảnh, vừa nhìn đã xác định:

“Ông nội, con không.”

“Chắc chắn?”

“Con trước giờ chưa từng qua lại với phụ nữ phương Đông.” Cha Đường Sơn khẳng định nói, ông ta không thích kiểu nhỏ nhắn như phụ nữ phương Đông, như kiểu mình không cẩn thận sẽ làm đối phương vỡ nát vậy, nên dứt khoát không động vào họ.

Chú của Đường Sơn cũng cầm lấy ảnh, chỉ do dự một lát, ngẩng đầu nói: “Ông nội, người phụ nữ này có phải tên là Gỉan Tình không?”

Ông Brown kinh ngạc nhìn cháu trai: “Con biết?”

“Nếu cô ấy là Gỉan Tình, là người Trung Quốc, đã từng học ở đại học California, thì cô ấy chính là Gỉan Tình mà con biết.” Ánh mắt chú Đuòng Sơn ánh lên vẻ kỳ lạ, sở thích ít hơn anh trai, ông ta cảm thấy thích phụ nữ phương Đông hơn, cảm nhận được cái khí chất của họ là cái mà phụ nữ phương Tây không thể có, ông ta đã qua lại với rất nhiều phụ nữ nhưng không có ai ỏ trong lòng ông ta quá 1 năm, Gỉan Tình là người duy nhất qua lại với ông ta 2 năm và đá ông ta đi, có thể nói, nếu không phải Gỉan Tình nói chia tay, ông ta sẽ muốn sống cùng cô ta cả đời, tuy Gỉan Tình đã đến tuổi trung niên nhưng rất biết chăm sóc bản thân, còn có cả cái khí chất đặc biệt kia nữa làm cho chú Đường Sơn nhìn một cái là biết ngay.

“Các con đã từng qua lại?”

“’Vâng.”

“Quan hệ chưa?”

“Có.” (người phương Tây rất cởi mở…)

“Nói vậy thì chắc chắn rồi.”

Anh em cha Đường Sơn nhìn ông nội không hiểu gì, không biết cái họ nói có thẻ xác định được quan hệ gì.

Nếu nói ông Brown thích chú Đường Sơn nhất trong lứa đời sau của gia tộc vì chú ấy giống ông nhất, nhưng mà bây giờ có một người lại giống mình hơn, Gỉan Chính Dương với ông cố giống nhau đến trên 90%, vậy thì ông cố và chú giống nhau khoảng 70%.

Vì vậy khi ông cố đưa ảnh của Gỉan Chính Dương cho cháu trai xem, thì có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông ta.

Sau khi kinh ngạc, ông ta nghĩ ngay tới Gỉan Tình, vẻ mặt hiện rõ vẻ mặt vui mừng như điên: “Ông nội, ý, ý ông là, đây, đây là con cháu?”

“Đứa trẻ này do Andy phát hiện.” Ông Brown cười: “Lần đi Trung Quốc này, nó đúng là lập công lớn.”

Đường Sơn lập tức lắc đầu: “Ông cố, con đã làm gì đâu ạ.”

“Không, con đã làm rồi đấy, vả lại còn là một chuyện lớn.” Chú Đường Sơn rất vui mừng nhìn Đường Sơn: “Andy, chú nợ con một nhân tình.”

Niềm vui mừng ngoài ý muốn này, trong lòng Đường Sơn cũng rất vui, cố gắng để mình trông có vẻ tự nhiên hơn: “Chú, chuyện nên làm thôi mà.”

“Đường Sơn đã làm DNA với đứa trẻ này một lần rồi, đã chứng minh nó và đứa trẻ kia có quan hệ huyết thống, như vậy thì Gỉan Tình này là người phụ nữ của con, đứa trẻ kia cũng chính là con của con đấy.” Ông Brown nói.

“Đứa trẻ của gia tộc chúng ta không thể sống ở ngoài kai được, ta vốn định đích thân đi một chuyến nhưng sức khỏe không cho phép, như vậy đi, Will, con dẫn theo Ada (cháu trai của bác sĩ gia đình) đích thân đi tới Trung Quốc đi.”

Thực ra Đường Sơn đã làm DNA rồi, nhưng trong lòng ông Brown chỉ tin tưởng gia đình của bác sĩ gia tộc, dù cho Gỉan Chính Dương giống mình như vậy thì ông cũng cần tới báo cáo DNA của bác sĩ gia đình, lần này bảo cháu trai dẫn theo cháu trai của bác sĩ gia đình đi chính là vì dụng ý này.

Will không để ý, hiểu được ý của ông cố nên gật đầu: “Dạ được, ông nội, nhưng mà ông nội, nếu con đi Trung Quốc thì sức khỏe của ông?”

“Yên tâm di, ta không chết ngay được đâu, mong là trước khi chết, có thể thấy đứa trẻ đó.” Xuất hiện một đứa trẻ giống mình như vậy, ông rất mong đợi.

“Tối hôm nay con sẽ xuất phát đến đó dẫn theo đứa trẻ kia về, con sắp được gặp nó rồi, ông nội.” Will cười nói.

“Ừm.’ Ông cố hài lòng gật đầu, nhìn Đường Sơn nói: “Lần này, con làm rất tốt.”

Đường Sơn đáp lễ, tuy ông cố chỉ khen ông ta một câu và không thưởng gì cho hắn nhưng lúc ăn tối, trước mặt mọi người, ông cố đã bảo ông ta nên ăn thêm nữa, chỉ một câu này thôi, đã mang lại cho ông ta những ánh mắt đố kị, một câu nói của ông Brown đã đánh dấu sự nâng cao địa của Đường Sơn trong gia tộc.

Tối hôm đó, Will ngồi máy bay riêng, dẫn theo mấy tên vệ sĩ bay tới Trung Quốc.

Đúng, là máy bay riêng, đối với nhà giàu như gia tộc Brown mà nói thì có mấy chiếc máy bay riêng là chuyện bình thường, muốn đi đâu thì lấy máy bay đi, không cần làm thủ tục hộ chiếu xuất ngoại gì cả.

Đương nhiên, muốn lái máy bay riêng ra nước ngoài thì phải được sự đồng ý của chủ nhân gia tộc mới được, với lại gia tộc Brown rất nổi tiếng nên không thể làm ra chuyện gây sự chú ý được.

Mfa ở Trung Quốc, khi chứng thai nghén của Gỉan Tình đã đỡ thì bà rất vui mà ăn nhiều hơn, vì tâm trạng tốt nên cả nhà cũng vui lây, tối hôm ấy Tần Ca đích thân xuống bếp nấu ăn để chúc mừng, còn có hai người trẻ ngồi ăn cùng, đương nhiên là hai người trẻ này cũng rất là ân ái, Gỉan Chính Dương coi Tiểu Thố giống như con vậy, yêu chiều vô hạn, bao dung vô hạn, trước khi gặp anh, Tiểu Thố không kén ăn nhưng sau khi quen anh thì khẩu vị của cô càng ngày càng kén hơn, quen ở cùng anh nên vậy, nhưng anh vẫn rất vui.

Khi ăn được một nửa, Tần Ca bưng một bát canh cá chua lên, thường thì món ăn này là một trong những món Tiểu Thố thích ăn nhất, nhưng nay ngửi thấy mùi chua là muốn ói.

Nhưng Gỉan Tình khi thấy bát canh chua này thì hai mắt sáng lên, nước miếng chảy ròng ròng: “Muốn ăn quá.”

‘Vậy ăn nhiều lên.” Tần Ca cưng chiều nói.

‘Vợ, nào, em cũng ăn đi.” Gỉan Chính Dương gắp một miếng cá ngon đặt vào trong bát của cô.

Thấy Gỉan Tình ăn rất vui vẻ, cái miệng đầy dầu kia trong mắt cô cảm thấy cực kỳ chán ghét, không nhịn được: “Oẹ..”

“Vợ…”

“Tiểu Thố…”

Tiểu Thố xông vào nhà vệ sinh nôn ọe, Gỉan Chính Dương lo lắng đến mặt trắng bệch, theo sau vỗ lưng cho cô, đợi cô nôn xong, đỡ cô ngồi lại bàn ăn, kết quả nhìn thấy bát canh cá kia, cô lại xông vào nhà vệ sinh.

Mấy lần như vậy, Gỉan Tình nhìn ra điều gì đó, hỏi: “Tiểu Thố, có phải con mang thai rồi không?”

Nói ra câu này, Gỉan Chính Dương đang lo lắng giống như tìm ra được đáp án, nhìn Gỉan Tình, lại nhìn Tiểu Thố, nhất thời quên cả phản ứng.

“V, vợ…” Gỉan Chính Dương lắp bắp.

“Tiểu, Tiểu Thố…” Tần Ca cũng lắp bắp.

“Tiểu Thố, con đã tới tháng chưa?”

“Huh, không nhớ ạ.”

“Con nhớ.” Gỉan Chính Dương cướp lời Tiểu Thố: “ngày 2”.

‘Hôm nay là ngày 25, nếu con đã kết thúc kỳ kinh nguyệt thì sẽ mang thai, có vài người thai nghén rất sớm, bây giờ có biểu hiện thai nghén cũng có thể lắm.” Gỉan Tình rất có kinh nghiệm giảng giải.

“Cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

“Có thật sao?” Trước kia ngày nào cũng cầm que thử thai ra kiểm tra có thấy gì đâu, sau này dùng hết que thử thai rồi thì không mua nữa, đang định đợi tới khi kinh nguyệt không bình thường rồi hãy mua tiếp, với lại Gỉan Tình thai nghén ghê quá, ngày nào cô cũng phải chăm sóc bà lấy đâu ra thời gian nghĩ tới bản thân, không ngờ đứa trẻ này nói tới là tới, tới bất chợt, tới trong lúc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đúng là…quá đỗi vui mừng.

“Có rồi, chắc chắn có.” Gỉan Chính Dương vui mừng nhảy cẫng lên: “Đi đi, vợ, anh đưa em đi bệnh viện.”

“Ừm.” Tiểu Thố cũng vui mừng.

“Đúng đúng, hai đứa mau đi đi, có kết quả thì gọi về.” Gỉan Tình mỉm cười nói, nếu mình và Tiểu Thố cùng mang thai, cảm thấy rất là tốt đẹp, ha ha.

“Dạ, mẹ.”

Tiểu Thố vui cười đi cùng Gỉan Chính Dương tới bệnh viện kiểm tra xem có phải trong bụng đã có thêm một sinh mạng nhỏ trong đó không, lại không biết rằng, lúc này đã ở bên bờ đại dương bên kia đang có người nhớ tới bọn họ…

Trước/168Sau

Theo Dõi Bình Luận