Saved Font

Trước/168Sau

Bệnh Sủng

Chương 144

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn hai người rõ ràng không coi mình là người, trong mắt Diêu Tuyết Thiến hiện lên một tia phức tạp, không khỏi nghĩ đến nhiệm vụ khó giải thích mà mình nhận được mấy ngày trước, để cho mình và Tiểu Thố Giản Chính Dương trở thành bạn bè.

Trở thành bạn bè? Làm sao có khả năng, cchỉ vì sự chán ghét của Giản Chính Dương đối với mình, không thấy mình một lần đánh một lần coi như thôi đi, lại còn trở thành bạn bè sao?

Từ sau khi cô ta may mắn tiến vào bộ đội đặc chủng nữ, trước sau cũng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ để cho mình cùng người khác trở thành bạn bè như vậy thật sự là lần đầu tiên, cũng kỳ dị vô cùng, nhưng mình chỉ có thể chấp hành, lại không biết vì cái gì, nói cái gì mình không có quyền hạn, mà tất cả những chuyện này, lại có liên quan đến chủ nhân tiệc sinh nhật hôm nay, người họ Chu kia, ngoài mặt là một doanh nhân, nhưng thực ra chỉ sợ còn có một thân phận ngay cả mình cũng không đủ tư cách để biết.

Bữa tiệc sinh nhật hôm nay, cũng chỉ là một cái danh tiếng họ Chu, để cho mình cùng Giản Chính Dương Tiểu Thố và những người khác có danh tiếng gặp mặt mà thôi, mà cô ta cũng rất tò mò, nguyên nhân gì khiến cấp trên coi trọng Giản Chính Dương cùng Tiểu Thố hai người này như vậy, trên người bọn họ nhất định có bí mật mình không biết, nhưng mà nó là cái gì chứ?

“Khụ khụ…”

Hai người hôn đến cao hứng, Diêu Tuyết Thiến ho khan hai tiếng, cắt ngang nụ hôn nồng nhiệt của hai người.

Mặc dù dưới sự huấn luyện của Giản Chính Dương da mặt của Tiểu Thố đã đủ dày, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, vẫn có chút xấu hổ, chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực Giản Chính Dương.

Giản Chính Dương đối với Diêu Tuyết Thiến, đó không phải là không hoan nghênh, thực sự là tương đối không hoan nghênh, tương đối không vừa mắt, nhíu mày nhìn cô ta: “Cô chính là thích nhìn người khác hôn môi như vậy?”

“Thực ra tôi cũng nhớ nụ hôn mạnh mẽ khi còn nhỏ.” Diêu Tuyết Thiến cười tủm tỉm nói, ngay cả chính cô ta cũng không biết vì sao mình lại nhớ rõ ràng tên Giản Chính Dương, giống như khi Tiểu Thố gọi ra hai chữ “Chính Dương”, cô liền theo cảm giác quen thuộc với Giản Chính Dương, không hiểu sao lại cảm thấy anh chắc là họ Giản. Sau khi xác nhận đã lập tức xác nhận Giản Chính Dương chính là đối tượng năm đó cô ta đùa giỡn. Cô ta từ ba tuổi đã không ngừng gây rắc rối, từ nhỏ đến lớn không biết đã làm bao nhiêu chuyện khác thường, mãi cho đến khi vào bộ đội mới trở nên nghiêm túc. Nhưng ngay cả cô ta cũng không biết vì sao mình lại nhớ rõ ràng như vậy, phải biết rằng bỏ qua người nhà, cô ta có lẽ đã mất nụ hôn đầu tiên khi cô ta lên ba tuổi. Lúc đi học cũng là một học sinh có vấn đề, không thiếu yêu sớm và đánh nhau.

Theo lý mà nói mình không nên nhớ chuyện Giản Chính Dương như vậy, nhưng trên thực tế là cô ta cứ như vậy không giải thích được mà nhớ lại, hơn nữa còn nhiều lần quanh quẩn trong đầu, quan trọng hơn là khi cô ta phát hiện mình đem chuyện năm đó vừa nói ra, có thể làm cho vẻ mặt bình tĩnh của Giản Chính Dương biến đổi, cô ta phát hiện trong lòng mình đặc biệt khoan khoái

Diêu Tuyết Thiến cười cười: “Hôm nay tôi mặc quần, anh cũng không nhất định có thể đánh thắng tôi. Đương nhiên, nơi này cũng không phải nhà tôi, tôi không muốn đánh với anh, nhưng mà nếu anh muốn tới đây, tôi cũng không ngại.”

Một cỗ tức giận từ lòng bàn chân Giản Chính Dương dâng lên, vừa định động thủ, liền bị Tiểu Thố giữ chặt: “Chồng à, anh đừng xúc động, chúng ta là khách của Chu tiên sinh, không thể gây chuyện ở chỗ này.”

Giản Chính Dương không nhúc nhích, nhưng vẫn tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Diêu Tuyết Thiến.

Tiểu Thố quay đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Diêu Tuyết Thiến, điều này làm cho cô cực kỳ không thoải mái, không biết có phải là ảo giác của mình hay không. Cô cảm thấy Diêu Tuyết Thiến cố ý nhắc đi nhắc tới chuyện mẫu giáo, sau đó chọc cho Giản Chính Dương không vui tức giận.

Loại suy nghĩ này làm cho cô rất không vui: “Diêu tiểu thư, cô nhắc đi nhắc lại những chuyện khi còn bé, tôi thật sự phải hoài nghi cô là có mưu đồ khác.”

Diêu Tuyết Thiến sửng sốt, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trong lòng Giản Chính Dương, thật không ngờ Tiểu Thố lại nói ra những lời như vậy: “Ồ, Bạch tiểu thư cho rằng tôi có mưu đồ gì đây?”

“Cái này hiển nhiên phải Diêu tiểu thư mới rõ ràng được.” Tiểu Thố cười cười, ánh mắt nhìn Diêu Tuyết Thiến, không hề nao núng: “Tốt xấu gì tôi làm vợ vẫn còn ở đây, Diêu tiểu thư chẳng lẽ không biết cái gì gọi là tránh bị nghi ngờ sao, hay là người sau khi gia nhập vào quân đội đều như vậy, nếu là như vậy, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ cho quốc gia của mình.”

Diêu Tuyết Thiến sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Cô nói tôi thì cứ nói tôi, xin đừng kéo đến quân đội. Tôi làm cái gì cũng không đại diện cho quân đội.”

“Không đại diện cho quân đội sao?” Tiểu Thố cười cười: “Tuy rằng tôi không biết Diêu tiểu thư, nhưng hiện tại Diêu tiểu thư chắc là vẫn còn ở trong quân đội đi, làm sao có thể nói không đại diện quân đội, hay là Diêu tiểu thư chuẩn bị rời khỏi quân đội. Bất kể là muốn rời khỏi bộ đội hay không, chỉ cần Diêu tiểu thư ở trong bộ đội một ngày, không phải nên xem xét đến mặt mũi của bộ đội hay sao. Diêu tiểu thư thoạt nhìn, có vẻ rất coi trọng mặt mũi quân đội, tôi cảm thấy nếu Diêu tiểu thư hiện tại còn ở trong quân đội, tốt hơn hết là đừng thái quá. Suy cho cùng người ta đâu quan tâm cô đại diện cho quân đội hay là một cá nhân. Cũng giống như chúng tôi đi ra nước ngoài, mặc dù ở nước ngoài mỗi lời nói và hành động tôi đại diện cho bản thân mình, nhưng trong mắt người khác, tôi đại diện cho Trung Quốc. Muốn không làm mất mặt người Trung Quốc của chúng ta, phải chú ý một chút, cô nghĩ sao, cô Diêu?”

“Thật không nhìn ra Bạch tiểu thư còn có thể nói như vậy a.” Diêu Tuyết Thiến lại một lần nữa ngoài ý muốn nhìn Tiểu Thố. Đối với người phụ nữ nhỏ bé này, cô ta ngược lại có cảm giác có cái nhìn khác. Xem ra, Giản Chính Dương mê luyến cô như vậy, cũng không phải không có lý do, ít nhất người phụ nữ này vài lời cũng có thể làm cho mình không còn lời nào để nói, điểm này không phải ai cũng có thể làm được.

Khóe miệng Tiểu Thố nhếch lên: “Kỳ thật tôi càng thích người khác gọi tôi là Giản phu nhân, dù sao tuổi của tôi cũng không còn nhỏ, lại gọi tiểu thư tiểu thư người ta còn tưởng rằng tôi là phụ nữ độc thân. Nếu có ai coi trọng tôi đuổi theo tôi thì không tốt rồi. Cô phải biết rằng, chồng tôi rất thích ghen tuông, nếu anh ấy ghen tuông tôi lại phải đi dỗ dành anh ấy, thật đúng là một chuyện mệt người nha.”

Giản Chính Dương nghe ra Tiểu Thố đang âm thầm vùi dập Diêu Tuyết Thiến để trút cơn giận cho mình, cơn giận của anh ấy cũng từ từ lắng xuống. Lúc này khi nghe Tiểu Thố nói điều này, anh lập tức phối hợp.

“Ở trong mắt anh, em bây giờ đang vào mùa hoa, tuổi tác một chút cũng không lớn, em cũng chưa tới ba mươi, chỗ nào lớn chứ.”

Khóe miệng Diêu Tuyết Thiến giật giật, còn chưa tới ba mươi, mẹ kiếp, cô ta đã ba mươi rồi, đây không phải là vùi dập mình sao?

Nhưng mà cô ta cũng không phải dễ dàng bị đả kích như vậy: “Bạch tiểu thư thật sự rất có tự tin.”

Tiểu Thố mỉm cười nhìn Diêu Tuyết Thiến với vẻ mặt trong sáng: “Ừ, mặc dù con gái tôi đã học tiểu học rồi, nhưng lần trước còn có một người đàn ông bày tỏ cảm tình với tôi. Thực tế là có người đang theo đuổi tôi, điều đó là một cách khẳng định sức hấp dẫn của tôi. Tôi cũng thuyết phục chồng không nên ghen, hãy biết rằng anh ấy là người duy nhất trong trái tim tôi và dù những người đàn ông khác có cảm tình với tôi thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi.”

Diêu Tuyết Thiến: “…”

Đấu võ mồm với Tiểu Thố thật sự có phần bất lợi, lại nhìn bộ dáng được Giản Chính Dương bảo vệ kín đáo, đương sự lại trốn trong lòng anh vẻ mặt nhu nhược, tính tình nóng nảy của Diêu Tuyết Thiến đột nhiên nổi lên:

“Cô có dám đánh một trận với tôi hay không?”

Ngay khi những lời này nói ra, Diêu Tuyết Thiến và Tiểu Thố đều sửng sốt. Diêu Tuyết Thiến sửng sốt và thầm mắng bản thân mất mặt. Cô ta biết rõ Tiểu Thố chỉ là một người phụ nữ bình thường, mà mình lại là bộ đội đặc chủng, hai người không ở cùng một cấp độ. Hiện tại cô ta ước chiến với Tiểu Thố, đó hoàn toàn là lấy lớn hiếp nhỏ, người khác biết sẽ chỉ biết cười nhạo cô ta, hơn nữa sẽ làm mất mặt quân đội.

Tiểu Thố sửng sốt là thật không ngờ Diêu Tuyết Thiến lại muốn đánh nhau với mình, ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Giản Chính Dương. Nếu hai người bọn họ đánh nhau, mình chỉ có thể bị ngược đãi. Khó trách sắc mặt Giản Chính Dương khó coi như vậy, tay Tiểu Thố đặt trên lưng Giản Chính Dương lặng lẽ trấn an, quay đầu nhìn Diêu Tuyết Thiến sắc mặt không tốt lắm:

“Ha ha, khó có được Diêu tiểu thư để ý, nhưng mà tôi chỉ là một người phụ nữ ở nhà, nhưng nữ quân nhân như Diêu tiểu thư thì lại khác. Dịu dàng và tốt bụng là mục tiêu lâu dài của tôi, tôi không thể làm những việc quan trọng như bảo vệ gia đình và đất nước. đánh nhau cái gì, bình thường đều là người đàn ông làm, hoặc là nữ quân nhân như Diêu tiểu thư cũng thường xuyên làm. Nhưng mà người lhuj nữ bình thường như tôi, cũng không cần động thủ, khỏi không bị mất đi hình tượng, nếu lại rơi xuống thanh danh của một người phụ nữ lưu manh đanh đá, vậy thì càng không đáng tôi cũng không muốn làm mất mặt chồng tôi.”

Tiểu Thố nói từng câu một đều là một lý lẽ, nhưng Diêu Tuyết Thiến cảm thấy mình nghe thế nào cũng không phải là như vậy.

Mà lúc này Tiểu Thố không muốn nói chuyện vô nghĩa với Diêu Tuyết Thiến nữa, nhẹ nhàng động vài cái trước ngực Giản Chính Dương: “Ông xã, em nói chuyện với Diêu tiểu thư nhiều lời thế này, em có chút khát.”

Giản Chính Dương lập tức ôm Tiểu Thố đi vào phòng khách: “Anh lấy đồ uống cho em.”

“Được.”

Hai người ngọt ngào rời đi, Diêu Tuyết Thiến đứng tại chỗ không có phản ứng. Chết tiệt, nhiệm vụ quái quỷ, Giản Chính Dương nóng lòng muốn đứng dậy, bên ngoài Tiểu Thố đang cười, nhưng nói chuyện một câu cũng không khách khí, rõ ràng không muốn gặp mình, vì sao còn muốn chọn mình cùng bọn họ trở thành bạn bè, bạn bè chết tiệt, cô ta mới không thèm quan tâm bọn họ, mẹ kiếp.

“Có vẻ như kế hoạch tiếp cận của cô không hoàn hảo a.”

Khi Diêu Tuyết Thiến tức giận muốn đánh nhau, một giọng nói ôn hòa xuất hiện, quả nhiên là nhà của mình. Chu tiên sinh cũng không biết trốn ở đâu, khiến mọi người không phát hiện ra anh ta, cũng không biết anh ta nhìn thấy từ đầu hay cái gì khác. Dù sao khi nhìn thấy sắc mặt không vui của Diêu Tuyết Thiến, cũng biết cô ra tay không thành.

“Cấp trên chỉ bảo tôi cùng bọn họ trở thành bạn nè, vì sao trở thành bạn bè lại không nói, tôi làm sao biết quan trọng hay không quan trọng.” Diêu Tuyết Thiến hừ lạnh một tiếng: “Không biết tầm quan trọng của sự việc, tôi làm sao biết phải bỏ ra bao nhiêu nổ lực đây, tỷ lệ thành công thì nên là bao nhiêu đây?”

Chu tiên sinh vẫn ôn hòa nhìn cô như cũ: “Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng, cô chỉ cần nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.”

“Hừ…” Diêu Tuyết Thiến hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Chu tiên sinh cười cười, cũng không ngại bộ dạng nóng nảy của Diêu Tuyết Thiến, chỉ xoay người, “Tôi còn muốn đi chào đón khách, hy vọng Diêu tiểu thư có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mặt khác nhắc nhở Diêu tiểu thư một câu, Giản Chính Dương là mục tiêu của chúng ta. Nhưng căn cứ vào điều tra mấy tháng của tôi, ảnh hưởng của Bạch Tiểu Thố đối với Giản Chính Dương tương đối lớn, cho nên, nếu như không thể xuống tay từ trên người Giản Chính Dương xuống tay, có thể xuống tay từ trên người Bạch Tiểu Thố, trở thành bạn của cô ấy. Khi chúng ta cần Giản Chính Dương, nếu như anh ta không muốn, tìm Bạch Tiểu Thố, chỉ cần cô ta gật đầu, Sau đó tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”

Diêu Tuyết Thiến ngẩn ra: “Cần Giản Chính Dương? Ông cần anh ta làm gì?”

“Ha ha, Diêu tiểu thư này tạm thời không cần biết.”

Diêu Tuyết Thiến ngẩn ra, cũng không hỏi nhiều. Là quân nhân, cô biết đôi khi chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi. Tuy nhiên, những gì Chu tiên sinh tiết lộ với chính mình đã gửi đi một thông điệp nhanh chóng rằng Giản Chính Dương phải có một cái gì đó để cho quốc gia rung động. Mà để cho mình và Giản Chính Dương bọn họ trở thành bạn bè, khẳng định là nghĩ Giản Chính Dương sẽ không dễ dàng hợp tác, mà bọn họ, lại không muốn đi theo con đường cưỡng chế, vì thế đành phải đi theo con đường như vậy, nếu có người cùng bọn họ trở thành bạn bè. Đến lúc đó để Giản Chính Dương lấy thân phận bạn bè giúp một việc, chắc là khó khăn không lớn, đây mới là ý phía trên.

Không thể không nói, Diêu Tuyết Thiến tuy rằng có một chút xấu tính, nhưng mà lúc đầu óc chuyển động cũng không chậm chạp, ngay trong tiết lộ từng chút một của Chu tiên sinh, cô ta đã tìm ra rất nhiều tin tức, mà những tin tức này tất cả đều đúng.

Bởi vì sắp xếp những tin tức này, Diêu Tuyết Thiến không thể không đánh giá lại tầm quan trọng của nhiệm vụ này của mình, cũng không thể không một lần nữa lên kế hoạch thái độ của mình đối với Giản Chính Dương và Tiểu Thố.

Chỉ là, liên tiếp hai lần nói chuyện làm cho cô ta hiểu được, muốn cùng Giản Chính Dương cùng Tiểu Thố trở thành bạn bè, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản như vậy.

Dù có huấn luyện vất vả cô ta cũng không sợ, nhưng muốn cô ta và hai người rõ ràng không chào đón mình trở thành bạn bè thật lòng, thật đúng là có chút làm khó cho cô ta.

Không thể không nói, Diêu Tuyết Thiến tuy rằng có một chút xấu tính, nhưng mà lúc đầu óc chuyển động cũng không chậm chạp, ngay trong tiết lộ từng chút một của Chu tiên sinh, cô ta đã tìm ra rất nhiều tin tức, mà những tin tức này tất cả đều đúng.

Bởi vì sắp xếp những tin tức này, Diêu Tuyết Thiến không thể không đánh giá lại tầm quan trọng của nhiệm vụ này của mình, cũng không thể không một lần nữa lên kế hoạch thái độ của mình đối với Giản Chính Dương và Tiểu Thố.

Chỉ là, liên tiếp hai lần nói chuyện làm cho cô ta hiểu được, muốn cùng Giản Chính Dương cùng Tiểu Thố trở thành bạn bè, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản như vậy.

Dù có huấn luyện vất vả cô ta cũng không sợ, nhưng muốn cô ta và hai người rõ ràng không chào đón mình trở thành bạn bè thật lòng, thật đúng là có chút làm khó cho cô ta.

Tuy rằng Diêu Tuyết Thiến thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở bản thân rằng cô ta là phụ nữ và sau đó làm cho cô ta chút nữ tính hơn, nhưng trên cơ bản không có mấy phút sẽ vô tình bộc lộ mặt thô lỗ của mình. Ví dụ như bây giờ, trong nháy mắt đã gãi không ra hình dạng, cũng may tóc cô ta tương đối ngắn, trong quân đội lại không được phép uốn duỗi cái gì cả, mặc dù đã gãi thành cái ổ gà, nhưng chỉ cần sửa sang lại một chút rất nhanh lại mềm mại lên, không trải qua xử lý hóa chất, chất lượng tóc của cô ta vẫn phi thường tốt.

Trong phòng khách, Giản Chính Dương cùng Tiểu Thố xuất hiện trước mặt mọi người, người đàn ông đẹp trai và sự nhu mì của cô gái lập tức thu hút sự chú ý của một số người, nhưng mà cũng không có ai biết bọn họ, khi nhìn thấy bọn họ đi về phía chỗ vui chơi của bọn trẻ. Ngay lập tức, bọn họ được đưa vào diện phụ huynh đi cùng, ngoại trừ phụ huynh đi cùng con cái, rất ít người đang kinh doanh buôn bán muốn làm quen với bọn họ.

Trái lại Chu tiên sinh chủ nhân của bữa tiệc, đi tới bên cạnh mấy người bạn cũ và nói vài câu, sau đó dẫn theo mấy người bạn cũ của mình lại đi thẳng về phía Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương.

Là chủ nhân của bữa tiệc, Chu tiên sinh tự nhiên đi tới bất cứ nơi nào cũng thu hút được sự chú ý của mọi người. Lúc này thấy ông ta mang theo mấy người có thân phận không tệ đi về phía bọn người Giản Chính Dương, nhất thời đã chú ý đến.

“Giản tiên sinh, Giản phu nhân.”

“Chu tiên sinh.” Tiểu Thố quay đầu lại nhìn mấy người đi theo phía sau Chu tiên sinh, hơi sửng sốt, sau đó lễ phép nhìn hắn.

“Tối nay chiêu đãi không chu đáo, kính xin hai vị không cần để ý.” Ông Chu mỉm cười hiền lành.

“Làm sao có thể.” Tiểu Thố cười cười, “Chúng ta thấy cũng không tệ lắm.”

Hai người trốn ở lối lên cầu thang, lặng lẽ ân ái, quả thật không tệ lắm ánh mắt Tiểu Thố sáng lấp lánh, cho thấy tâm trạng của cô thật sự rất tốt.

“Có chuyện gì không?” Giản Chính Dương không thích bảo bối của mình bị người đàn ông khác nhìn.

Chu tiên sinh vội vàng nhìn về phía Giản Chính Dương: “Là như vậy, tôi có một vài người bạn cũ vô cùng hâm mộ những ngôi sao đang lên trong ngành công nghệ thông tin trong những năm gần đây và luôn muốn có may mắn làm quen một chút. Nhưng Giản tiên sinh vẫn luôn rất khiêm tốn, bọn họ hỏi thăm hồi lâu cũng không có cách nào quen biết Giản tiên sinh. Này không bằng tôi liền quyền một chút, muốn cho tất cả mọi người quen biết một chút, sau này ở trên thương trường nhìn thấy, cũng có thể gật gật đầu, thêm một người bạn có thêm một con đường, Giản tiên sinh sẽ không để ý chứ.”

“Sẽ không.” Con Tiểu Thố cười cười, quay đầu nhìn người phía sau Chu tiên sinh.

Nghe Tiểu Thố nói như vậy, Chu tiên sinh lập tức tiến hành giới thiệu cho song phương, nhưng điều mà những người bạn cũ của ông Chu không hiểu là, Giản Chính Dương không tình nguyện bắt tay bọn họ thì thôi, nói chuyện này thì mười câu có chín câu đều là Tiểu Thố nói thay.

Tuy rằng Tiểu Thổ là vợ của Giản Chính Dương, nhưng trong trường hợp như vậy, lễ phép tối thiểu cũng nên có đi, bạn của Chu tiên sinh có chút không vui, nhưng cũng không nói ra. Nhưng mà chính là như vậy, Tiểu Thố cũng có thể từ trong vẻ mặt bọn họ nhìn ra một vài thứ, dù sao mấy năm nay chuyện như vậy gặp phải quá nhiều, cô có thể hiểu.

“Thật ngại quá, chồng tôi có chút hướng nội, bình thường không thích nói chuyện, tôi thay mặt cùng các vị nói, hy vọng các vị không cần để ý.”

Lời giải thích khiêm tốn, cùng với nụ cười dịu dàng trên mặt Tiểu Thố, mấy người đàn ông đều là nhân vật lăn lộn thành tinh trên thương trường, ngôi sao mới này, nói không chừng sau này sẽ nhờ hắn hỗ trợ làm chuyện gì, cho dù không có, cũng không cần đắc tội. xúc phạm, hơn nữa bọn họ cũng khi làm khó xử một người phụ nữ hiền lành, vì vậy họ liên tục cười và lắc đầu:

“Làm sao có thể.”

“Ha ha, sẽ không sẽ không, cùng mỹ nữ nói chuyện, rất vinh hạnh.”

Tiểu Thố mỉm cười nhìn mọi người, thỉnh thoảng cùng nhau nói vài câu, không thân thiện cũng không lạnh lùng, càng sẽ không để Giản Chính Dương ghen, mấy người nói chuyện, trong mắt người ngoài coi như vô cùng hài hoà.

Diêu Tuyết Thiến từ ban công đi ra, chăm chú nhìn về hướng của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, cô ta cũng nhìn ra hình thức của hai người ở chung bên ngoài, rõ ràng Giản Chính Dương mặt lạnh lẽo chắc là rất đắc tội với người khác, nhưng Tiểu Thố ở bên cạnh rõ ràng đem không khí này hòa giải lại.

Hơi thở giữa hai người, thật sự là hài hòa đến mức làm cho người khác ghen tị…

Trước/168Sau

Theo Dõi Bình Luận