Saved Font

Trước/205Sau

Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 159: Phụ Thân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Câu mắng của Ngu Khang An phải nói là rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức ngay cả Sở Tiêu đang cáu giận Kim Trấm mà cũng không thể nghe lọt tai.

Phản bội hay phản quốc là vấn đề quốc gia đại sự Sở Tiêu không phân biệt được, nhưng ngay cả sự khát máu của Đoạn Xung trước đó có quan hệ gì đến Kim Trấm hay sao? Ngược lại chính Kim Trấm đã cứu Đoạn Xung hai lần, một lần là cứu mạng, một lần là kéo hắn về từ tư tưởng lạc đường.

Mà Kim Trấm ở vào hoàn cảnh mất vị hôn thê như ngày hôm nay lại có liên quan trực tiếp đến Ngu Khang An, chính Ngu Khang An đã viết thư cầu cứu kéo Kim Trấm ra khỏi kinh thành, vậy mà lại lôi chuyện này ra đâm dao vào tim người ta nói người ta đáng phải bị như vậy?

Sở Tiêu cảm thấy nếu mình là Kim Trấm, con tim sợ là phải đóng băng từ lâu. Khó trách trước đây cắt bào đoạn giao với Ngu Khang An, mười mấy năm tránh không gặp mặt. Nếu gặp thêm vài lần thì chắc sớm bị ông ta làm cho tức chết rồi.

Sở Tiêu muốn đứng về phía Kim Trấm phát biểu vài câu bất bình, nhưng bên người còn ngồi một Ngu Thanh trầm mặc không nói, vì thế hắn đành nuốt xuống.

Còn Sở Dao đang được Khấu Lẫm ôm khi nghe bốn chữ "Thê ly tử tán", thân thể ngăn không được run rẩy.

Nàng không rảnh đi phân biệt ai đúng ai sai, thậm chí cũng không hướng về phía lồng sắt kiểm tra trạng thái của Sở Tiêu.

Vì sao Ngu Khang An lại nói ra bốn chữ "Thê ly tử tán"? Với giao tình lúc xưa của ông ta và Kim Trấm, bốn chữ này tuyệt đối không phải tùy tiện nói cho đỡ tức.

Vậy thì "Thê ly tử tán" là có ý gì?

Kim Trấm từ khi chiếm đảo làm vương, không biết có cưới thê hay không mà chỉ có Đoạn Xung và Tào Sơn là nghĩa tử, cũng không có thân sinh cốt nhục. Căn cứ theo lời kể của Kim Trấm, đoạn thời gian ông ta gia nhập lục lâm cướp phú tế bần, cùng một đám mãng phu uống rượu bài bạc dạo hoa lâu, nhưng sau khi gặp được mẫu thân liền rửa tay hồi đầu, cũng chưa hề nhắc đến thê nhi.

Vậy thì "Tử" đây chính là ai?

Khấu Lẫm cảm giác được Sở Dao khác lạ, cúi đầu thấy nàng môi mím thành một đường thẳng tắp, gương mặt trắng bệch, hiểu ra coi bộ nàng cũng ý thức được hàm nghĩa của bốn chữ "Thê ly tử tán". Cánh tay hắn hơi nâng lên cao, để trán của nàng có thể chạm vào cằm mình.

Sở Dao thuận thế vùi mặt vào hõm cổ Khấu Lẫm, tâm loạn như ma.

Thấy thê tử co quắp bất an lâm vào khủng hoảng, Khấu Lẫm thực đau lòng. Nhưng hắn lại không thể khống chế được chính mình, giống như trúng gió khóe miệng hơi hơi cong lên, muốn thu cũng thu không kịp.

"Ngu Khang An, ông tìm chết!" Đoản đao được Đoạn Xung đang thưởng thức trong tay đột nhiên lạnh lẽo vung lên.

"Lui ra!" Kim Trấm quát một tiếng chói tai, ngăn lại Đoạn Xung ra tay.

Đoạn Xung cắn răng rũ xuống cánh tay, chỉ còn một đôi mắt như nhiễm độc khóa chặt trên người Ngu Khang An.

Kim Trấm khom lưng tùy tiện nhặt một bức mật thư trên mặt đất, trong đó tố cáo Đoạn Xung khi mười ba tuổi huyết tẩy làng chài nào đó ở Đài Châu phủ. Ông hơi quét mắt nhìn một cái rồi xé nát, tiếp tục nhặt tờ khác lên xem, tiếp tục xé, bình đạm nói: "Ngươi nói không sai, ta thật là chẳng có trung hiếu nhân nghĩa gì, xứng đáng thiên địa bất dung, chỉ có thể kiếm ăn ở trên biển."

Kim Trấm nói như vậy khiến Ngu Khang An giật giật môi, ngược lại không biết nên đối đáp thế nào, chỉ kích động ra được một từ "Ta..." rồi ngắc ngứ.

Kim Trấm mặt vô biểu tình, vừa xé vừa nói: "Ngươi cùng lắm chỉ đánh ngang tay với Xung nhi, cho nên ngươi đơn độc xông lên đảo không thể giết được hai chúng ta, mắng xong rồi thì biến nhanh đi, ta không muốn thấy ngươi."

Ngu Khang An chỉ mũi đao vào Kim Trấm: "Dù sao cũng phải cho ta cái công đạo."

Kim Trấm nhìn hắn bật cười nói: "Nhi tử này chính ngươi không cần nên vứt bỏ rồi ta nhặt về, ta phải cho ngươi công đạo gì đây?"

Ngu Khang An thu đao, kiềm nén tính tình của mình, thấp giọng thành khẩn nói: "A Trấm, ta biết ngươi bực ta nhẫn tâm, "hổ độc không thực tử", ta cũng đau lòng chứ. Nhưng nhi tử chính mình sinh ra ta hiểu hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, tiểu tử này từ nhỏ tính cách đã có vấn đề, ta có dạy dỗ thế nào cũng không tiến vào lòng hắn. Ngươi đừng coi hắn giống như tiểu hài tử nhà khác mà giải thích, chúng ta đều từng là hài tử nên ngươi cũng nên hiểu. Lúc ấy ngươi bị rơi xuống biển, không ở trên thuyền nên chưa từng nhìn đến biểu tình lúc hắn giết người, giết xong còn tươi cười, hắn có thể khiến ta là một võ tướng đánh giết cả nửa đời người mà phải sởn tóc gáy lạnh cả sống lưng... Hài tử nhà người khác có thể không sao cả, nhưng hắn là người Ngu gia, từ nhỏ thể trạng và sức chịu đựng kinh người, nếu ta không lưu tâm, hắn liền sẽ trở nên một đại họa hại nước hại dân. Thật sự không phải do ta ngu..."

"Ta biết ngươi không ngu." Kim Trấm ngắt lời, "Ngươi hiểu được quan trường, biết uốn mình theo người, biết chọn đảng phái để về phe, làm sao ngươi ngu được? Ta nhớ rõ năm đó khi mới vừa cùng ngươi kết bạn, ta nói ngươi ngu trung, ngươi cười khổ nói, "Ta là quân nhân, không ngu trung thì không cầm binh được, mà từ xưa đến nay, nếu không nhờ nhóm ngu giả này thì các trí giả như các ngươi làm sao có thể an cư lạc nghiệp?" Đúng là những lời này làm ta hiểu được rất nhiều, nguyện ý cùng ngươi kết làm huynh đệ khác phái, nguyện vì ngươi vào sinh ra tử..."

Nhắc đến chuyện cũ, biểu tình Ngu Khang An khẽ nhúc nhích.

Kim Trấm đột nhiên cất cao thanh âm: "Nhưng sau đó ta lại phát hiện, ngươi thật sự không ngu, ngươi chỉ bất tài!"

Ngu Khang An híp mắt lại.

Kim Trấm tiến lên một bước, vứt thẳng toàn bộ giấy vụn trong tay vào mặt Ngu Khang An: "Hắn bị tặc phỉ bắt đi, là ngươi bất tài! Hắn tham sống sợ chết, là ngươi bất tài! Hắn phải ra tay đâm chết tên cẩu quan kia trước mắt ngươi, cũng chỉ vì ngươi bất tài! Về sau ngươi sợ chính mình lực bất tòng tâm dạy ra kẻ đại họa nên dễ dàng lựa chọn từ bỏ nhi tử, ngươi thật là kẻ bất tài nhất trong số những kẻ bất tài! Nếu lão tử là ngươi liền sẽ tự chém hai chân mình rồi lên hoang đảo tự sinh tự diệt, bởi vì kẻ đáng chết nhất chính là ngươi!"

Ngu Khang An bị Kim Trấm bức lui một bước, sắc mặt đỏ bừng.

"Xung nhi sớm thông tuệ, trời sinh dũng mãnh phi thường, đương nhiên không giống hài tử bình thường, hắn vốn có hy vọng trở thành một vị tướng hùng mạnh, lấy được thành tựu siêu việt hơn mấy thế hệ Ngu gia rất nhiều, nhưng chính vì ngươi bất tài, ngươi cứ thế mà bức ép một vị tướng hùng mạnh biến thành tặc phỉ hung hãn. Vậy thì ngươi hãy nói xem, giữa ngươi và ta ai là người phá vỡ truyền thừa của Đại Lương?!"

Trước/205Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Tôn