Saved Font

Trước/157Sau

Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 62

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Mẹ Bầu

Đêm khuya, đến thời điểm kết thúc, thì Lê Lạc gần như đã mềm nhũn đến tê liệt ở trên người Tạ Uẩn Ninh. Phảng phất như là một con cá thiếu nước khi bị vứt lên cạn vậy! Rõ ràng toàn thân cô ẩm ướt, dính nhơm nhớp vì mồ hôi, giống như vừa được vớt từ trong nước ấm ra vậy. Hơi nghiêng thân thể đi một chút, trượt xuống đến bên kia, đầu óc của Lê Lạc lại bị suy nghĩ vì một vấn đề: Hóa ra là sạt núi, lở đất đã xảy ra trong cùng một lúc với sóng thần.

Không biết hiện tại bây giờ là mấy giờ rồi! Lê Lạc lần mò xuống phía dưới để tìm kiếm điện thoại di động.

Một đôi bàn tay to có lực, @MeBau*@ lại tóm lấy cô kéo về. Một lần nữa Lê Lạc lại bị kéo trở về trong lòng Tạ Uẩn Ninh. Cô ngửa cái đầu ra, trong ánh sáng tối đen Lê Lạc chống lại đôi con ngươi đen bóng sáng quắc của Tạ Uẩn Ninh, mở miệng nói: "Em nghĩ muốn nhìn xem thời gian một chút..."

"0 giờ 20 phút rồi." Tạ Uẩn Ninh trực tiếp nói cho cô biết.

Hả! Phong cách của một người đàn ông thực sự là đã được thể hiện ở mọi khía cạnh, ví dụ như Tạ Uẩn Ninh đây, rất thẳng thắn và cũng rất ngang ngược.

Lê Lạc lại động đậy, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cô nghĩ muốn uống nước.

A - - lại bị ôm lấy.

Tạ Uẩn Ninh không khỏi nhíu mày! Hừm! Cô gái này không thể nào nằm yên được để cho anh ôm một hồi hay ao? Hoặc là, lại tới một lần nữa?

Lại bị Tạ Uẩn Ninh thu nạp vào ở trong ngực, Lê Lạc vô cùng uất ức, hai tay chống ở trên ngực Tạ Uẩn Ninh, ngẩng cái đầu lên, nói: "Em khát nước..."

Khát đến mức cổ họng đều đã khô khốc.

"... Thực xin lỗi." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tạ Uẩn Ninh thấp giọng nói vẻ áy náy, rồi sau đó anh nhanh chóng đứng lên. Một phút đồng hồ sau, Tạ Uẩn Ninh bưng một ly nước đi lại. Nước ấm, Tạ Uẩn Ninh nâng cả người Lê Lạc lên trên, đưa ly nước cho cô.

Cái người phục vụ này, đã làm rất đến nơi đến chốn rồi.

Lê Lạc lại ru rú ở trong lòng Tạ Uẩn Ninh, nâng cốc nước trong tay, uống từng ngụm từng ngụm một. Hai người lại làm cái chuyện vô cùng thân thiết với nhau, đương nhiên quan hệ lại càng thêm thân mật rồi! Nhất là Tạ Uẩn Ninh, hai tay ôm cô, thật sự rất nhẫn nại và dịu dàng, chờ cô uống hết cốc nước.

Nhưng mà, cái chuyện chia tay kia thì phải làm sao bây giờ?

Uống một hơi hết độ nửa cốc nước, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn thân thể Lê Lạc được bổ sung nước rồi, đầu óc lại hoạt động trở lại. Tạ Uẩn Ninh nhận lấy cốc nước, Lê Lạc quay đầu lại hỏi: "Giáo sư, chuyện chia tay của chúng ta, thày đã suy nghĩ như thế nào rồi?"

Tạ Uẩn Ninh cầm cốc nước, nhất thời không nói gì: "..." Đáy lòng hít một hơi, nếu anh lòng dạ ác độc một chút, thật muốn trực tiếp dùng chỗ nước còn thừa lại trong cốc kia dội lên trên đầu chính mình bạn gái của mình. Có thể không cần mỗi lần vừa làm xong chuyện kia thì cô lại liền nói đến cái chuyện chia tay hay không!

Cô cho là anh là cái gì vậy, là bạn trai duy nhất chăng?

Rốt cục, anh vẫn là nhịn xuống. Tạ Uẩn Ninh đặt cốc nước mà Lê Lạc vừa uống xong sang một bên, không nặng không nhẹ hỏi lại: "Còn em thì sao, em đã suy nghĩ như thế nào rồi?"

Lê Lạc cúi thấp đầu xuống, không nói gì. Cô đương nhiên là không thay đổi rồi.

Tạ Uẩn Ninh chậm rãi thong thả suy nghĩ, sau đó anh trả lời: "Vẫn còn đang suy nghĩ!" Lại cúi xuống: "Dù sao chúng ta lại vừa mới đi sâu vào trong nhau để trao đổi tình cảm rồi."

Lê Lạc: "..." Lưu manh!

Có một số việc, sự tình cũng chưa hoàn toàn rõ ràng. Tạ Uẩn Ninh không nghĩ đến chuyện thay đổi mối quan hệ giữa hai người, cũng không cho phép cô có bất kỳ thay đổi nào. Anh lại ôm Lê Lạc vào trong lòng, cố gắng kiềm chế hỏi một tiếng: "Em còn muốn ôm đi ngủ hay không?"

Lê Lạc: "... Muốn."

Có một số việc, Lê Lạc cũng cảm thấy cự kỳ ngượng ngùng. Cô vốn chính là không nguyên tắc nhân, nhất là đối người mình thích. Chỉ là, Tạ Uẩn Ninh không phải nên là người có nguyên tắc hơn cô hay sao?

Ngày hôm sau, Lê Lạc ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon ở nhà Tạ Uẩn Ninh ngồi xem tivi. Tạ Uẩn Ninh cắt một đĩa hoa quả đặt ở trước mặt cô, mặc ý cho cô vừa xem vừa ăn. Lê Lạc có một loại cảm giác, cô giống như đang bị nuôi trong lồng vậy.

Ánh mặt mùa Đông trời chiếu vào so pha, giống như mở ra một tấm thảm vô hình bao phủ lấy Lê Lạc, vừa ấm áp lại vừa thoải mái.

Trên bàn trà, bày đặt hai chiếc điện thoại di động. Không hề giống như cô thời thời khắc khắc đều giữ gìn kỹ điện thoại di động của mình, điện thoại di động của Tạ Uẩn Ninh chủ yếu đều để thật sự tùy ý. Trong di động có một dòng tin nhắn của Thương Ngôn vừa gửi đến: - - "Cậu nhỏ, buổi chiều có muốn chơi bóng một lúc hay không?"

Lê Lạc trần thuật lại lời mời của Thương Ngôn cho Tạ Uẩn Ninh nghe, buổi chiều muốn cùng cháu ngoại trai chơi bóng hay không!

Tạ Uẩn Ninh đáp lại cô: "Hôm nay thời gian của tôi đều thuộc về em, em nhắn đáp lại như thế nào cũng được mà."

À. Hai gò má của Lê Lạc nóng lên. Cô cầm lấy điện thoại di động của Tạ Uẩn Ninh, nhắn lại cho Thương Ngôn: "Cũng được!"

Thương Ngôn: "Vậy cháu sẽ đi đến nhà để tìm cậu nhé."

Lê Lạc lại là: "Cũng được."

Thương Ngôn: ...

Lê Lạc: [ icon trái tim nhỏ ]

Thương Ngôn mặc một bộ quần áo thể thao trắng phau đi ra khỏi cửa. Bộ dáng của anh cao ngất mà mạnh mẽ xuất sắc; hơn nữa mái tóc trên đầu của anh được húi cua, làm bớt đi cái vẻ hòa nhã hiền lành lúc trước của một chàng trai mới lớn, thế nhưng nhìn chỉnh thể thì khí chất lại rõ ràng mạnh mẽ hơn một chút lại thêm phần tuấn tú.

Nhận được icon trái tim nhỏ nhắn hồi đáp lại của Cậu nhỏ bên kia, Thương Ngôn cưỡi lên chiếc xe đạp bắt đầu xuất phát, tâm tình đúng là thấy thần kỳ nói không được nên lời.

Làm sao Thương Ngôn có thể đoán được, tin nhắn của cậu nhỏ bên kia lại chính là của Lê Lạc nhắn lại cho anh. Ai... Trong não của Thương Ngôn lúc này, toàn bộ đều là những lời nói mà ngày hôm qua cha anh đã nói chuyện với anh…

"Không hề sai, Lê Lạc và Thanh Gia nhìn thật tương tự nhau."

"Người ở trong ảnh chụp này chính là Thanh Gia, ngày trước là con gái thứ hai của nhà họ Lâm, là em gái của Lâm Hi Âm."

"Hai người thật sự thật rất giống nhau, chỉ nhìn thấy có chỗ có chút khác nhau rất nhỏ."

"Cha quen biết với Thanh Gia khi bà ấy đang lưu học ở nước Mỹ. Bà ấy là người yêu và là vị hôn thê của cha trước khi cha quen biết với mẹ của con."

"Lê Lạc và Thanh Gia có quan hệ gì với nhau hay không, cha thật sự không được rõ ràng lắm. Thanh Gia thì đích xác đã qua đời, còn Lê Lạc có phải là con gái của Thanh Gia hay không, hoặc có quan hệ gì khác nữa không, tạm thời cha vẫn chưa có biện pháp nào để xác nhận. Cha vẫn còn đang điều tra."

Cuối cùng là một câu mà cha của anh đã nói với mẹ anh.

"Tĩnh Di, bà hỏi tôi Lê Lạc có phải là con gái của tôi hay không, tôi thật sự không biết phải trả lời với bà thế nào. Tôi chỉ có thể nói cho bà biết, tôi thật sự hi vọng Lê Lạc chính là con gái của tôi..."

Cha của anh đã gần như một năm một mười khai báo qua lại tất cả mọi chuyện. Thậm chí, ông còn biểu lộ thái độ - - hi vọng Lê Lạc kia chính là con gái của ông.

Trước/157Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Thần Y Xuống Núi