Saved Font

Trước/35Sau

Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 16

Chap 16.1

Vốn dĩ đây không phải lần đầu tiên hắn hỏi câu hỏi này, hắn đã hỏi nàng rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn không trả lời, nên hắn quyết định sẽ không hỏi nữa. Nhưng hôm nay, vừa đến thăm nhà nàng, trong lòng hắn lại mong muốn được nghe câu trả lời chính ngay từ nàng.

Mặt Tuyết Du tối sầm lại, khuôn mặt nàng trở nên xanh mét, nàng không thể trả lời hắn được, vốn dĩ nàng không do ai sinh ra cả, nếu nói về sinh ra, phải kể đến việc ông trời đã tạo ra nàng là một vị tiên.

Quanh đi quẩn lại, nàng lại vặn hỏi lại hắn, vẫn là cách nói tránh né đó :

- Tại sao chàng lại biết nhà ta ?

Nàng biết rõ câu trả lời, nhưng nàng vẫn muốn xem hắn sẽ trả lời như thế nào, quả nhiên sắc mặt hắn đen lại giống sắc mặt nàng khi nãy.

- Ta nghĩ ... ta nói ra điều này không tiện cho lắm ! - Hắn bối rối trả lời, lúc nàng đến, hắn cũng không hề thấy Tử Nguyệt đâu cả, có lẽ nó đã đi tìm bạn, hoặc là đang ngủ ở một xó xỉnh nào đó rồi.

- Chàng cứ nói đi, có thể ta sẽ thông cảm cho chàng ! - Giọng Tuyết Du trầm ấm, khuôn mặt nàng đỏ hồng, trời cũng bắt đầu se lạnh rồi, nhưng nàng không hề bận tâm, vẫn đưa thanh củi vẽ vời trên mặt đất, không thể nhìn ra được hình thù của nó.

Mím môi hồi lâu, để tránh tình trạng Tuyết Du nghĩ hắn cho người theo dõi nàng, hắn trả lời thật lòng, không có vẻ gì là một kẻ nói đùa :

- Một người bạn được ta nhờ đã đưa ta tới đây, chỉ có điều, người bạn đó biến mất trước khi nàng tới một khoảng thời gian.

Gom toàn bộ số thanh củi lượm được nãy giờ, Tuyết Du đem đến chỗ Hắc Phong, mỉm cười :

- Từng này đủ rồi đó !

Hắc Phong nhìn nàng, cầm một bó thanh củi của hắn đặt vào chỗ củi của nàng, hắn ôm hết từng đó tiến đến chỗ họ đã định sẵn là sẽ nướng khoai.

- Không có lửa ! - Hắn nhìn nàng " ngây ngô ", trước nay ở phủ, hắn chưa bao giờ đụng đến việc bếp núc tí nào, giờ lại nướng khoai, không có lửa thì sao có thể nướng chính chúng đây !

Tuyết Du phì cười đưa tay che miệng nhìn điệu bộ ngây dại của hắn, nàng xếp từng thanh củi thành một nhóm, để lộ một lỗ hở để bỏ lửa vào, động tác nàng làm thật tỉ mỉ, nhanh nhẹn mà không chút gấp gáp hay sơ sảy nào.

Nhân lúc hắn không để ý, lúc đó hắn đang nhìn lên trời, ngắm nhìn cảnh vật vào buổi tối, hắn không thể thấy được có một luồn sáng màu trắng phát ra từ tay Tuyết Du, thật nhẹ nhàng, đáp xuống kẽ hở của những thanh củi, bừng cháy lên ngọn lửa đỏ.

Thấy có thứ gì sáng sáng bên cạnh, Hắc Phong nghiêng đầu quay sang nhìn, mắt ánh lên từng tia ngạc nhiên, hắn lại nhìn mỹ nhân của mình, nàng cũng đang nhìn hắn, nở một nụ cười.

- Thế nào ? Có lửa rồi đúng không ? - Tuyết Du nháy mắt một cái, cười với hắn, khiến hắn không tự chủ cũng cười theo.

- Nàng thật tinh ranh, dám dấu cả ta bí quyết nhóm lửa ! - Hắn nửa đùa nửa thật, kéo nàng lại gần mình.

Tuyết Du tựa vào bờ vai săn chắc của Hắc Phong, trong lòng vui sướng khó tả, nhưng ngay sau đó một nỗi đau lại hiện lên trong đầu.

- Nàng xem, chúng ta đợi lửa đỏ lên sẽ nướng khoai, trong khi đó cùng ở bên nhau ngắm sao ! - Hắn đưa tay nắm lấy bờ vai nàng, bờ vai mềm mại đầy sức hút.

Gật nhẹ đầu, Tuyết Du ngẩng đầu lên nhìn sao, đầu nàng khẽ đụng vào cằm hắn, cảm giác này thật thích thú, một cách khó tả !

Bầu trời hôm nay thật nhiều sao, những ngôi sao cùng lấp lánh trên bầu trời không ngừng phát ra thứ ánh sáng kì lạ, lúc ẩn lúc hiện, mặt trăng tròn vành vạnh cũng không ngừng toả sáng, như Hằng Nga đang nhìn xuống nhân gian mỉm cười, trên tay là một chú thỏ trắng vô cùng đáng yêu.

- Tuyết Du, nàng đẹp như mặt trăng vậy, cho dù chưa từng nhìn thấy mặt trăng bao giờ nhưng ta vẫn cảm nhận được, nàng ... còn đẹp hơn cả mặt trăng ! - Sau lời nói của Hắc Phong, không hề có tiếng đáp lại, ngay cả một tiếng ậm ừ cũng không có.

Hắc Phong cúi xuống nhìn, phát hiện ra mỹ nhân của mình đã ngủ từ bao giờ, trông đôi mày kia đi, co lại đến nỗi khuôn mặt nàng giống như tức giận. Nàng lạnh phải không ?

Cởi áo ngoài của mình ra một cách nhẹ nhàng, tránh không để kinh động đến giấc ngủ của nàng, Hắc Phong khoác áo lên người nàng, mỉm cười. Cũng may là nàng không nghe thấy lời hắn vừa nói, nếu không hắn sẽ ngượng chết ! Khi nãy, chỉ là hắn buộc miệng nói ra thôi !

Cởi áo ngoài của mình ra một cách nhẹ nhàng, tránh không để kinh động đến giấc ngủ của nàng, Hắc Phong khoác áo lên người nàng, mỉm cười. Cũng may là nàng không nghe thấy lời hắn vừa nói, nếu không hắn sẽ ngượng chết ! Khi nãy, chỉ là hắn buộc miệng nói ra thôi !

Ôm Tuyết Du vào lòng mình, Hắc Phong cũng nhắm mắt lại, bên cạnh, đống lửa đã cháy thành từng khối đỏ, việc nướng khoai của hai người có lẽ nên dừng lại đây.

" Tuyết Du, nàng đẹp như mặt trăng vậy, cho dù chưa từng nhìn thấy mặt trăng bao giờ nhưng ta vẫn cảm nhận được, nàng ... còn đẹp hơn cả mặt trăng ! ". Một giọng nói ấm áp nào đó vang lên trong giấc mơ của Tuyết Du, ngay chính lúc này, nàng cảm thấy người nàng khá mệt mỏi, không đủ sức để mở mắt nói nữa.

Nàng chỉ muốn ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, tự hào mà nói : " Chàng biết không, trước đây Hằng Nga là mỹ nhân số một trên cung đình, nhưng từ khi ta xuất hiện, vị trí đó đã thuộc về ta ! "

Nhưng không, nàng không thể nói như vậy được, nếu nàng nói, nhất định ... hắn sẽ nghĩ nàng nói dối, lừa gạt hắn, nàng không muốn nói !

Đối với tình cảm nam nữ, nàng chưa từng trải qua nên khó có thể nhận biết được, nhưng bây giờ, chính nàng đang lâm vào tình cảnh này " yêu không ra yêu ", thử hỏi, nàng có thể làm gì ?

Thiên đình đã có biết bao nhiêu vị tiên cũng vì chữ tình làm cho lu mờ, khiến nguyện chết vì người mình yêu, hồn siêu phách tán, ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhận ra ! Nhưng đau lòng hơn bao giờ hết, chính là người mình yêu nguyện hi sinh cả tính mạng để được gặp người mình yêu, nguyện đổi tất cả cuộc sống chỉ để có thể gặp lại. Nàng sợ ... sợ mình cũng bị lâm vào chính hoàn cảnh đó, thà nàng cứ một mình đau khổ, chứ nhất quyết không được để Hắc Phong phải chịu liên luỵ.

Nàng đi giữa khoảng không không một lối ra, trên người nàng là một dải lụa đào phất phơ bay trong gió, đây chính là hiện thân Tuyết Du Bạch Nguyệt, một vị tiên. Nhìn nàng lúc này, còn đẹp hơn cả khi ở dưới trần gian, nhưng mặt nàng hoàn toàn cứng ngắc, không thể hiện chút sắc thái nào. Trên thiên đình, vị tiên nào cũng như vậy, không cảm xúc, không có hồn. Điều ngạc nhiên là mỗi lần họ xuống trần gian, nhưng khuôn mặt như tảng băng đó đều biến mất, thay vào đó là một chút, một chút biểu cảm, có thể đó là hồi hộp !

Ở thiên đình là dải băng trôi mập mờ qua nhiều thế kỉ, xuống trần gian lại là ánh mặt trời chói loá chiếu sáng qua từng ngày, những vị tiên đã từng xuống trần gian một lần cũng không muốn về thiên giới nữa, chỉ muốn sống yên tĩnh ở nơi phong cảnh hữu tình, sông núi nước non.

Đi mãi đi mãi, Tuyết Du không ngờ lại gặp một vị tiên tóc bạc đi đến, người này ... nàng chưa từng giặt bao giờ.

" Chào Tuyết Du Bạch Nguyệt, cô có phải vị tiên làm rơi viên Long Nhãn năm xưa không ? ". Ông ta cười, khiến Tuyết Du khá kinh ngạc nhưng nét mặt nàng vẫn lãnh đạm như cũ.

" Xin hỏi ngươi là ai ? Có thể cho ta biết ? Tại sao ngươi lại biết ta ? ". Hàng loạt câu hỏi được Tuyết Du tuôn ra, nàng muốn biết người này rốt cuộc là có ý gì.

Bật cười một tiếng thật to, vị tiên đó vuốt vuốt bộ râu trắng, đôi mắt híp lại thành một đường dài, nhìn về xa xăm, không phương hướng.

" Ta à, ta là một vị tiên tối cao, có thể biết mọi việc trên đời ! "

Chap 16.2

" Ta là một vị tiên tối cao, có thể biết mọi việc trên đời ! "

" Là vị tiên tối cao ? Biết mọi việc trên đời ? ". Tuyết Du nhìn vị tiên trước mắt, hai tròng mắt khẽ dao động, nếu vị tiên này biết được chuyện của nàng và Hắc Phong, thì thật đúng là danh bất lưu truyền !

Gật gật đầu nhìn Tuyết Du từ đầu đến chân, vị tiên đó xoa xoa bộ râu dài trắng bạc, cuối cùng mới lên tiếng.

" Số con kiếp này không thể ở bên người mình yêu mãi được đâu ! "

Vậy sao ? Quả nhiên nàng không thể ở bên cạnh Hắc Phong, vị tiên này còn đoán nàng đã có người mình yêu chứ đừng nói người đó là ai.

" Xin người chỉ giáo, ta thật không biết nên làm thế nào ! ". Đôi mắt Tuyết Du trầm xuống, nhẹ giọng cất lời.

" Người hãy làm theo sự mách bảo của chính bản thân mình, sau đó người sẽ nhận ra sự thật, chuyện này không thể trách được ai, vốn dĩ là do ông trời đã sắp đặt, ta cũng không muốn đôi uyên ương nợ nhau từng đó kiếp lại để kiếp này không thể ở bên nhau. Ta sẽ cố hết sức giúp người, KHI RA ĐI được ở bên nhau phút cuối ! "

" Khi ra đi sao ? ". Tuyết Du thầm nghĩ, nàng lại tưởng trước khi nàng đi tìm viên Long Nhãn bọn họ sẽ được ở bên nhau, rồi đường ai nấy đi.

Nàng còn định hỏi thêm nhiều điều, nhưng bóng dáng của vị tiên đó đã khuất dần, chỉ còn lại những dải mây trắng trôi bồng bềnh.

Ánh sáng là thứ đầu tiên khi mở mắt ra Hắc Phong đã cảm nhận được, nhìn xung quanh, hắn không còn nhìn thấy Tuyết Du nữa. Lo lắng vô cùng, Hắc Phong chạy về ngôi nhà nơi Tuyết Du sống, nhưng hắn nhận được chỉ là sự yên tĩnh bao trùm, có lẽ nàng đi rồi.

Hắn từng nghe nói, nàng sống qua ngày nhờ việc trồng rau đi bán ngoài chợ, bây giờ nhìn vườn rau xanh tốt của nàng, khoé môi hắn cong lên nụ cười tuyệt mĩ.

Tử Nguyệt không biết từ đâu bay đến, âm thanh chuông gió nhắc hắn, con muỗi của hắn đã đến.

Tử Nguyệt không biết từ đâu bay đến, âm thanh chuông gió nhắc hắn, con muỗi của hắn đã đến.

- Tử Nguyệt, tại sao bây giờ ngươi mới tới ? Đêm qua ngươi đi đâu vậy ? - Hắc Phong quay ra sau nhìn Tử Nguyệt, con muỗi này, luôn khiến hắn nghĩ nó bị lạc.

Bay tới gần Hắc Phong, Tử Nguyệt nhìn hắn, cất giọng ngái ngủ.

" À, hôm qua có một số người bạn rủ ta đi chơi, không kịp báo cho huynh biết, xin lỗi nha ! "

- Không sao, ngươi về thì tốt rồi, đỡ mất công ta tìm. - Hắc Phong lại quay đi, hắn vẫn đang nhìn hàng rau xanh tốt kia.

May mắn cho Tử Nguyệt thật, đã chuẩn bị vườn rau từ trước, nếu không cũng không biết Tuyết Du sẽ phải ứng phó như thế nào.

Định bụng sẽ hái rau, Hắc Phong đưa tay với ra, không ngờ bị Tử Nguyệt ngăn cản.

" Hắc Phong, từ ngày hôm qua chúng ta đã đi đến đây, không biết Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ đang lo lắng cho huynh biết chừng nào ! "

Hắc Phong lúc này mới nhận ra, thật đúng là từ lúc đi theo Tử Nguyệt tìm Tuyết Du, hắn cũng quên mất hai người bạn chí cốt của mình, đúng là hổ thẹn, hắn đỏ mặt gật đầu.

- Thôi được, chúng ta mau về không bọn họ lại làm lớn chuyện.

Trước khi đi, Hắc Phong còn để lại một mảnh giấy nhỏ đặt lên bàn. Tử Nguyệt tò mò dở ra đọc : " Tửu quán Thiện Nữ ".

" Chẳng phải nơi đó là nơi mà Hắc Phong đang ở sao ? ". Đôi mắt Tử Nguyệt thoáng lên vẻ thâm sâu, nó đã hiểu ý nghĩa của tờ giấy rồi.

Trở lại tửu quán, Hắc Phong cùng Tử Nguyệt ngạc nhiên khi có khá nhiều người ra vào nơi này.

" Có chuyện gì sao ? ". Tử Nguyệt đậu trên vai Hắc Phong, hướng đôi mắt tò mò về đám người kia. Người trong tửu quán không ngừng xì xào bàn tán.

Hắc Phong lắc đầu đi đến chỗ đám đông, ngạc nhiên khi nhìn thấy một người phụ nữ đang khóc âm ỉ, tiếng khóc vô cùng thê lương.

- Cho ta hỏi ... có chuyện gì đang xảy ra vậy ? - Hắc Phong kề miệng hỏi một người trong đám đông, hắn cần có một chút thông tin.

Người đó nhìn Hắc Phong, tưởng hắn là người mới đến, tận tình kể chi tiết cho hắn nghe :

- Ngài không biết đấy thôi, trước đây ở đây đồn thổi có một ma nữ chuyên đi hù doạ đàn ông, ngày hôm qua có một gia đình đến đây, hình như là thân nhân của cô nương đó, an táng cho cô ấy, không hiểu vì sao ngày hôm qua ở nhà đại thẩm này, thằng con đi chơi kiểu gì mà đến khi về nằm gục trước cửa nhà, lăn ra chết, trong khi đó không có dấu hiệu bị chém giết hay thương tích ở xác, điểm đặc biệt là mặt cậu ta xanh ngắt, hai mắt trợn trừng lên như trúng tà... - Ông khách đó kể, kể xong ông ta còn nổi cả da gà. - Thế nên đại thẩm này mới nghĩ do oan hồn này hại, đến đây làm loạn.

" Người chết ư ? Mặt xanh ngắt, mắt trợn trừng ? Chẳng phải ... ". Tử Nguyệt suy nghĩ, có vẻ như vụ này khá nghiêm trọng, không thể nào liên quan đến Thiện Hạ được, cô ta đi rồi, chính nó cũng tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể giết người được.

Ông chủ quán thấy tửu quán bị quấy rầy, đùng đùng tức giận, sai người lôi vị đại thẩm kia đi.

- Oan quá ! Con trai tôi tại sao lại chết oan như vậy ! Ngay cả nói chuyện lần cuối với nó cũng không được. - Vị đại thẩm kia ngồi xuống đất, khóc như mưa như gió, quyết không để bọn họ lôi đi.

Tử Nguyệt nói nhỏ vào tai Hắc Phong điều gì đó, chỉ thấy hắn gật đầu.

- Đại thẩm, có chuyện gì về nhà rồi nói ! Ta có thể mạn phép không ? - Hắc Phong cúi xuống đỡ người đó đứng dậy, mỉm cười.

Vị đại thẩm được Hắc Phong đứng dậy, vẫn thút thít khóc :

- Cậu là quan sao ?

Câu hỏi này khiến Hắc Phong dừng lại trong chớp mắt, nếu xét về phương diện này thì...

Cha của hắn là hoàng thân quốc thích trong triều, dĩ nhiên cũng được xem là một vị quan, nếu như hỏi hắn có phải là quan phủ không, có lẽ hắn sẽ trả lời là có.

Cha của hắn là hoàng thân quốc thích trong triều, dĩ nhiên cũng được xem là một vị quan, nếu như hỏi hắn có phải là quan phủ không, có lẽ hắn sẽ trả lời là có.

Quả nhiên, hắn gật đầu một cái.

Vị đại thẩm mừng rỡ nắm lấy bàn tay hắn, đưa tay quệt nước mắt :

- Tiểu dân mong ngài sẽ đòi lại công bằng cho con tiểu nhân ! Van lạy ngài.

Bà ta quỳ trước mặt Hắc Phong, khẩn thiết cầu xin. Hắc Phong lúc này thật sự là rất bối rối.

- Vị đại thẩm này, tốt nhất hãy đứng lên đi đã.

Tử Nguyệt trợn mắt nhìn : " Hắc Phong thật sự là quan sao ? "

Hắc Phong đỡ bà ta đứng lên, nhỏ giọng :

- Đại thẩm, mau đến nhà đại thẩm thôi !

Hắc Phong chuẩn bị đi thì Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ từ đâu xuất hiện, vẻ mặt hớt hải :

- Hắc Phong, từ hôm qua đến giờ huynh đi đâu, tại sao bọn ta lại không thấy ? - Lý Đường Minh đi một vòng quanh người Hắc Phong, không thấy có dấu hiệu bị thương tổn nào.

Bạch Lý Vũ đưa tay phẩy quạt mỉm cười thả lỏng người :

- Tạ ơn trời, huynh không sao cả !

Hắc Phong trầm tư suy nghĩ, hai tên này hôm nay sao đột nhiên lo lắng cho hắn vậy, thường thường thì cho dù hắn đi hai ba ngày, hai tên này nhất định sẽ rất vui, rất phấn khởi.

Đằng này, hai tên này lại có vẻ lo lắng, chắc hẳn là có chuyện gì.

- Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao hai ngươi lại có vẻ lo lắng như vậy ?

Lý Đường Minh ngó xung quanh một cái, sau đó kéo Hắc Phong vào một góc, để mặc đại thẩm kia ở lại còn đứng ngơ ngác :

- Huynh đi đâu mà ngay cả chuyện này cũng không biết sao ? Ngày hôm qua ta và Bạch huynh có rủ huynh đi xem chuyện hay nhưng huynh nhất quyết ở lại nên bọn ta cũng không ép.

Tử Nguyệt bay đến đậu trên vai Hắc Phong nghe ngóng chuyện.

- Chuyện đó thì liên quan gì ? - Hắc Phong cau mày, tại sao lại phải nói chuyện này chứ ?

Bạch Lý Vũ ngay lúc này nôn nóng chen vào, đẩy Lý Đường Minh sang một bên :

- Huynh thật đúng là ... để ta kể huynh nghe. Ngày hôm qua ta và Đường Minh nghe ở Hạo Đường có người chết, vốn dĩ đây là chuyện thường nên hai ta cũng không muốn xen vào, nhưng khi nghe cái xác khi chết người xanh ngắt, hai mắt trợn trừng lên, ta đã thấy bất thường nên tò mò đến đó xem !

Cái chết này, thật giống với cái chết con của đại thẩm kia, hơn nữa, nạn nhân đều là đàn ông, có chút kì lạ trong đó !

" Ta có thể ngửi thấy mùi yêu khi ở đây ! ". Tử Nguyệt nhỏ giọng, Hắc Phong nghe vậy liền giật mình.

Trước/35Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 60 Kiều Thê Có Không Gian ( Trọng Sinh Phúc Thê Có Không Gian )