Saved Font

Trước/50Sau

Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia

Chương 1:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 1

Trời vừa tháng chín, cuối thu mát mẻ. Trong thôi phủ vườn Đông Ninh, kim quế hoa trĩu cành tĩnh lặng đưa hương len lỏi từng ngóc ngách

Thôi phủ hiện giờ từ nhị phòng phu nhân Tạ thị chủ trì nội trợ, nàng gặp thời tiết tốt, liền sai người đi thông tri các tiểu thư trong phủ, buổi sáng ở trong hoa viên tập đánh đàn, dùng trà. Một lát sau, lại lơ đãng đối nha hoàn Yên Tử nói: “Nhị công tử đang ở nhà?”

Yên Tử vừa giúp nàng vuốt phẳng quần áo vừa trả lời: Thưa đang ở, hôm nay nhị công tử nghỉ tắm gội, đang cùng Chu tam công tử ở thư phòng.”

Tạ thị nói: “các tiểu công tử hồi lâu không thấy ca ca, ngươi đi chuẩn bị điểm tâm và rượu rồi mời bọn họ đến hoa viên.”

Yên Tử cười đồng ý.

Không bao lâu, Thôi gia đại phòng Thôi Tịch Ninh dẫn tam phòng Thôi Tịch Dung, cùng Thôi Tịch đồng tới trước hoa viên, nhị phòng Thôi Tịch Quân cũng kéo bạn tốt Tô Phán Nhạn tới.

Tô Phán Nhạn là thông chính sử Tô Vân Thần chi nữ, hai năm trước cùng Thôi Tịch Quân ở tiệc ngắm hoa mới gặp đã hợp nhau, hiện giờ coi nhau như đôi bạn thân thiết.

Thôi Tịch Quân nói: “Vừa lúc Phán Nhạn tới tìm ta chơi đùa, liền cùng tới.”

Tô Phán Nhạn cùng Thôi gia tiểu thư cũng không xa lạ, mấy người chào hỏi qua, Thôi Tịch Dung đột nhiên hỏi: “Tạ tỷ tỷ hôm nay không có tới sao?”

Tạ tỷ tỷ chỉ chính là Tạ Miểu, Tạ thị cháu gái họ, hiện giờ chính sống nhờ ở Thôi phủ. Tạ thị là Thôi Sĩ Thạc vợ kế, nhị phòng Thôi Mộ Lễ cùng Thôi Tịch Quân đều là vợ trước quá cố Hà thị sở sinh, cho nên đối Tạ Miểu cũng không thân mật, nhưng ngày xưa trong phủ có bất luận cái gì hoạt động, cũng tuyệt không sẽ thiếu Tạ Miểu.

Gần nhất lại dường như hồi lâu không thấy nàng?

Nhắc tới vị này không ruột rà biểu tỷ, Thôi Tịch Quân liền cười như không cười, “Nàng nha, mấy ngày trước đây đi am Thanh Tâm bị té ngã, tỉnh lại sau liền đóng cửa không ra, nghe nói ngày ngày cầm bản kinh thư, một lòng hướng Phật đâu!”

Mấy tỷ muội trêu ghẹo gian, Thôi Mộ Lễ cùng Chu Niệm Nam đến gần. Dưới tàng lá phong, hai chàng nam tử dung tư tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, mỗi người một phong thái.

Tô Phán Nhạn nhanh chóng liếc nhìn Thôi Mộ Lễ, chỉ ngắn ngủn liếc mắt một cái, liền không dám lại nhiều xem.

Thôi Tịch Dung nghĩ sao nói vậy nói: “Nhị ca ca tới, Tạ tỷ tỷ chắc cũng sắp canh giờ qua đây.”

Lời này vừa nói, liền thấy Thôi Mộ Lễ thần sắc hơi nhạt, Chu Niệm Nam tắc cười lên tiếng.

Tạ thị trong lòng tính toán điều gì, liền hắn một người ngoài đều xem đến rõ ràng, huống chi là Thôi Mộ Lễ? Nghĩ đến cái kia dáng vẻ kệch cỡm, trong ngoài không đồng nhất họ hàng xa, Chu Niệm Nam không khỏi đồng tình Thôi Mộ Lễ.

Thôi nhị, bảo trọng a!

*

Lúc này nhân vật chính Tạ Miểu mà mấy người này nói sau lưng đang tránh ở trong phòng, trong lòng ngực ôm cuốn kinh thư, nhắm mắt lại lẩm bẩm.

“Ta nay xem này phù căn bốn trần, chỉ ở ta mặt, như thế thức tâm, thật cư thân nội……”

Lãm Hà mới vừa tiễn đi yên tử trở về, sau khi nghe rõ nhà mình tiểu thư niệm kinh, trong nháy mắt đều choáng váng.

“Tiểu thư.” Nàng đi lên trước nói: “Phu nhân nói, hôm nay nhị công tử khó được nhàn rỗi, đang ở hoa viên nghỉ ngơi đấy.”

Nàng cố ý cường điệu “Khó được” hai chữ, Tạ Miểu lại không hề phản ứng. Lãm Hà khó chịu, lập tức rút ra nàng trong lòng ngực thư.

“Tiểu thư!”

Tạ Miểu không nói lời nào, chỉ trợn mắt nhìn nàng. Ánh mắt kia thực bình tĩnh, ẩn ẩn còn mang ý cảnh cáo.

Lãm Hà lập tức rụt rè, ngoan ngoãn đem sách nhét trở lại trong tay nàng, nhưng vẫn là hỏi ra trong lòng suy nghĩ: “Tiểu thư, ngài gần nhất làm sao vậy?”

Tạ Miểu chẳng sao cả, chỉ là nàng sống lại một đời mà thôi.

Năm ngày trước nàng vẫn là phu nhân của đương triều hữu tướng Thôi Mộ Lễ, hưởng vinh hoa phú quý, chịu mệnh phụ truy phủng. Năm ngày sau, nàng liền vừa té ngã liền trở về mười năm trước, biến trở về Thôi phủ họ hàng xa, Thôi Mộ Lễ biểu tiểu thư (chú thích: em gái họ)

Tạ Miểu lúc đầu cũng cháng váng. hoang mang, nhưng thực mau nàng liền ý thức được, này có lẽ là Phật Tổ an bài.

Đời trước nàng tuy rằng cùng Thôi Mộ Lễ thành thân, lại vì hắn trong lòng có người khác, hai người chỉ làm một đôi tôn trọng nhau như khách phu thê. Ngày ấy, lúc nàng bị hắn liên lụy chịu kẻ ác đuổi giết, trượt chân ngã xuống dốc núi, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là khuôn mặt của tượng đức phật

Lúc ấy nàng nghĩ rằng: Nếu không có gả cho Thôi Mộ Lễ thì tốt rồi.

Sau khi sống lại trong kiếp này, nàng mở mắt ra, nhìn thấy vẫn là bức tượng Đức phật ấy, vẫn là gương mặt ấy.

Một khuôn mặt yên lặng lại tràn đầy từ bi.

Tạ Miểu cảm thấy, khẳng định là Phật Tổ nhận thấy được nàng đời trước trôi qua có chút thảm rồi, nên cho nàng một cơ hội bắt đầu lại lần nữa

Thật sự là ngã phật từ bi!

Đến khi tạ thị cảm thấy cháu gái khác lạ, vội chạy đến chỗ nàng hỏi han, thì nghe được Tạ Miểu trịnh trọng nghiêm túc nói rằng: “Cô ạ, con cảm thấy con có duyên với cửa Phật.”

Tạ thị sửng sốt, gõ mạnh một cái vào trán nàng, " xem ra con ở trong phòng lâu nên nghĩ quẩn rồi! Lãm Hà, Phất Lục, đem kinh thư toàn bộ dọn đến kinh đường, không được cho tiểu thư các ngươi lại đụng vào!”

“Cô ơi, cô đừng dọn kinh thư của con.”

“Dọn!”

Lãm Hà cùng Phất Lục lanh lẹ mà đem kinh thư dọn đi hết rồi, mấy ngày này nghe tiểu thư niệm kinh, đám các nàng đều mau siêu thoát hồng trần, muốn đi nương nhờ cửa Phật!

Tạ Miểu chống cự không thành chỉ phải thuận theo, không nói nàng hiện tại chỉ là cái nghèo túng biểu tiểu thư, chẳng sợ sau lại trở thành thừa tướng chi thê, Tạ thị vẫn có thể chặt chẽ quản được nàng.

Thật là nghẹn khuất a!

Tạ thị đem nàng từ trong ổ chăn lôi ra tới, tự mình giúp nàng chải tóc, “A Miểu, con thấy trong lòng có không thoải mái liền cùng cô nói, không cần chịu đựng mà ảnh hưởng đến thân thể.”

Tạ Miểu nghiêm túc nghĩ nghĩ, sống hai đời, nàng cũng coi như muốn gì được nấy.

Đời trước nàng tìm đủ mọi cách phải gả Thôi Mộ Lễ, Thôi Mộ Lễ cưới nàng. Nàng phải làm Thôi gia chủ mẫu, Tạ thị thoái vị. Nàng muốn vinh hoa tôn quý, sau Thôi Mộ Lễ bước lên đỉnh cao quyền thế, hắn đều đã cho nàng.

Nói như vậy, trừ bỏ đối nàng không cảm tình, cộng thêm cuối cùng liên lụy nàng bỏ mạng, Thôi Mộ Lễ đối nàng thật là cũng rất tử tế rồi.

“Mộ Lễ gần nhất trở về muộn, trông có vẻ hao gầy nhiều, muộn chút con tự mình nấu chén huyết yến mang đến cho anh con đi.”

Những việc này cũng không cần nhờ đến Tạ Miểu? Chẳng qua là Tạ thị muốn mượn cớ này làm hai người có nhiều thời gian tiếp xúc thôi.

Đổi làm trước kia, Tạ Miểu khẳng định vui vẻ đồng ý, nhưng hiện tại nàng lại ỉu xìu, “Cô ơi, con mệt mỏi.”

“suốt ngày ru rú ở nhà làm gì mà mệt?” Tạ thị giúp nàng cài một cây trâm vàng nạm ngọc, thấy nàng làn da trắng noãn, vừa lòng nói: “Trong hồ thượng thanh mới nuôi thêm cá chép, con đi qua xem đi.”

Tạ Miểu đành phải mang theo Lãm Hà, Phất Lục đi thượng thanh hồ xem cá.

Thanh hồ nước xanh trong như ngọc, mấy chú cá chép béo đang nhàn nhã bơi qua lại. Tạ Miểu dựa vào lan can, tay thon rải đồ ăn cho cá, dẫn đến đám cá nhảy trên tranh thức ăn.

Lãm Hà nhìn buồn cười, “Nhìn xem con cá kia, béo thật đấy, không biết trộm kiếm được đồ ăn ở đâu?”

Phất Lục trộm nhéo eo " tỷ xem muội giống bụng ta suy ra bụng người……”

Hai cái nha hoàn vui cười đùa giỡn, một lát sau đều mượn cớ rời đi.

Tạ Miểu cho cá ăn một lúc chợt cảm thấy có chút bực bội. Sau khi sống lại, nàng mỗi khi nghĩ đến chuyện cũ, liền dựa vào niệm kinh văn làm tâm an định lại, hiện giờ cô nàng đem kinh thư đều thu đi rồi, nàng nên làm thế nào cho phải?

Đang uể oải nghĩ lan man thì có tiếng bước chân đến gần.

Tạ Miểu nhìn lại, thấy trẻ tuổi Thôi Mộ Lễ cùng Chu Niệm Nam sóng vai đi tới, không khỏi có một cái chớp mắt hoảng hốt.

Nhìn qua, này hai người tướng mạo đều là cực tốt.

Chu Niệm Nam ăn mặc một thân áo dài màu xanh đen, đầu đội ngọc quan eo mang đai ngọc, lười nhác mà cười, đúng kiểu kinh thành quý công tử.

Tạ Miểu ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở trên người Thôi Mộ Lễ.

Hắn mặc một bộ đồ dài màu trắng, phối sức đều thật tố nhã, nhưng chỉ đứng ở nơi đó, khí chất đều so người khác xuất chúng một ít. Hắn hiện giờ chỉ có 18 tuổi, đúng là khí phách hăng hái tuổi tác, mặt mày lại hiện vẻ trầm ổn.

Tạ Miểu nghĩ đến hắn trong trí nhớ, khi đó hắn đã trở thành hữu tướng, không nói nàng cái này thê tử, ngay cả thiên tử đều không thể từ hắn thâm thúy như biển trong mắt tìm tòi nghiên cứu ra cái gì.

Tạ Miểu nghĩ thầm: May mắn nàng sớm mệt mỏi, hắn muốn hay không muốn làm gì, nàng đều không thèm để ý.

Lúc nàng đang nhìn hai người, hai người này cũng đang nhìn nàng.

Thiếu nữ mặc màu xanh nhạt áo váy. Da thịt tuyết trắng, tóc đen như thác nước, nổi bật trên nền váy áo, tựa mảnh lá sen e ấp dưới ánh trăng trong hồ, xanh tươi ướt át, hoạt bát động lòng người.

Chỉ là Thôi Mộ Lễ cùng Chu Niệm Nam không phải người thường, đối sắc đẹp sớm đã nhìn mãi quen mắt, huống chi, Tạ Miểu còn không thể xưng là tuyệt sắc mỹ nhân.

Chu Niệm Nam dùng cây quạt ngăn trở nửa bên mặt, nhỏ giọng nói: “Trốn đến quá mùng một tránh không khỏi mười lăm, Thôi nhị, có diễm phúc lắm nha.”

Thôi Mộ Lễ không để ý tới chế nhạo, như thường hướng Tạ Miểu chào hỏi, “Tạ biểu muội, hồi lâu không thấy.”

Sắc mặt bình tĩnh, không vui không giận, đó là thái độ Thôi Mộ Lễ vẫn thường đối xử với nàng.

“Thôi biểu ca, đã lâu không gặp.” Tạ Miểu có lệ mà đáp một câu, liền xem hồi trong hồ.

Này liền xong rồi? Nàng không nên chậm rãi đứng dậy, thướt tha mà hành lễ, sau đó kiều nhu mà nói một câu: “Biểu ca, thật là trùng hợp, huynh cũng tới ngắm cá sao?”

Tuyệt đối có âm mưu.

Chu Niệm Nam đi phía trước đi vài bước, cười hì hì nói: “Tạ tiểu thư còn chưa có chào ta đâu.”

Tạ Miểu đành phải quay đầu lại liếc hắn một cái, sau khi xem xong nghĩ thầm, ân, hắn quả thực vẫn là trước sau như một nhìn là thấy ghét.

Nàng lời nói lơ đãng nhưng có hàm ý, “xin chào Chu tam công tử, Thôi biểu ca đã ở Hình Bộ nhậm chức được một năm rồi, không biết Chu tam công tử hiện đảm nhiệm chức vụ ở đâu?”

Trong kinh thành ai không biết Định Viễn Hầu gia Tam công tử cả ngày chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, ỷ vào xuất thân tốt, liền không cần khổ nhọc tiến tới. Nàng hỏi lời này không khác gì trần trụi trào phúng?

Chu Niệm Nam bị chọc trúng chỗ đau, nhất thời tức giận lại nhất thời buồn cười.

“Tạ tiểu thư quan tâm đến ta còn nhiều hơn phụ thân ta nữa, Chu mỗ rất cảm kích, nếu là được triều đình phân tới chức vụ, định trước tiên sai người nói cho tiểu thư.”

Đây là ở ám chỉ nàng xen vào việc người khác.

Tạ Miểu lười cùng hắn tranh luận, nói: “ n.”

Chu Niệm Nam xem nàng uể oải ỉu xìu, cho rằng nàng đang giả bộ, liền hướng Thôi Mộ Lễ ra hiệu.

Nhìn đến không? Nàng chờ huynh hỏi han ân cần đâu.

Thôi Mộ Lễ xuất phát từ lễ phép hỏi: “Nghe nói Tạ biểu muội trước đó vài ngày lúc ở am Thanh Tâm té ngã, muội không sao chứ?”

Tạ Miểu: “Không có, muội rất tốt.”

Lời ít mà ý nhiều, không muốn nhiều lời một chữ, đời trước sau khi thành thân giữa bọn họ ở chung cũng là như vậy.

Thôi Mộ Lễ tuy phát hiện nàng cùng quá khứ không giống, lại không thèm để ý, cười nói: “Ta cùng Niệm Nam còn có việc, trước tiên cáo lui.”

“Mấy huynh cứ bận việc đi.”

Tạ Miểu lại lần nữa dựa về lan can, vê nắm thức ăn cá, duỗi cánh tay ra ngoài, chợt nghe răng rắc một tiếng, lan can theo tiếng đứt gãy! Mà Tạ Miểu vì toàn thân đều dựa vào trên lan can nên không kịp phòng ngừa mà ngã vào trong hồ.

“Thình thịch!”

Không gian bỗng chốc lặng im

Giây lát sau, Thôi Mộ Lễ cùng Chu Niệm Nam ý thức được vấn đề gì đang xảy ra nên vội vàng chạy đến bên hồ, thấy Tạ Miểu từ trong nước vươn đầu, cố hết sức mà bám vào lan can để ngừa chìm xuống.

Tóc đen dính nước bết rủ trên mặt, trên đầu còn cắm vài cọng cỏ nước, nhìn buồn cười lại chật vật.

Đến, công chúa đỏng đành rơi xuống nước hóa ếch ộp.

“Phụt……” Chu Niệm Nam buồn cười.

Thôi Mộ Lễ khóe miệng cũng cong lên.

Tạ Miểu phun ra nước hồ trong miệng, trừng mắt bọn họ, “Các huynh còn muốn xem bao lâu?”

Hai người lúc này mới hồi thần, Chu Niệm Nam đang muốn xuống nước nghĩ cách cứu viện, bị Thôi Mộ Lễ kéo lại

Chu Niệm Nam tức thì đã hiểu: Không thể cứu, này có thể là Tạ Miểu thiết kế ra cái bẫy.

Tạ Miểu xoa đi nước trên mặt, thấy 2 người còn ở trên bờ mắt đi mày lại liền nói, “Các huynh tính liền cứ đứng trên đó đứng như vậy hả?”

Nghe vậy, Thôi Mộ Lễ hướng nàng chắp tay thi lễ, “Ta bây giờ đi kêu nha hoàn, biểu muội chờ một lát.”

Chu Niệm Nam càng là không nói hai lời lôi kéo hắn đi rồi.

Hai người một lát liền không có bóng dáng, trong hồ, Tạ Miểu áo xanh bồng bềnh như lục bình. Đám cá chép cách nàng khá xa, tò mò xem nàng.

Tạ Miểu sửng sốt một lúc liền hiểu được, nàng cố gắng giữ nụ cười, trong lòng vẫn nhịn không được hừ lạnh nghĩ: Nàng khó khăn lắm mới sống lại đời này, đừng nói chủ động đeo bám bọn họ, chính là cầu xin nàng gả nàng cũng không gả!

Hết chương 1: .

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế