Saved Font

Trước/496Sau

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 78: Món Nợ Mười Lăm Năm Trước Tính Như Thế Nào.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mọi người trong Trần gia đã choáng váng

Nhị đương gia của bọn họ chết dễ dàng như vậy sao?

Còn chết thê thảm, không để lại toàn thây như thế sao!

Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này!

Mấy ngày hôm trước khi Trần An trở lại Trần gia đã nói với mọi người rằng ông ta là tu võ giả, bọn họ kích động cỡ nào, thậm chí còn ảo tưởng đến chuyện sau khi làm lũng đoạn Giang Thành thì nên phân phối sản nghiệp ở Nam Giang như thế nào.

Nhưng còn chưa được mấy ngày thì hy vọng của bọn họ đã tan biến. Càng nghiêm trọng chính là, có thể bọn họ còn không giữ nổi địa vị hiện giờ, bởi vì thanh niên đứng trước mặt họ lúc này cực kỳ khủng bố.

Đều do con đàn bà đáng chết này!

Mọi người trong Trần gia đều trút hết lửa giận trong lòng lên người Cố An Kỳ.

Nếu không phải cô ta bôi nhọ Diệp Khuynh Thành, sát thủ Ám Ảnh Các sẽ không xuất hiện, sát thủ Ám Ảnh Các không xuất hiện thì sẽ không bị rết bảy màu cắn, không bị rết bảy màu cắn thì Nhị đương gia của bọn họ sẽ không chết nhanh như vậy.

Nói một câu không dễ nghe chính là, cho dù Trần An sớm hay muộn gì cũng chết bởi rết bảy màu, nhưng trong khoảng thời gian ông ta còn tồn tại thì Trần gia hoàn toàn có thể mở rộng thế lực đến mấy thành thị chung quanh Giang Thành.

Cố An Kỳ chính là tội nhân của Trần gia chúng ta!

Nhìn ánh mắt phẫn nộ của mọi người, trên mặt Cố An Kỳ đã không còn chút máu.

Cái này còn chưa phải tệ nhất, tệ nhất chính là Lục Vân đã đi về hướng cô ta, áp lực kinh khủng kia quả thực sắp khiến cô ta hít thở không thông.

"Cố An Kỳ, có phải trước đó tôi đã sớm cảnh cáo cô, đừng tới trêu chọc tôi, vì sao cô còn muốn chơi với lửa hả?" Giọng nói của Lục Vân như ác ma.

Bịch!

Cố An Kỳ bị dọa đến mềm nhũn ngã xuống đất, dưới váy ướt đẫm.

Lục Vân lạnh nhạt nhìn chăm chú cô ta và nói, "Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu mà dám so sánh mình với chị Khuynh Thành, nếu nói chị Khuynh Thành là ánh trăng sáng trên bầu trời thì Cố An Kỳ cô nhiều lắm chỉ có thể xem như một con đom đóm trên mặt đất, lấy đâu ra dũng khí đó?"

Sai một ly đi một dặm. Nếu lúc trước khi tập đoàn Khuynh Thành gặp nguy nan, Cố An Kỳ không bỏ đá xuống giếng thì tình cảnh của cô ta sẽ khác với hiện tại.

Nếu lúc trước không chọn cách gả vào Trần gia, nếu không trả thù Diệp Khuynh Thành, với vẻ ngoài của cô ta thì chắc chắn cuộc sống cũng không đến mức quá kém.

Nhưng rõ ràng có nhiều lựa chọn như vậy, cô lại cố tình chọn con đường sai lầm nhất.

Chỉ có thể nói lòng ghen ghét của người phụ nữ này đáng sợ đến cực điểm, đồng thời cũng ngu xuẩn đến tột độ!

"Cầu xin anh... Đừng nói nữa."

Cố An Kỳ đau khổ che đầu lại, nước mắt không ngừng lăn xuống, làm nhem nhuốc hết lớp trang điểm cầu kỳ của cô ta, muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu.

Lúc này, Trần Bình đột nhiên lạnh lùng nói, "Lục tiên sinh, tất cả mọi chuyện đều do người phụ nữ này gây nên, hiện tại tôi tuyên bố trục xuất cô ta khỏi Trần gia, Lục tiên sinh có thể tùy ý xử trí."

Trục xuất khỏi Trần gia… Cố An Kỳ đột nhiên run lên, khó có thể tin mà ngẩng đầu, dùng đôi mắt bị nước mắt phủ kín của mình đảo qua mọi người trong Trần gia.

Trần Bình, Trần Thái… và chồng của cô ta là Trần Tử Ngang

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, rõ ràng muốn hoàn toàn phân rõ ranh giới với cô ta.

Đây là sự vô tình của hào môn sao?

Giờ phút này cảm xúc trong lòng Cố An Kỳ chỉ có thể được hình dung bằng từ thê lương và tuyệt vọng. Đặc biệt là chồng của cô ta - Trần Tử Ngang, đêm qua khi hai người chơi trên giường, Trần Tử Ngang còn nói sẽ dùng kỹ thuật miệng lưỡi của mình làm cô thích đến bay lên tận trời.

Ai ngờ không đến một ngày mà thái độ của anh ta đã thay đổi 180°, cứ như một người xa lạ.

Sự đả kích này còn nặng nề hơn những lời Lục Vân nói vừa rồi với cô ta.

"Ha ha ha, tất cả đều là một mình Cố An Kỳ này sai, chỉ có tôi mới là tên hề, ha….. Hức hức hức!"

Cố An Kỳ bi ai cười, cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười, cuối cùng không ai biết rốt cuộc cô đang khóc hay cười.

Cố An Kỳ đã điên rồi

Nhìn cô điên điên khùng khùng chạy ra khỏi Trần gia, Lục Vân chỉ thở dài.

Sớm biết như vậy thì sao lúc trước lại làm thế!

"Hiện tại con tôi đã chết, Cố An Kỳ cũng điên rồi, các người vừa lòng rồi đúng không, còn ở lại nơi đây làm gì?" Trần Thái lạnh lùng nhìn quét qua đám người Nam Giang Vương, nói với giọng khàn khàn.

Đám người Lôi Áo không lên tiếng, mà yên lặng đưa mắt nhìn về phía Lục Vân.

Giây lát sau, chỉ nghe Lục Vân lạnh nhạt mở miệng nói, "Món nợ hôm nay đã tính xong, nhưng Trần gia các người đã quên món nợ mười lăm năm trước sao?"

Nợ mười lăm năm trước?

Mọi người trong Trần gia cảm thấy khó hiểu

Lục Vân hít sâu một hơi và nói, "Ông không muốn cho tôi một lời giải thích về trận hoả hoạn ở viện mồ côi Dương Quang vào mười lăm năm trước sao? Trần Bình!"

Hắn lập tức nhìn thẳng về phía Trần Bình.

Vốn dĩ Lục Vân chuẩn bị chờ đến đại thọ 60 của Trần Thái thì mới tính món nợ này với bọn họ, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có vẻ Trần gia đã gấp không chờ nổi muốn tìm đường chết, vậy Lục Vân chỉ có thể tính nợ trước mấy ngày.

Trần Bình bỗng nhiên run rẩy, hỏi, "Cậu và viện mồ côi Dương Quang… có quan hệ như thế nào?"

"Mười lăm năm trước, tôi chính là một thành viên trong viện mồ côi, hơn nữa suýt nữa đã chết trong trận hoả hoạn đó, ông nói xem tôi có quan hệ gì với nó?"

Nghe thấy lời này, sắc mặt tất cả mọi người trong Trần gia lập tức thay đổi.

Thì ra dù không có Cố An Kỳ gây rối thì cuối cùng người thanh niên thực lực khủng bố này cũng sẽ tìm tới Trần gia bọn họ, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Rốt cuộc Trần gia họ đã tạo nghiệt gì!

Trần Bình lập tức hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Lục Vân, khẩn cầu, "Lục tiên sinh tha mạng, là tôi phóng hoả gây ra chuyện đó, nhưng không liên quan đến Trần gia, mong Lục tiên sinh giơ cao đánh khẽ."

Ông ta căn bản không cần tranh cãi, bởi vì nếu Lục Vân hỏi ra vấn đề này thì chứng tỏ hắn đã nắm giữ chứng cứ, dù chối cãi thế nào cũng không có tác dụng

Huống chi, thủ đoạn của Lục Vân lợi hại như thế, phỏng chừng sẽ có vô số cách làm ông ta nói ra chân tướng, chối cãi chỉ tăng nhanh tốc độ tử vong, chi bằng thẳng thắn thừa nhận, nói không chừng còn có thể giữ được mấy mạng của Trần gia.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Lục Vân nhíu nhíu mày

Lôi Áo đã từng nói qua, mười lăm năm trước, thị trường địa ốc to lớn như Giang Bắc cũng đủ cho Trần gia ăn no căng, căn bản không cần mạo hiểm chạy tới Nam Giang để phóng hỏa.

Cho nên trận hỏa hoạn đó nhất định có bí ẩn khác.

Trước/496Sau

Theo Dõi Bình Luận