Saved Font

Trước/15Sau

Bồ Công Anh Năm Ấy

Chương 3: Cuộc Sống Sắc Màu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có thể nói thời gian luôn vận động, dòng đời và cuộc sống vốn dĩ bất thường. Chỉ mới 4 năm trước thôi tôi chỉ là một" cặn bã" của xã hội, một đứa bé luôn bị người ta hắt hủi, khinh mạt, chán ghét mà giờ đây tôi đã có thể hòa nhập với mọi người.Bốn năm trước tôi là đứa trẻ nhút nhát nhưng giờ đây tôi là một cô gái mà mẹ tôi hay bào là bướng bỉnh, gan gốc hơn trước. Cuộc sống của mẹ con tôi dường như đã khấm khá hơn trước, hiện tại mẹ đang là đầu bếp của một nhà hàng khá nổi tiếng, tiền lương hàng tháng cũng đủ cho chi phí sinh hoạt hàng tháng.

Tôi giờ đây đã 14 tuổi rồi nên sau giờ tan học thường hay đi làm thêm tại các quán ăn vặt gần trường. Và đặc biệt, điều khiến tôi vui và hạnh phúc nhất chính là cậu bạn thân duy nhất của tôi-Trần Hoàng Minh Huy. Vâng! Kể từ ngày định mệnh ấy, chúng tôi đã là bạn, là bạn thân với nhau luôn đấy! Tôi luôn tự hào về nó. Tùy là thân nhưng cậu ấy bắt nạt tôi rất nhiều, có lúc tức quá tôi chắng biết làm gì hết, về nhà trong một nỗi uất hận sao độ. Nhưng sau khi cậu ấy xin lỗi và mời tôi đi ăn kem tạ lỗi thì tâm trang ấy không biết bay đi đâu rồi, chỉ còn lại là niềm vui, sự hân hoan, phấn khởi. Và bây giờ tôi và Huy đã học cùng một trường, một lớp, ngồi cùng môt bàn luôn. Lớp 8A chúng tôi rất đoàn kết, có rất nhiều người bạn có hoàn cảnh khó khăn như tôi nhưng những người còn lại không những không hắt hủi mà chúng tôi rất đoàn kết. Có những khi ngồi nghĩ lại những quá khứ đen tối kia, tôi từng ước rằng sao mình không lớn nhanh hơn để gặp nhưng người bạn tuyệt vời như thế!

Cũng như bao ngày khác, hôm nay tôi đến trường với Huy. Cứ mỗi sáng cậu ấy thường qua nhà và đón tôi đi học cùng nên ngày nào đến lớp chúng tôi đều đến lớp cùng lúc, về cùng nhau. Nếu muộn thì cả hai đều bị! Vừa đi tôi vừa hát vang bài hát tôi mới biết hồi tối- Why not me:

"Escaping nights without you with shadows on the wall

My mind is running wild trying hard not to fall

You tell me that you love me but say Im just a friend

My heart is broken up into pieces......."

Đang say sưa với âm điệu của bài hát, bỗng có ai đánh lên đầu tôi một cái rõ đau, bực mình quay trở lại. Hừ! Lại là cậu ấy. Trong khi tôi máu đang dồn lên nao thì cậu ta cứ cười khì khì nhưng khỉ cười ý. Trời ơi! Bực mình quá!Sự kiên nhẫn của tôi cạn kiệt mất rồi:

"Minh Huy, cậu có biết là mình đang phá đám người khác không?". Dường như tôi nói bằng tất cả sự tức giận, mặt tôi đỏ bừng lên vì bực

"Minh Huy, cậu có biết là mình đang phá đám người khác không?". Dường như tôi nói bằng tất cả sự tức giận, mặt tôi đỏ bừng lên vì bực

"Hát như vịt kêu mà hát suốt ngày". Vừa nói cậu ta vừa bưng miệng cười khì như là đang khinh thường tôi. Chả biết từ lúc nào mà sự kiên nhân của tôi lại hạn định như vậy? Tức nước thì vỡ bờ, ở đâu có áp bức thì ở đó có đấu tranh. Tôi không thể nhịn được nữa rồi:

-" Cậu đứng lại cho tôi!!!!!!" Tôi dường như dùng hết toàn bộ năng lượng mà hét lên ngay giữa sân trường, điều này thu hút được rất nhiều ánh mắt của học sinh khác. Nhưng tôi đâu để ý, cố dùng hết sức mà chạy theo cái tên đáng ghét vừa chạy vừa quay lại lè lưỡi trêu tôi ở trước kia. Chạy! Lại tập thể dục nữa! Chả mấy chốc đã chạy đến trên lớp, không còn một chút sức lực nào nữa, vừa đi vừa vịn vào thành bàn mà thở dốc, nhìn cậu ta như không chạy ý, người gì mà khỏe như trâu!

" Thôi ....thôi.. không chạy nữa, cậu khỏe như anh Trư á". Vừa nói tôi vừa đưa tay lên ra dấu hiệu stop.

"Tưởng cậu khỏe lắm, yếu như mèo...Lêu..lêu...". Lại chế nhạo tôi, không biết động tác này tôi đã thấy bao nhiêu lần rồi đó.

Cả hai đều về chỗ ngồi thân quen, vừa mới đặt mông xuống ghế thì cũng là lúc tiếng trống vang lên. Sau khi sinh hoạt 15 phút đầu giờ thì tất cả đều đi vào giờ học. Mở đầu ngày mới là môn học Lịch sử-một môn học được xem là môn ru ngủ nhưng tôi lại khá là yêu thích nó. Chợt nghĩ là hôm qua do mệt quá nên chưa học bài cũ, à mà cũng may, có điểm rồi lo gì chứ!

"Cả lớp lấy giấy ra kiểm tra 15 phút!"

What the hell? Cái gì vậy chứ? Sao lại kiểm tra. Giọng cô Loan vang lên khiến tôi như chết sững đó luôn. Làm sao bây giờ, tôi chưa học trong khi nội dung hôm trước thì nhiều vô số kể. Liếc mắt qua Huy, thấy cậu ấy đã lấy giấy ra làm bài nhưng dưới hộc bàn là.....tài liệu. Cũng đúng thôi! Môn này có bao giờ cậu ta học đâu, từ kiểm tra một tiết đến kiểm tr học kì đều vậy mà. Đúng là thánh tài liệu!. Nhưng tôi?Giờ tôi biết làm sao bây giờ? Cô giáo đã ghi xong đề bài lên bảng và đang ngồi bấm bấm cái điện thoại, mọi người ai ai cũng đã làm bài tuy là có sách dưới hộ bàn. Đưa ánh mắt cầu cứu khắp nơi, ai ai cũng chỉ chỉ vào cuốn sách, tôi hiểu ý họ là bảo tôi gian lận nhưng...nhưng mà tôi sợ.Bỗng Huy ghé sát lại tôi, nói nhỏ:"Không làm là ăn trứng đó con". Từ khi đi học tới giờ tôi chưa bao giờ ơi ngỗng cả, mà giờ nghe cậu ta nói vậy tôi cũng hơi sơ. Bàn tay đã bắt đầu lật từng trang sách, vừa làm vừa ngước mắt lên nhìn cô. Cũng đúng thôi! Lần đầu làm việc gì ai mà không sợ, lo lắng chứ!

Cuối cùng sau những phút giây căng thẳng, thoi thóp, con mắt cứ đảo lên đảo xuống thì tôi cũng giở được cái trang định mệnh ấy. Bỗng tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích bên cạnh. Hừ! Biết ngay là tên Huy kia!Tôi lườm cậu ta một phát rồi tiếp tục với công việc"gian lận"ấy. Vừa cúi cúi vừa ngước lên xem cô. Phù! May quá cô còn đang chăm chú vào chiếc điện thoại.

Cuối cùng sau những phút giây căng thẳng, thoi thóp, con mắt cứ đảo lên đảo xuống thì tôi cũng giở được cái trang định mệnh ấy. Bỗng tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích bên cạnh. Hừ! Biết ngay là tên Huy kia!Tôi lườm cậu ta một phát rồi tiếp tục với công việc"gian lận"ấy. Vừa cúi cúi vừa ngước lên xem cô. Phù! May quá cô còn đang chăm chú vào chiếc điện thoại.

"Tôi mà biết anh chị nào gian lận thì đừng trách"

Trời ơi! Tim tôi suýt rớt ra ngoài! Cái tên trời đánh đó làm tôi suýt chết vì sợ. Hắn ta dám nói ngay sau gáy tôi."Tha cho tôi đi". Tôi dùng ánh mắt nói để cho cậu ta hiểu. Lại nữa! Cậu ta lại cười. Thật không thể hiểu nổi sao Huy cứ suốt ngày cười và cười. Tôi hỏi thì cứ bảo là"Một nụ cười bằng vạn thang thuốc bổ"

Không suy nghĩ gì nhiều nữa, tôi tiếp tục với công việc của mình, tại tên đó mà bài của tôi mới chỉ mới được một nửa. Tập trung cao độ thôi!

"Thu bài".Giọng cô giáo cất lên. Cuối cùng đã xong, hết thời gian cũng là lúc tôi đặt dấu chấm hết bài. Số tôi còn may chán! Lúc này cả lớp cứ nhao nhao lên, An Nhiên đứng dậy đi thu bài, bọn trong lớp thì cứ nhìn tôi mà cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi dở tài liệu nên mới vậy. Đúng rồi! Đây là lần đầu tiên tôi thực hiện câu khẩu hiệu của lớp:

"9A đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết

Tài liệu tài liệu giở tài liệu".

Trước/15Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tối Cường Võ Đế