Saved Font

Trước/125Sau

Buôn Đồ Người Chết

Quyển 1 - Chương 1: Giày Thêu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ai cũng bảo người già sẽ thành tinh, nhưng thật ra đồ cổ có niên đại lớn cũng có khả năng “thành tinh” Ví dụ như vòng ngọc, tượng Phật, đao kiếm,…

Nếu có một ngày, bạn phát hiện trong nhà cứ xảy ra những việc lạ lùng, cứ đến đêm phòng khách hay phòng bếp thường có động tĩnh lạ lùng, có lẽ món đồ cổ nào đó bạn cát giữ trong nhà đang quấy phá đấy!

Trong nghề của chúng tôi, gọi mấy món này là Âm Vật.

Nếu trong nhà có Âm Vật, thường xuyên xảy ra chuyện xui xẻo, có khi mất luôn cả mạng sống nữa.

Nhưng nếu biết lợi dụng, có thể thăng quan tiến chức, gầy được nhân duyên, cho nên bất kể là quan lại hay quý nhân, danh môn vọng tộc đều có nhu cầu với đồ Âm Vật.

Mà đã có cầu tắc có thị trường để cung, vì thế nghề gọi là Thương nhân Âm Vật ra đời.

Nghe kể, ông nội từng đào được đôi mắt của con Hà Đồng, bán cho Viên Thế Khải, Viên Thế Khải từ quân phiệt trở thành hoàng đế.

Cha tôi bán thanh bảo kiếm mà Ngũ Tử Tư dùng để tự sát cho một diễn viên họ Triệu, tên Tướng Thanh, thực lực của vị diễn viên này vang danh cả nước, hot đến tận bây giờ.

Đến lứa tôi, thị trường Âm Vật còn khổng lồ hơn nữa, danh nhân mà tôi tiếp xúc dùng hai bàn tay còn đếm không xuể.

Chuyện tôi muốn kể tiếp sau đây là chuyện cũ của mình.

Năm 2000, lúc tôi tiếp nhận Cổ Đổng Điếm tổ truyền từ tay cha mình.

Mặt tiền cửa hàng này rất nhỏ, chỉ chiếm một góc nhỏ trong con phố đồ cổ này.

Bởi vì mới tiếp quản nên không có kinh nghiệm gì, cho nên việc làm ăn trong tay tôi không được khấm khá cho mấy, có khi còn ăn không đủ no.

Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với Âm Vật, là trong khoảng thời gian tôi ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm đó.

Gọi một bình rượu lâu năm, kêu một cân thịt bò, tôi ngồi ở trong quán nhỏ, nhìn đường cái vắng tênh, tôi rất hưởng thụ cảm giác này.

Nhà của chúng tôi không làm ăn như nhà khác, cách mở cửa cũng rất khác biệt, lúc mặt trời xuống núi mới là lúc tôi mở cửa buôn bán, quy củ này đã kéo dài ba đời rồi. Cho nên nhà chúng tôi ở phố đồ cổ cũng được người ta nể nang đôi phần, bởi vì không cùng người ta giành mối làm ăn đấy.

Lúc này, Lý Mặt Rỗ bộ dáng lén la lén lút chạy đến, trong lòng ngực còn ôm chặt một cái túi màu đen.

Lý Mặt Rỗ cũng là đồng nghiệp, cửa hàng ở tận cuối phố Tây.

“Này, Trương Gia Tiểu ca (xưng là cậu em họ Trương, gọi kiểu khách sáo), uống rượu hả” Lý Mặt Rỗ thấy tôi, vẻ mặt bỗng chốc thả lỏng, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi học được từ cha cách xem mặt đoán ý rất hay, từ mấy động tác đơn giản của Lý Mặt Rỗ, tôi đã biết hắn đang gặp chuyện phiền phức gì lớn lắm đây.

Nếu không thì không thể nào đang lo lắng lại thấy tôi thì thả lỏng đôi chút thế được.

Bản lĩnh khác thì không dám, nhưng diễn sâu cho giống cao nhân tôi làm được.

Tôi hờ hững nói: “Lý Mặt Rỗ, tìm tôi có việc gì? Có việc thì nói thẳng”

Lý Mặt Rỗ bỗng khẩn trương lần nữa, trộm chạy đến cửa, đầu ngẩng lên nhìn quanh thấy không có ai, mới ra vẻ thần bí rất tức cười chạy đến đóng cửa lại.

Đến trước mặt tôi, đặt túi vải màu đen xuống trước mặt: “Trương Gia Tiểu ca, cái này đúng là rất tà môn, tốt nhất đừng chạm vào. Nhà tôi mà xảy ra chuyện đen đủi cũng bởi vì chạm trúng thứ này đây…”

Tôi có chút khẩn trương, Lý Mặt Rỗ có tiếng to gan trong vùng, có thể khiến hắn bị dọa thành như thế này chắc chắn không phải đồ vật bình thường.

Tôi nghiêm mặt nói: “Nhà anh xảy ra chuyện gì? Kể lại cho tôi từ đầu đến cuối đi”

Lý Mặt Rỗ thở dài, lúc này mới nói cho tôi biết lai lịch món Âm Vật này.

Chuyện là hàng năm Lý Mặt Rỗ thường đi khắp cả nước tìm kiếm bảo vật, gặp nông thôn sẽ dừng chân nhìn xem có kiếm được món đồ cổ nào đáng giá hay không.

Không ngờ, lúc hắn trở về quê nhà, giữa đường thuận tiện đã làm mấy mối buôn bán, trong đó bao gồm món Âm Vật trước mắt tôi: Một chiếc giày thêu.

Chiếc giày nhìn thì thấy ngay nét lịch sử in sâu trong đó, là kiểu dáng thời kỳ Mãn Thanh.

Bởi vì cửa hàng còn chưa mở cửa, nên Lý Mặt Rỗ để tạm chiếc giày thêu ở nhà.

Mà những việc kỳ quái, cũng bắt đầu từ lúc này.

Vào ban đêm, Lý Mặt Rỗ thường cùng mấy anh em chiến hữu uống rượu, về đến nhà, hắn không thấy giày thêu đâu nữa, tìm từ phòng khách tìm xuống cũng không thấy.

Hắn còn nghĩ do say rượu nên trông gà hóa cuốc, quên mất chỗ để giày thêu ở đâu nên không để trong lòng chuyện này.

Nhưng mà đã quá nửa đêm, Lý Mặt Rỗ bỗng nghe mông lung tiếng người đi lại ở phòng khách, liền bò dậy từ giường ra phòng khách xem xét.

Phòng khách không bật đèn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trông có vẻ rất đìu hiu, cô quạnh.

Theo ánh trăng, hắn thấy một bóng người, đang dọn dẹp vệ sinh ở phòng khách, giặt quần áo rồi rửa chén.

Lý Mặt Rỗ bước lên nhìn lại, phát hiện đó là con trai của mình, hai mắt mở to quạch, mắt cả buổi trời không nháy lấy một cái, vẻ mặt có vẻ khủng bố.

Vợ Lý Mặt Rỗ chết sớm, hắn cùng con trai nương tựa nhau mà sống. Thấy con trai đã hiểu chuyện như vậy, Lý Mặt Rỗ rất vui mừng, lập tức khen mấy câu.

Nhưng mà thằng bé giống như không nghe thấy, thờ ở không trả lời trả vốn, vẫn rửa chén đều đều như cũ. Lý Mặt Rỗ với thần kinh thô còn tưởng con mình tức giận chuyện hắn nhậu nhẹt say xỉn nên không nghĩ nữa, tiếp tục đi ngủ.

Nhưng không ngờ là, mấy ngày kế tiếp, mỗi khi tiếng chuông điểm 12 giờ, thằng bé vẫn rửa chén, dọn dẹp quét dọn như người máy.

Nền nhà đã rất sạch, chén cũng rửa sạch rồi, nhưng nó vẫn cứ quét qua quét lại không thôi.

Lý Mặt Rỗ cảm thấy kỳ quái, nghĩ là con trai đâu có tật mộng du, mấy ngày nay bị sao ấy nhỉ? Gặp mộng dù cũng đâu phải mỗi ngày như thế.

Lý Mặt Rỗ mới nghiêm túc suy nghĩ, hắn đánh giá con trai mình, lúc này mới thấy trên chân thằng bé mang một chiếc giày thêu.

Mà rõ ràng giày thêu đó là chiếc giày mình lấy từ nông thôn mấy ngày trước.

Một đứa con trai, đi mang giày thêu, hơn nửa đêm lại đi tới đi lui làm đủ chuyện kì quái trong phòng khách khiến Lý Mặt Rỗ sởn tóc gáy.

Hắn ý thức được sự việc, chắc chắn giày thêu có vấn đề.

Cho nên ngày hôm sau, không chút do dự đem giày thêu vứt ở nơi khác cách xa nhà mình.

Nhưng không ngờ chuyện này vẫn không kết thúc, tới tối rồi, Lý Mặt Rỗ lại nghe tiếng con trai mình hát tuồng với tông giọng nữ trong phòng.

Lý Mặt Rỗ lập tức vọt vào phòng, hắn sợ hãi phát hiện chiếc giày thêu bị vứt lại tìm tới cửa, còn nằm trên chân của đứa con mình.

Thằng bé nâng tay kiểu lan hoa chỉ, xướng bộ kịch “Trầm hương phiến” rất chi và này nọ.

Mà đứa con trai nhìn thấy Lý Mặt Rỗ còn nhếch miệng lên cười với hắn.

Lý Mặt Rỗ bị dọa mất mật, lập tức đánh thức con trai. Nhưng sau khi nó tỉnh, trong đầu gì cũng không nhớ, càng không biết chiếc giày thêu kia ở đâu tới nữa.

Lý Mặt Rỗ sợ hãi, lập tức ném chiếc giày vào giếng nước trước nhà.

Không ngờ, buổi tối hôm sau, Lý Mặt Rỗ cảm thấy hít thở không thông nên tỉnh dậy. Lúc mở mắt hắn thấy đứa con trai cả người ướt nhẹp đang bóp cổ mình.

Một bên bóp, trong miệng còn hùng hổ nói: “Vì cái gì dìm chết ta? Vì cái gì dìm chết ta?”

Sức lực đó cực kỳ lớn, nào giống sức của một đứa trẻ.

Nếu không phải Lý Mặt Rỗ bắt kịp bình rượu bên cạnh, nện lên đầu con trai thì có khi đã chết tươi vì mất oxi.

Sau khi Lý Mặt Rỗ tỉnh táo, phát hiện cả người con trai đều là nước, một chân còn mang chiếc giày thêu ướt đẫm kia.

Hắn ý thức được đây là một sự thật rợn người, con trai thế mà bò xuống giếng vớt giày thêu lên lại…

Giếng nước đó rất sâu, hơn nữa không có chỗ để leo lên, con mình làm cách nào đi xuống được. Nghĩ đến đấy thôi, cả người Lý Mặt Rỗ đã phát run.

Đứa con trai là điểm chí mạng của hắn, nếu con mình mà có bất trắc gì chắc Lý Mặt Rỗ cũng không muốn sống nữa. Lý Mặt Rỗ biết chắc rằng giày thêu đang quấy phá, nhiều năm ăn cơm trong cái nghề đồ cổ này cũng đủ để hắn ý thức được giày thêu này hẳn được xếp vào thứ trong truyền thuyết kia: “ Âm Vật”, lập tức cởi nhanh chiếc giày từ trên chân con xuống.

Sau khi cởi ra, đứa con liền tỉnh lại, giống như mấy lần trước, một chút ký ức tồn đọng lại cũng không.

Lý Mặt Rỗ sợ rồi, hắn dỗ dành con trai rồi ôm giày thêu chạy thục mạng tới tìm tôi.

Chỉ cần là người của con phố đồ cổ này thì đều rõ, chỉ có nhà chúng tôi mới dám thu mua loại đồ vật mang điềm gở này.

Nghe Lý Mặt Rỗ nói thế, lòng tôi cũng bắt đầu đập thịch thịch liên hồi.

Trước kia xem cha thu Âm Vật, chưa từng gặp phải tình huống như lúc này! Đa số đều là hại chủ nhân, khiến chủ nhân ném đi chúng, khiến căn nhà gà chó không yên, loại Âm Vật này chỉ cần dùng chút kỹ thuật là có thể thu phục rồi.

Nhưng như tình huống của Lý Mặt Rỗ, thứ này hẳn được xếp vào hàng “Vật Đại Hung” mất rồi?

Tôi hơi đau đầu, không ngờ lần đầu tiên mở hàng lại gặp thứ khó giải quyết thế này.

Trong nghề chúng tôi có quy tắc “Tam Không Thu”, làm hại tính mạng người khác, không thu mua; làm loạn nhân khí người khác, không thu; hút máu người khác, không thu, đây là nguyên tắc cơ bản nhất đồng thời cũng là cách chúng tôi bảo vệ mình.

Cho nên trước khi thu mua Âm Vật này, cần phải biết nó đã đạt đến trình độ hung như thế nào rồi? Có tính là vi phạm quy củ nghề này chưa?

Lý Mặt Rỗ đương nhiên đồng ý nhanh chóng.

Tôi dùng vôi sống bôi trên tay, đây là cách để tránh lây dính thứ đen đủi vào mình.

Túi đen mở ra, một chiếc giày thêu còn dính nước hiện rõ trước mắt tôi.

Không thể phủ nhận rằng, họa tiết trên giày thêu cực kỳ tinh xảo, mũi chỉ tinh tế, họa tiết đỏ rực, dù thời gian có qua bao nhiêu năm thì thứ màu đỏ đó cũng không chút nào tàn phai. Ngược lại, dưới ánh nước lại càng tô thêm vẻ tuyệt đẹp, như ngọn đèn ở trong đêm tối, nhìn giống như một đốm máu đỏ tươi.

Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý Mặt Rỗ hỏi: “Còn chiếc giày thêu khác ở đâu”

Lý Mặt Rỗ nói: “Chỉ có một chiếc này thôi”

Tôi hít mạnh một hơi, lạnh lùng đậy lại chiếc giày thêu: “Anh đem đi đi, có người muốn hãm hại anh, tôi không giúp được anh”

Trước/125Sau

Theo Dõi Bình Luận