Saved Font

Trước/70Sau

Buông Tha - Thảo Phạm

Chương 69: Từ Bỏ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Chừng nào cô ấy còn sống... tôi sẽ không buông. “

Chỉ cần cô còn sống, dù cho hi vọng nhỏ nhoi đến mấy, Giang Phong cũng quyết không buông. Hắn đã vấp phải quá nhiều sai lầm rồi, hắn muốn bù đắp cho Bạch Uyển Vy để sửa chữa những sai lầm đó.

...

“Đưa con bé về nhà đi.”

“Cha... cha...”

Mặc cho Uyển Đình gào khóc, Giang Phong vẫn phải kìm nén cảm xúc lại. Hắn không muốn con bé nhìn thấy cha nó khóc, hắn làm sao có thể để con bé nhìn thấy bộ dạng này của mình được. Thật yếu đuối.

Giang Phong ngồi gục xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Bạch Uyển Vy, hắn dường như đang rơi vào cái đáy của sự tuyệt vọng. Hắn chắc chắn sẽ không buông tay Bạch Uyển Vy, nhưng nếu cô thật sự sẽ không tỉnh lại thì làm sao ?

Hắn sẽ đối mặt với hai đứa con của mình thế nào đây ? Chẳng lẽ hắn phải nói với chúng rằng Bạch Uyển Vy còn sống mà như đã chết sao ?

“Em mau chóng tỉnh lại đi... Bạch Uyển Vy... em ngủ đủ rồi đấy...”

Cô ngủ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi phát sợ, khiến cho Giang Phong đột nhiên lại có suy nghĩ rằng mình vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nghe được giọng nói của Bạch Uyển Vy lần nữa.

Hắn không sợ trời, không sợ đất, nhưng hắn chỉ là người thường mà thôi, hắn cũng có lúc bất lực, chính là lúc này đây. Hắn không thể giữ được người con gái mình yêu ở lại, hắn sẽ phải trơ mắt nhìn cô rời xa mình mãi mãi.

Một năm, rồi lại hai năm trôi qua.

Mọi thứ dường như đã thay đổi, ngoại trừ Bạch Uyển Vy. Cô vẫn nằm trên giường bệnh, vẫn hôn mê không tỉnh, vẫn ngày ngày phải phụ thuộc vào máy móc mới có thể duy trì được sự sống.

Giang Phong cũng dần phải chấp nhận sự thật này, Bạch Uyển Vy không thể đợi được cơ hội tỉnh lại nữa. Thời gian của cô đã sắp hết rồi. Thế nhưng, hắn vẫn không đồng ý rút máy thở của cô.

Nếu như hắn làm vậy, có khác gì chính tay mình giết cô không ? Hơn nữa... hắn vẫn muốn được nhìn thấy cô, vẫn muốn tin rằng cô sẽ tỉnh lại, sẽ được sống vui vẻ bên hắn, cho dù chỉ là một quãng thời gian vô cùng ngắn ngủi.

“Giang tiên sinh, cơ thể của phu nhân sắp không chịu nổi rồi. Hãy cho cô ấy được giải thoát đi.”

“Câm mồm...”

Cho dù cả đời cô không tỉnh lại, hắn cũng phải ngày ngày được nhìn thấy cô. Ít ra... hắn vẫn còn cảm nhận được rằng cô vẫn luôn bên cạnh hắn.

“Cô ấy đã bị cầm tù cả đời rồi, cô ấy chỉ muốn được tự do.”

“Tôi nói cậu câm mồm ! Nghe rõ không hả ?”

Giang Phong nâng bàn tay của Bạch Uyển Vy lên, áp vào một bên má. Không còn cảm nhận được hơi ấm của cô nữa, hắn bắt đầu khóc, khóc như một đứa trẻ. Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình, cho đến khi Bạch Uyển Vy sắp xa rời mình.

Hắn sẽ rất nhớ cô, cho nên hắn không thể để cô đi được. Lần này, hắn ích kỉ, cũng chỉ vì quá yêu cô mà thôi.

“Uyển Vy... em sẽ không bỏ tôi mà...”

Tuy nhiên, ông trời rõ ràng lại muốn chia rẽ hắn và cô. Không lâu sau, Giang Phong nhận được thông báo rằng các chỉ số của cô đã ở mức thấp nhất. Đừng nói đến cơ hội tỉnh lại, đến cả cơ hội để sống tiếp, cô cũng không còn nữa.

Hôm đó, Giang Phong đã suy nghĩ rất nhiều, cô rốt cuộc cũng không chịu tha thứ cho hắn sao ? Cô không nghĩ đến lúc cô rời khỏi hắn, hắn sẽ đau khổ thế nào sao ? Hắn sống tiếp là vì cô, mất cô rồi thì hắn còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa ?

Từ trước tới nay, người hắn cần duy nhất chỉ có mình cô.

Giang Phong mở ngăn kéo ra lấy chút đồ, trùng hợp lại tìm thấy một tấm ảnh nhỏ của Bạch Uyển Vy. Hắn cầm lên xem, hoá ra là sinh nhật cô mười chín tuổi, trái tim lại bắt đầu thổn thức.

Hắn không phủ nhận lúc đó hắn đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng đó thực sự là một quãng thời gian vui vẻ. Được ở bên cô, hắn cảm thấy rất bình yên, mọi muộn phiền đều tan biến.

Hiện giờ, mặc dù yêu Bạch Uyển Vy, Giang Phong vẫn hối hận vì đã gặp cô. Nếu hai người không gặp nhau, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ không đau khổ thế này. Giá như cô cứ để hắn sống cô độc mãi trong thế giới nhơ nhuốc của mình, cô đã không bị hắn vấy bẩn.

Cô nhất định sẽ sống thật hạnh phúc nếu không có hắn.

Bàn tay của Giang Phong run rẩy, hắn từ từ rút máy thở ra, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay. Kết thúc rồi, cô muốn rời xa hắn, hắn không cản cô nữa. Cô được tự do rồi.

“Uyển Vy, tôi thua rồi... nếu đây là cách duy nhất để em hạnh phúc... vậy thì tôi sẽ để em đi. “

Giang Phong buông tay xuống, âm thanh vang lên một hồi dài, nhịp tim trở về con số 0, giờ đây chỉ còn là một đường thẳng trên màn hình.

Nhìn vào người con gái nằm yên tĩnh trên giường bệnh, đôi mắt của Giang Phong trở nên vô hồn, tim cũng muốn ngừng đập theo. Cả người hắn như mất đi toàn bộ sức lực, đôi chân không vững, chỉ còn chút nữa là ngã xuống.

Hắn đã đánh mất Bạch Uyển Vy rồi, lần này cô sẽ không vì nhìn thấy hắn đau khổ, sống trong dằn vặt mà yếu lòng nữa. Đều là lỗi của hắn, khi cô còn sống, hắn không trân trọng cô, cho nên bây giờ cô mới mang theo toàn bộ thế giới của hắn mà đi.

Hiện giờ, dù có có hối hận thì cũng chỉ là muộn màng mà thôi. Cô đã rời khỏi hắn rồi.

Tang lễ của Bạch Uyển Vy được tổ chức ngay sau đó, số người đến tham dự đếm không xuể, hầu hết đều cố gắng tỏ ra đau buồn trước mặt Giang Phong. Mỗi một người đến đây đều phải trang bị cho mình một vỏ bọc hoàn hảo.

Giang Phong chỉ biết cười lạnh, hắn đương nhiên hiểu trên đời này ngoại trừ Bạch Uyển Vy ra, chẳng có ai thật lòng với mình cả.

Sau này, hắn sẽ phải trở về làm con người vô cảm như trước khi gặp Bạch Uyển Vy, trở về cái thế giới tăm tối mà cô đã cố gắng kéo hắn ra. Chỉ có làm vậy... mới có thể xoá đi phần nào hình bóng của cô trong trái tim hắn.

Đến tối muộn, khi khách khứa đã về hết, Giang Phong mới dám tới gặp Bạch Uyển Vy. Cả buổi lễ ngày hôm nay, hắn không rơi một giọt nước mắt. Mọi người hỏi hắn tại sao lại như vậy, hắn không trả lời họ, nhưng hiện giờ hắn có thể nói rằng...

Là vì hắn đã không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi. Giây phút hắn rút máy thở của Bạch Uyển Vy ra, thế giới của hắn đã sụp đổ hoàn toàn.

Giang Phong khẽ chạm lên gò má của Bạch Uyển Vy, trên môi hắn hiện lên một nụ cười trông thật miễn cưỡng.

“Không ngờ tôi cũng có ngày phải thua em thảm hại thế này đấy... Uyển Vy, em thật lợi hại, em vò nát trái tim của tôi rồi...”

“Em có biết tôi đau thế nào không ?”

Giờ đây, Giang Phong lại không sợ cô chết, mà là sợ phải âm dương cách biệt với cô. Hắn có thể bỏ mạng mà đến bên cô, nhưng rõ ràng cô không để cho hắn có cơ hội làm vậy. Nếu như hắn dại dột như thế, con của hai người sẽ phải làm sao ?

Chúng đã không còn mẹ rồi, hắn làm sao nỡ để chúng không có cha nữa ? Đó là con của hắn mà, con của hắn với người hắn yêu nhất...

“Nhưng không sao... tôi không trách em đâu... Tôi biết ở bên tôi, em thấy rất ngột ngạt mà...”

Thực ra, hắn đối với người phụ nữ của mình chưa từng khắt khe đến thế, ngay cả khi họ có quan hệ mờ ám với người khác, hắn cũng không quan tâm. Vậy mà... khi hắn gặp được Bạch Uyển Vy, mọi thứ đều bị đảo lộn.

Hắn phá vỡ toàn bộ quy tắc của mình, giam hãm Bạch Uyển Vy lại trong chính chiếc lồng son mình tạo ra. Cô không được phép có bất kì người đàn ông nào khác ngoài hắn, nếu không, hắn sẽ ghen.

Hắn không hề nhận ra rằng bản thân khi đó quá đáng, cho đến khi yêu cô. Bởi vì hắn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, đâu có quan tâm tới cảm nhận của cô.

Không biết từ khi nào, sống mũi của Giang Phong đã đỏ ửng lên, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, thoáng chốc đã bị hắn lấy tay lau đi. Đến chính Giang Phong cũng không hiểu bản thân từ lúc nào lại lắm nước mắt như thế. Hắn khóc có khác gì mấy kẻ yếu đuối không ?

Nhưng chứng kiến người mình yêu thương nhất ra đi, hắn làm sao có thể che giấu cảm xúc của mình nữa ? Trước mặt mọi người, hắn đã giả vờ đủ rồi...

“Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ ? Uyển Vy... tôi chưa từng thấy cô gái nào vụng về như em cả...”

Đến cả khi mời rượu, cô cũng vì lúng túng mà suýt chút nữa làm đổ cả ly rượu lên người hắn, mọi người khi đó trên bàn ăn đều sợ đến tái mặt, vì nghĩ rằng hắn nhất định sẽ rất tức giận. Từ khi nào lại được phép đem một cô gái như vậy đến trước mặt hắn ?

Nhưng ngược lại, Bạch Uyển Vy khiến hắn nảy sinh một cảm giác khác, chính là khao khát được bảo vệ cô. Cô yếu đuối, cô cần một người để dựa vào, và hắn chính là người đó.

Mỗi khi có người muốn hãm hại cô, cô không cần làm gì cả, bởi vì tất cả đã có hắn lo. Hơn nữa, hắn rất thích cái cảm giác được bao bọc cô trong vòng tay rộng lớn của mình.

Chỉ là... bây giờ hắn đã không còn cơ hội để bảo vệ cô nữa rồi. Cô đơn độc, mà hắn cũng vậy.

“Em nhất định phải đợi tôi... Uyển Vy, nếu có kiếp sau... tôi sẽ tiếp tục bảo vệ em...”

Trước/70Sau

Theo Dõi Bình Luận